Phượng Kinh Thiên

Chương 444: Hành động thu lưới (1)



Đối với câu trả lời của Sở Tuyệt, Chu Thanh Sắc cũng không hề bất ngờ, nhưng cũng không được nước lấn tới mà nhanh chóng lùi binh quay về thành, tiếp tục thể cục hai bên đối đầu nhau như cũ. Từ một góc độ nào đó mà nói, chưa kết thúc trận chiến, nhưng cũng tính là hòa.

Sau khi Chu Thanh Sắc1lui binh, Sở Tuyệt dâng tấu chương lên cho hoàng đế Sở Hồng. Mặt khác, hắn cũng đích thân ra ải Bắc Kiều thay cho Bạch Lang vốn phải xuất hành.

Hắn lo lắng Bạch Lang không thể áp chế được Sở Nghị. Sở Nghị tuy là một người tài có thể đào tạo, cũng từng được rèn luyện trong quân doanh, nhưng cuối cùng8vẫn là thiếu kinh nghiệm, tuổi trẻ háo thắng. Đúng vậy, người dẫn quan đến ải Bắc Kiều trước Bạch Lang một bước, chính là Sở Nghị. Cũng trong cuộc chiến giữa hai nước Sở Chu, Sở Nghị đã lên chiến trường vô số lần, mỗi lần đều như đi ngang qua cửa tử một lần, cũng lập nên không ít chiến công, âm2thầm có dấu hiệu trở thành chiến thần thứ hai.

Ải Bắc Kiều, Tổng Binh Phủ.

Lúc Sở Nghị nghe tin người đến là Sở Tuyệt chứ không phải Bạch Lang, lại nghe được tin triệu hắn quay về thành gấp, trong lòng âm thầm nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội nhanh chóng thúc ngựa chạy từ quân doanh quay về thành.

Tiếng vó ngựa4rầu rĩ mang theo bụi đất, dần dần đến gần. Có thể nhìn rõ người đi đầu là một người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi, thế nhưng con ngựa màu đỏ dưới thân người đó nhanh chóng phi đến trong cơn gió rét lạnh, nhanh chóng đi đến dưới tường thành. Sở Nghị ngẩng đầu lên, không đợi hắn lên tiếng, binh lính thủ thành trên tường thành đã vội vàng nói: “Mau mở cửa, là tiểu vương gia.”

Cửa thành mở ra, Sở Nghị thúc ngựa như bay vào trong, chạy thẳng tới Tổng Binh Phủ.

Tổng Binh Phủ đại nhân ải Bắc Kiều sắc mặt cung kính đứng thẳng ở một bên, Sở Tuyệt ngồi ở vị trí chủ vị mặt không biểu cảm mà pha trà. Tiếng ngựa hí vang lên ở sân viện phía trước, rất nhanh, Sở Nghị liền tiến vào trong. Nhìn thấy Sở Tuyệt đang ngồi trong đại sảnh, bước chân hắn có chút loạng choạng khẽ dừng lại một chút, sau đó mới chầm chậm bước lên phía trước, cung kính chắp tay thành quyền hành lễ: “Mạt tướng tham kiến đại soái.”

“Ngồi.” Sở Tuyệt nhàn nhạt lên tiếng.

Sở Nghị ngồi xuống ở vị trí bên cạnh. Hai năm này, chinh chiến sa trường đã khiến hắn như thay da đổi thịt, hai hàng lông mày vẫn cương nghị như xưa, nhưng trên gương mặt lại hiện lên một chút khí chất gian tà ác chiến không che giấu được.

Sở Tuyệt phất tay, Tổng Binh Phủ đại nhân đứng bên cạnh cung kính lui ra ngoài, những người khác cũng lặng lẽ lui theo.

Trong đại sảnh chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ. Sở Tuyệt buông chén trà trong tay xuống, lạnh giọng hỏi: “Đệ đến ải Bắc Kiều cũng đã hơn nửa năm, nhìn thấy gì? Nghĩ đến điều gì?”

Sở Nghị cúi đầu, sau khi im lặng một lúc, mới chầm chậm lên tiếng: “Ải Bắc Kiều gần sát biên giới nước Đại Nguyên, là con đường chính giao thương qua lại giữa hai nước, so với Đồng Quan, dân chúng nơi này còn đáng để gọi là an cư lạc nghiệp hơn.” “Đệ có thể nhìn thấy những điều này, nghĩ đến những điều này, bản vương cũng miễn cưỡng coi như vừa ý.” Khóe môi Sở Tuyệt nhếch lên, nhưng lại không có chút ý cười nào. Sở Nghị ngẩng đầu nhìn hắn, có chút chần chừ lên tiếng: “Đại soái đến đây, có phải... có biến cố gì không?”

Sở Tuyệt không trả lời câu hỏi này, mà gác tay lên bản đồ binh lính. Nhìn trận thể trên bản đồ, mày kiếm của hắn nhíu chặt, một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như để cho đệ xuất binh, để có thể mở rộng biên giới bao nhiêu?”

Sắc mặt Sở Nghị nghiêm lại, nhưng lại không chút do dự trả lời: “Ít nhất có thể lấy được Ô Thành.” “Cần bao lâu?”

“... Ít nhất cần khoảng thời gian nửa năm.” “Kế hoạch tác chiến tạm thời gác lại.” Sở Tuyệt trầm giọng nói.

“Vì sao?” Đáy mắt Sở Nghị hiện lên sự kinh ngạc, giọng điệu vốn rất trầm ổn cũng bởi vì kích động mà nâng cao lên không ít. Khóe mắt Sở Tuyệt liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không chút biểu cảm, nhưng cũng không có tia mất kiên nhẫn và không vui, mà là đưa tay ra chỉ về phía một nơi nào đó trên bản đồ, nhàn nhạt nói: “Đệ cảm thấy Tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện này thế nào?”

Sở Nghị nhíu mày lại, vẫn hỏi: “Tuổi trẻ hiếu thắng có thừa, có khả năng sẽ trở thành người có địa vị cao.”

“Đệ nhìn nhận thế nào về Nguyên Hạo Thiên?”

Sở Nghị suy nghĩ một hồi, mới nói: “Tuy là một hoàng đế khiến cho người khác phải khiếp sợ, nhưng nói thẳng ra là không được lòng dân, là một nhân vật sẽ bị dân chúng đẩy xuống ngai vàng.” Sở Tuyệt gật gật đầu, đôi con ngươi lạnh lẽo không chút cảm xúc nào lướt qua một tia hài lòng, nhưng mới chớp mắt lại không thấy đâu nữa. “Nguyên Hạo Thiên khiến người khác sợ hãi, lại mất thêm lòng dân, thất bại của ông ta, là chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Ý của đại soái là Tam hoàng tử có khả năng sẽ trở thành kẻ có lợi nhất? Nhưng... khí thế của Minh Vương đang lên, Nguyên Hạo Thiên cũng không đến nỗi thua đến trắng tay. Theo lý mà nói, nội chiến của nước Đại Nguyên trong thời gian ngắn cũng không có cách nào có thể bình ổn được.” “Đệ dự đoán cần bao lâu mới kết thúc?” Sở Tuyệt nhìn chằm chằm tấm bản đồ, híp mắt hỏi.

“Ít nhất cần khoảng hai năm.” “Không, trong khoảng thời gian đệ năm lần bảy lượt dò xét Ô Thành, nội chiến của nước Đại Nguyên sẽ có sự thay đổi.”

Sở Nghị nhíu mày, nhìn chằm chằm bản đồ không lên tiếng.

“Nhiều nhất là một năm, nội chiến trong nước Đại Nguyên sẽ được dẹp bỏ. Hơn nữa, đây còn là suy đoán một phía từ ta, nếu như Tam hoàng tử của nước Đại Nguyên có tài hoa khéo léo như Tam hoàng tử nước Chu, vậy thì không cần đến nửa năm, nội chiến trong nước Đại Nguyên chắc chắn sẽ bình yên.”

“Không thể nào.” Sở Nghị âm thầm lên tiếng. Hắn nhìn chằm chằm Sở Tuyệt, nhướng mày nói: “Có phải là đại soái qua đa nghi rồi không? Một khi bị rắn cắn, cả đời liền sợ dây thừng sao?” Chiến loạn của nước Đại Nguyên nối lên khắp nơi, rối ren không thể tả, các thị tộc tự mình làm chủ, nước Đại Nguyên như vậy căn bản không hề đáng sợ.

Sở Tuyệt không vui không buồn, chỉ là quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn nói: “Đệ nghĩ rằng nước Đại Nguyên ít nhất phải hai năm nữa mới có thể ngừng chiến, vậy thì, đệ cứ đợi xem, cược cùng bản vương một ván cờ.” Trong ánh mắt Sở Nghị lướt qua một tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tuyệt một hồi lâu cũng không lên tiếng.

“Sao, không dám cược?” Khóe miệng hắn cong lên, nhếch thành một nụ cười mỉa mai.

“Đại soái nghiêm túc sao?” Sở Nghị khẽ híp mắt lại. Phải biết rằng, người nắm lĩnh ba quân vốn là sở Tuyệt, Sở Tuyệt hoàn toàn có thể dùng quân lệnh để ra lệnh cho hắn, mà hắn thì tuyệt đối sẽ không làm trái quân lệnh. Vậy mà Sở Tuyệt lại dùng cách như thế này, điều này khiến cho vị vương huynh lạnh lùng của hắn thực là có chút kì lạ.

“Đương nhiên, bản vương chưa từng nói đùa.”

“Nếu như mặt tường thua, vậy thì sao?”

“Nếu thua, cả đời này đế phải ở trong quân doanh, cống hiến cho đất nước.” Hắn tin tưởng một này nào đó, A Nghi chắc chắn sẽ xuất sắc hơn hẳn.

Sở Nghị nếu như thua một trận này là thua cho cả cuộc đời khiến hắn có chút chần chừ, nhưng vẫn hỏi: “Nếu như mạt tướng thắng thì sao?”

Sở Tuyệt không lên tiếng, chỉ là xoay người khẳng định nhìn chằm chằm hắn: “Đệ sẽ không thắng.”

Khóe miệng Sở Nghị co rút, vốn muốn lên tiếng phản bác, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống lại. Sau đó, hắn nhíu chặt mày quay đầu nhìn chằm chằm bản đồ một hồi lâu, cắn cắn rằng: “Được.” Hắn muốn nhìn xem nước Đại Nguyên này rốt cuộc có thể vượt qua cơn sóng gió này như thế nào.

Cho dù bây giờ, trong lòng Sở Nghị có nghi ngờ, nhưng trên thực tế, không cần tới khoảng thời gian nửa năm, trong hai tháng ngắn ngủi tiếp theo, tình trạng chiến loạn chia năm xẻ bảy tan nát của nước Đại Nguyên vậy mà lại có một sự thay đổi không thể ngờ được.

Tin tức Hoài vương có con nối dõi, tuy rằng đã mang lại một nỗi khiếp sợ rất lớn với triều đình và hậu cung bởi vì hoàng thượng đích thân xuất chính mà không có mặt trong cung. Thế nhưng, Hoài Vương Phủ trước giờ vẫn luôn hành sự lặng lẽ, Hoài vương lại đóng cửa không tiếp khách, ngược lại cũng rất nhanh bị những tin tức quân sự trên tiền tuyến truyền về làm phai nhạt đi ít nhiều. Còn về tin đồn ở ngoài phố phường của bách tính, dưới sự ảnh hưởng của chiến tranh, mọi người cũng không còn ai quan tâm câu chuyện bàn tán trong những lúc rảnh rỗi kia nữa, bọn họ chỉ lo lắng về lương thực, lo lắng làm sao để ăn no bụng, làm gì còn tâm trạng đi quan tâm Hoài vương có con nối dõi hay không chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.