Binh lực ở Bắc Kiều Quan của nước Sở đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Họ bày trò quấy rối dân chúng trong vùng biên giới của nước Đại Nguyên, không1ngừng làm chuyện mờ ám, nhưng vẫn chưa xuất hiện động tĩnh lớn nào, mà dường như đang ngó chừng chiến tranh của nước Đại Nguyên, rồi yên tĩnh chờ đợi thời cơ.8Bởi vì suy cho cùng, phần lớn binh lực của nước Sở đều đang giằng co với nước Chu, nên nước Sở hoàn toàn không dám điều động quân đội làm chuyện khác,2đến cả Sở Tuyệt cũng không dám rời khỏi Đồng Quan.
Mặc dù biết vậy, nhưng Khánh Đế vẫn có không ít băn khoăn, cuối cùng, ông ta cũng đánh mất ý nghĩ giao4binh quyền ở Tân Châu cho Lâm Duy Đường, còn ông thì quay về Kinh xử lí chính sự. Thể cuộc hiện giờ không có lợi với ông ta, nếu không nắm chặt binh quyền trong tay thì ông ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Cứ như vậy, hạ đi thu đến, chiến dịch Tấn Châu cũng nương theo bước tiến của thời gian mà lớn dần quy mô, hậu quả sau mỗi một chiến dịch cũng ngày càng thê thảm.
Cơn gió thổi ngang Đại Nguyên phảng phất mang theo mùi máu tanh. Vào cuối thu, thời tiết đã dần trở lạnh, trời vừa ửng sáng, hoa cỏ cây cối trong sân nhuốm lên một lớp sương trắng mỏng manh. Đây vốn dĩ là thời khắc yên tĩnh nhất, nhưng các tỳ nữ, thái giám cùng những đầy tớ già ra ra vào vào Tĩnh Tâm Uyển đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng này. Tiểu Lý Tử bước đến Tĩnh Tâm Uyển, hắn liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó lạnh nhạt hỏi thái giám canh giữ ở nơi đó: “Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” “Bẩm công cộng, vẫn chưa có gì ạ.” Tiểu Lý Tử nghe thể thì gật đầu, sau đó ngồi xuống trên chiếc ghế nghiêng đặt ở cạnh bên, rũ mi buông mắt yên lặng đợi chờ. Đợi khoảng hai canh giờ sau, Tiểu Lý Tử mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh truyền ra từ trong căn phòng đóng chặt cửa. Hai mắt Tiểu Lý Tử trừng lớn, hắn thoắt cái đứng bật dậy, nhưng dường như chợt nhận ra là mình đã thất lễ, hắn khẽ họ một tiếng, sờ sờ cái mũi để che giấu sự thất thố rồi lại ngồi vào chỗ.
Một lát sau, một trong hai thị nữ được phái đến để hầu hạ Hạng Thanh Trần ôm một tã lót bằng gấm bước ra, sau đó cung kính hành lễ với Tiểu Lý Tử: “Hồi Lý công công, là tiểu công tử.” Ánh mắt Tiểu Lý Tử hơi sáng lên, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới cẩn thận nhận lấy tã lót, chẳng thèm hỏi han Hạng Thanh Trần một câu mà đã xoay người bỏ đi. Nhưng bất thình lình, một bóng người bỗng vọt đến trước mặt Tiểu Lý Tử, chặn lại lối đi của hắn.
Người đến là Hàng Thanh Trần, nàng của lúc này không chỉ suy yếu, mà còn nhếch nhác chật vật. Sắc mặt nàng tái nhợt như ma quỷ, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của xưa kia cũng bởi vì yếu đuối mà ảm đạm không ít, đôi môi không chút máu càng mím lại thật chặt, mái tóc bóng dầu dính sát vào trán, ngoài y phục trắng mỏng mặc bên trong thì chỉ qua loa khoác thêm áo choàng ở ngoài, dưới vạt váy thậm chí còn dính vết máu tươi. Nàng chẳng đoái hoài đến việc mình mới sinh xong nên thân thể còn rất yếu, vẫn cứ cố gắng giãy giụa khỏi sự trông nom của thị nữ mà đuổi đến đây.
“Trả con lại cho ta.” Khi nhìn thấy tã lót bằng gấm trong lòng Tiểu Lý Tử, đôi mắt vốn u tối của Hạng Thanh trần thoáng cái sáng rực lên ngay tức khắc. Tiểu Lý Tủ lạnh lùng liếc nàng rồi đưa mắt nhìn thoáng qua phía sau, lập tức, thị nữ vừa ôm đứa bé đưa cho Tiểu Lý Tử cùng với một thị nữ khác đuổi theo Hạng Thanh Trần từ trong phòng ra đều đồng thời vươn tay lên tiếng: “Hạng phu nhân, mời về phòng.”
“Trả con lại cho ta.” Đôi mắt Hàng Thanh Trần toát ra ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lý Tử. Khóe miệng Tiểu Lý Tử cong lên một nụ cười lạnh: “Vương gia có lệnh, bắt đầu từ hôm nay, Hạng phu nhân không được rời khỏi Tỉnh Tâm Uyển một bước, nếu chống lại, thì giết không quy tội.” Hạng Thanh Trần không dám tin mà trừng to hai mắt.
Tiểu Lý tử hừ lạnh một tiếng, ôm đứa bé rồi nhanh bước bỏ đi.
Thân hình của Hạng Thanh Trần vừa động đậy thì bốn năm ám vệ U Ảnh đã cấp tốc xuất hiện và bao vây nàng lại.
Hai thị nữ chăm sóc nàng cũng lạnh lùng khuyên bảo: “Tốt nhất là Hạng phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng hành động, nếu không thì đừng trách thuộc hạ vô tình.”
“... Được, Nguyên Hàm Thiên được lắm, hắn đúng là đủ tàn nhẫn.” Hạng Thanh Trần dùng sức cắn chặt răng đến nỗi lợi bật cả máu, vết máu đỏ tươi rươm rướm chảy xuống từ khóe môi.
“Mời Hạng phu nhân trở về phòng.”
Hạng Thanh Trần quay đầu nhìn bóng lưng của Tiểu Lý Tử, trong ánh mắt là một mảnh đỏ tươi. Nguyên Hàm Thiên nhân lúc nàng suy yếu sau khi sinh, mạnh mẽ cướp đi con của nàng, nàng không thể liều mạng, nên chỉ có thể cắn chặt răng đợi sức khỏe khôi phục mới được.
Thần Viện, Tiểu Lý Tử sắp xếp đứa bé vào ở Thiên Viện. Sau khi dặn dò vú nuôi và các thái giám chăm sóc đứa bé cho tốt, hắn lập tức trở lại viện chính để báo cáo với Hoài vương.
“Vương gia...“.
Hoài vương nửa nằm trên giường vung tay ngắn lại lời nói của Tiểu Lý Tử, đôi mắt khẽ khép hờ trên gương mặt tái nhợt gầy trơ xương mở ra, nói với giọng điệu không chút tình cảm: “Bản vương không muốn nghe, sau này cũng không cần bấm báo với bản vương.”
Tiểu Lý Tử mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi đầu cung kính đáp: “Vâng.” Hoài vương cũng cúi đầu đọc thư nhà mà Vô Ưu gửi về, ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng, nhanh thôi, chỉ cần chịu đựng hết mùa đông này, thì thù lớn của hắn sẽ được báo, Vô Ưu cũng có thể trở về rồi.
Đồng Quan ở nước Sở. “Chu Thanh Sắc lại dấy binh áp sát vào biên ải lần nữa?” Sở Tuyệt đang bàn bạc nên xâm chiếm lãnh thổ nước Đại Nguyên như thế nào thì Bạch Lang bước vào bẩm báo tình hình quân sự khẩn cấp. Sau khi nghe xong, hắn nhíu chặt mày, rồi lập tức nguy hiểm híp mắt, mới chỉ nghỉ dưỡng một năm mà Chu Thanh Sắc đã bắt đầu dấy binh trở lại, chuyện này quả thực có hơi khiến hắn bất ngờ.
Tại sao hắn lại có cảm giác rằng Chu Thanh Sắc đang uy hiếp hắn?
Bạch Lang gật đầu với sắc mặt ngưng trọng: “Vương gia, chuyện này... quả thật có chút bất thường. Lẽ nào Chu Thanh Sắc biết chúng ta có ý định đánh chiếm Đại Nguyên nên mới dấy binh trở lại? Thế nhưng, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ là ghen tỵ vì chúng ta có cơ hội mở rộng lãnh thổ.” Sở Tuyệt phất tay: “Không, Chu Thanh sắc không phải loại người như vậy.” Nếu hắn là Chu Thanh Sắc, hắn nhất định sẽ không ghen tỵ, mà cũng sẽ thừa nước đục thả câu.
“Vương gia, bây giờ chúng ta tính sao đây?” Vốn dĩ ngày mai, hắn sẽ khởi hành đến Bắc Kiều Quan chinh chiến với nước Đại Nguyên để mở rộng lãnh thổ.
Sở Tuyệt trầm ngâm trong phút chốc mới nói: “Đi, bản vương đi xem thử xem.” Trên trạm canh gác cao cao, Sở Tuyệt trông về nơi giao nhau giữa hai nước, khi thấy đại quân đen kịt trên lãnh thổ nước Chu, mắt lạnh của hắn trầm xuống. Bởi vì cách quá xa, nên hắn không thể nhìn rõ người dẫn đầu của đại quân nước Chu rốt cuộc có phải là Chu Thanh Sắc hay không, nhưng mặc kệ là ai, thì chuyện Chu Thanh Sắc dấy binh đánh vào biên quan lần nữa thực sự rất bất thường. “Vương gia, ngài nhìn kìa.”
Giọng nói của Bạch Lang khiến Sở Tuyệt cũng phát hiện, hắn nhìn chằm chằm người đang một mình đi đến từ xa. Người ấy là Tần Hằng, phò mã của nước Chu, cũng là người có khả năng dẫn binh nhất trong Tần gia.
“Vương gia, có cần hạ lệnh bắn tên không?” Phó tướng theo sau Sở Tuyệt thấp giọng hỏi. Sở Tuyệt vẫy tay bác bỏ, hắn híp mắt một lát mới hơi mím lại môi nói: “Bạch Lang, ngươi đi nghênh đón đi.”
Bạch Lang hiểu ý hắn, sau khi chắp tay hành lễ lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Tần Hằng một người một ngựa, Bạch Lang cũng một ngựa một người, hai người thúc ngựa chạy đến, tới khi khoảng cách đã rút ngắn lại bớt, hai người cũng đều thu hết nét mặt của đối phương vào đáy mắt. Lúc còn cách khoảng hơn mười trượng thì Tần Hằng dừng lại, Bạch Lang cũng dừng.
Tần Hằng im lặng trong chốc lát, sau đó hắn lấy một bức thư từ trong ngực ra, dùng sức mạnh sắc bén phóng thư bay về phía Bạch Lang.
Bạch Lang vững vàng tiếp được thư.
“Đây là bức thư mà Tam hoàng tử của nước ta tự tay viết, Chiến vương hãy đọc rồi gửi lại thư trả lời vào giờ Ngọ ngày mai. Là chiến, hay là hòa, đều được quyết định bởi vương gia.”
Khóe môi Tần Hằng cong lên, sau đó thúc ngựa quay về. Bạch Lang dõi theo thân ảnh của Tần Hằng, sau đó chuyển sang nhìn bức thư trên tay, trong mắt hắn hiện lên nghi hoặc, nhưng không dừng lại nơi đó lâu mà cũng giục ngựa trở về.
Trong doanh trướng, Sở Tuyệt mở ra bức thư do Chu Thanh Sắc tự viết trước mặt các tướng lĩnh.
Bức thư ngắn gọn, đơn giản nhưng rõ ràng.
Sau khi Sở Tuyệt đọc thư xong thì sai người đem thư cho mọi người xem một lần.
Các chư tướng sĩ đọc xong thư đều đưa mắt nhìn nhau, hóa ra Chu Thanh Sắc lại vì nước Đại Nguyên mà dấy binh đem quân áp sát biên cảnh. Từ lúc nào mà quan hệ giữa Chu Thanh Sắc cùng nước Đại Nguyên lại tốt đến mức có thể khiến hắn dấy binh vì nước Đại Nguyên rồi? “Vương gia, đây... đây quả là khinh người quá đáng. Chu Thanh Sắc là cái thá gì chứ? Lại dám uy hiếp chúng rằng nếu xâm chiếm Đại Nguyên thì hắn sẽ dấy binh đánh ta? Bà nội nó, chúng ta sợ bọn họ chắc, cũng chẳng phải chưa từng đánh, cứ việc ra tay đi.”
“Vương gia, đánh đi.” Các tướng sĩ sôi nổi xông xáo, ai nấy đều hô to muốn đánh nhau, một lòng muốn nghiền Chu Thanh Sắc thành tro.
Bạch Lang suy nghĩ thật kỹ mới giơ tay đè lại sự sống giận của mọi người, hắn quay sang nhìn Sở Tuyệt đang nhíu mày im lặng rồi chần chừ lên tiếng: “Vương gia?” Sở Tuyệt phất tay: “Các ngươi đi xuống hết đi, bản vương muốn yên lặng một mình.” Hắn phải làm rõ động cơ và ý đồ của Chu Thanh Sắc, mặc dù trong lòng hắn thực sự cũng khó hiểu với hành động của hắn ta.
Chu Thanh Sắc khoanh tay mà đứng trên sườn núi, hắn đang ngừng mắt nhìn về phía trước, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, thì có tiếng bước chân bỗng truyền đến từ sau lưng.
“Chủ soái.” Tần Hằng do dự lên tiếng, hắn thực sự không hiểu chủ soái làm vậy là muốn gì.
“Không hiểu sao?” “Mạt tướng ngu dốt.”
Chu Thanh Sắc quay đầu nhìn Tần Hằng, đôi mắt sáng ngời rực rỡ tràn đầy hào hứng: “Thể vạc ba chân, thiên hạ đã định, bản soái chẳng qua chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi.”
Tần Hằng hơi ngẩn ra, hắn vẫn chưa hiểu lắm, trong lòng cũng còn nghi vấn không được giải đáp. Nhưng nếu chủ soái đã tính kỹ trước, hắn cũng không cần hoài nghi làm gì.
“Mạt tướng đã hiểu.” Đáy mắt Chu Thanh Sắc hiện lên vẻ hài lòng, hắn mỉm cười lên tiếng: “Lam hoàng muội đang có thai, muội ấy nhất định mong có người bầu bạn ở bên cạnh, người về Kinh đi.” Nhắc đến Chu Lam Nhi, gương mặt cứng nhắc của Tần Hằng chợt dịu xuống, nhưng hắn vẫn có chút lưỡng lự: “Nhưng biên ải...”
“Không ngại, trận chiến này không đánh nổi đâu.” Nếu hắn đã nhúng tay, thì cho dù huynh đệ sở Thị có không cam lòng, cũng tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng lỗ mãng.
Tần Hằng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cúi đầu chắp tay nói: “Đợi sau khi nước Sở trả lời, mạt tướng sẽ về Kinh.” Nếu là chiến, hắn nhất định phải vững vàng trước khi trận đánh diễn ra.
Chu Thanh Sắc biết Tần Hằng cố chấp, nên cũng không nói gì mà chỉ vỗ vai hắn.
“Tam hoàng tử.”
Tần Hằng thấy người đến chính là một trong cận vệ bên cạnh chủ soái, lập tức thức thời mà cáo lui.
“Thế nào?”
Người đó thì thầm vài câu bên tai Chu Thanh Sắc, ánh mắt Chu Thanh Sắc chợt lóe lên, hắn nhượng cao mày, đôi mắt sóng sánh hiện lên hứng thú. Sau khi bẩm báo tình hình ở nước Đại Nguyên xong, cận vệ lui sang một bên.
Chu Thanh Sắc nâng mắt ngóng nhìn về phương hướng của nước Đại Nguyên, thấp giọng cười nói: “Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ đợi thời cơ thôi. Xem ra, nàng sẽ không để kéo dài qua mùa đông tháng Chạp rồi. Mà như vậy cũng tốt, năm sau khi xuân về hoa nở, là lúc chúc mừng năng đạt thành ý nguyện, đúng là thời gian không thể tốt hơn.”
Sau khi đọc xong bức thư do chính tay Hoài vương viết, Nguyên Vô Ưu khiếp sợ đứng bật dậy.
Đào Dao cũng càng cúi đầu thấp hơn. Nguyên Vô Ưu nhắm mắt một lát mới mở ra, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kỳ thực Đào Dao cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Thấy Tiểu Đào Tử như vậy, nét mặt nghiêm khắc của Nguyên Vô Ưu mới hơi dịu lại, nàng ngồi xuống một lần nữa.
Đào Dao nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Nguyễn Vô Ưu, trong lòng có hơi lo lắng công chúa sẽ hiểu lầm vương gia, bởi suy cho cùng, dường như là vương gia có ý định muốn giấu công chúa chuyện này. Nhưng với sự hiểu biết của ông đối với vương gia, vương gia giấu giếm công chúa, nhất định là có lý do của riêng mình. Bây giờ, ông lo rằng công chúa sẽ vì hiểu lầm vương gia mà nảy sinh khoảng cách giữa hai người. “Công chúa, thực ra vương gia làm vậy...” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tiểu Đào Tử, nàng chua chát lắc đầu: “Tiểu Đào Tử, ta sẽ không hiểu lầm phụ vương, mà là... đau lòng vì người.”
Đào Dao ngẩn ra, ngay sau đó ửng đỏ hốc mắt, rồi lập tức vui mừng mỉm cười, là ông nhất thời nghĩ sai rồi. “Ta thật không ngờ...” Nguyên Vô Ưu đau xót nhắm mắt lại, những lời sau đó đều nghẹn ở cổ họng, cay đắng vô cùng. “Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” “... Vậy thuộc hạ xin cáo lui.” Nguyên Vô Ưu dùng tay đỡ lấy trán, nàng nhắm chặt đôi mắt, trong lòng hối hận không thôi... Nàng không nên bởi vì cố thái phi là mẹ ruột của hắn mà bỏ mặc không quan tâm, không nên cho rằng có thái phi tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn.
Lần này, nàng tính sai rồi, bởi lòng người dễ đoán, nhưng tình cảm lại khó tính.