Phượng Kinh Thiên

Chương 459: Hồi quang phản chiếu (1)



Trời nắng đẹp mấy ngày liên tiếp đã sưởi ấm một chút lạnh lẽo cuối cùng của mùa đông, gió xuân phơi phới nhẹ lướt qua khắp hoàng cung, không khí mát mẻ, thời tiết trong lành, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, cả đất trời đều tràn đầy sức1sống, trở thành một bức tranh xinh đẹp.

Dường như hết thảy đều đẹp đẽ như vậy, nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.

Trang có tròn có khuyết, người có hợp rồi tan, đây là quy luật vĩnh hằng bất biến, là sự tồn tại mà không ai có thể thay đổi.

Gió đêm8nhè nhẹ, một buổi tối vốn nên yên tĩnh thoải mái lại vì Hoài vương phát bệnh mà trở nên rối loạn, Vô Ưu Cung đốt đèn đuốc sáng trưng, ngày cùng thái y đều chờ đợi ở một bên. Bắt đầu từ lúc Hoài vương phát bệnh, cả người Nguyên Vô Ưu2đều trầm tĩnh xuống, dường như nàng cũng không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng không hiểu sao, người đứng ở bên cạnh nàng luôn có một cảm giác căng thẳng đến không dám thở mạnh.

Hoài vương đã sống qua vô số đếm lạnh rét thấu xương, lại định sẵn không thể4bước qua mùa xuân ấm áp tựa tranh vẽ này.

Hắn phát bệnh có chút đột ngột, nhưng tựa hồ lại không hề đột ngột là bao.

Trong một ngày trời đẹp nắng ấm, ngàn dặm không mây, trong tiếng kêu “vương gia” đầy đau đớn của nhóm người Tiểu Lý Tử, Hoài vương bỗng nhiên ho ra máu, khiến một thân y phục trắng muốt trên người hắn nhuốm màu đỏ tươi. Trong đôi mắt trừng to của Nguyên Vô Ưu, hắn rơi vào bóng tối.

Bắt đầu từ ngày phát bệnh, trong mười hai canh giờ của một ngày, thời gian mà Hoài vương lâm vào hôn mê đã gần mười canh giờ, hắn chỉ tỉnh lại trong chốc lát rồi nhanh chóng hôn mê trở lại. Hắn không cam lòng, bởi vì cách đại lễ đăng cơ vào mồng ba tháng ba của Vô Ưu chỉ còn lại hai ngày thôi, thế nhưng hắn biết, mình không thể tận mắt chứng kiến Vô Ưu bước lên ngôi báu ấy mất rồi.

Ông trời, cuối cùng cũng không chịu giúp đỡ hắn đến cuối cùng!

Mồng một tháng ba, ngay cả ngày nắng tươi đẹp rốt cuộc cũng không còn nữa, thay vào đó là mưa phùn lất phất đã bắt đầu rơi. Mưa phùn bao phủ cả hoàng cung, khiến cho tầng tầng lớp lớp cung điện, gác lầu đình các đều khoác lên mình một tấm áo tựa sương mù mong manh, hoàng cung lộng lẫy được điểm thêm nét xuân sắc rực rỡ.

Ngự hoa viên càng hiện ra một khung cảnh đẹp như thơ như họa, hoa cỏ nở rộ muôn sắc được mưa phùn tưới đến long lanh sáng ngời, càng đẹp, cũng càng rực rỡ hơn. Lúc này, Nghị Chính Điện của Đức Nguyên Cung vừa kết thúc lâm triều buổi sáng, nhưng mấy vị trọng thần vẫn còn ở lại, sắc mặt mọi người đều ngang trọng mà nhìn cảnh mưa trước mắt. “Bình đại nhân, ngài thấy sao?” Lệnh công của huyện Trung Thư rất khó xử mà thúc giục Bình Duệ vẫn luôn yên lặng ngắm mưa phùn ngoài điện.

Bình Duệ thu hồi tầm mắt, không để ý đến gương mặt lấy lòng đang nhìn mình của lão Lệnh công, mà là hướng mắt về phía sau những người còn lại, dừng trên người Cố Lăng.

“Ý của Cổ đại nhân thế nào?”

Cố Lặng im lặng vài giây mới nói: “Bản quan ủng hộ ý của Vương các lão.” Không đợi Bình Duệ tiếp tục lên tiếng, khóe môi của Văn Vô Hà đã cong lên, hắn thản nhiên nói: “Bản quan cũng ủng hộ.”

Hai tay Lâm Duy Đường lồng vào nhau, sau đó cũng lạnh nhạt bày tỏ thái độ: “Cho dù Vương các lão không đề ra, bản quan cũng sẽ làm vậy.” Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về hắn.

“Bệ hạ căn dặn Duy Đường trợ giúp Ngô đại nhân làm tốt việc tiếp đón sứ giả nước Sở, mà tối hôm qua, trạm dịch Kinh An đã tiếp đãi sứ giả, khoảng giờ Ngọ hôm nay bọn họ sẽ vào Kinh thành.”

Lâm Duy Đường vừa dứt lời, Ngô đại nhân bên Lễ bộ mới có chút ngượng ngùng gật đầu với mọi người: “Bệ hạ từng nói muốn tự mình đón tiếp sứ giả nước Sở.” Nhưng hiện giờ Hoài vương bệnh nặng, e rằng...

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi đến... Vô Ưu Cung điện thánh!” Cổ Lăng nói xong liền dẫn đầu đi trước. Vương lệnh công và hai vị các lão đưa ra ý kiến diện thánh khác đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đại lễ đăng cơ đã sắp đến gần, tuy bệ hạ chưa chính thức lâm triều, chuyện của triều đình cũng đều do ba vị các lão bọn họ thay thế chủ trì, thu nhận tấu chương sau đó dâng lên cho bệ hạ, rồi bệ hạ sẽ phê duyệt để họ đi chấp hành.

Xử lý chính sự như vậy cũng xem là đâu vào đấy. Thế nhưng từ khi Hoài vương bệnh nặng, thời gian hôn mê ngày càng dài, tấu chương trên bàn trong Ngự Thư Phòng cũng chất đống càng nhiều, bệ hạ cũng đã không xuất hiện ở Đức Nguyên Cung nhiều ngày rồi.

Tuổi tác của họ đã cao, theo lý mà nói, họ đã ngồi lên vị trí Lệnh công này rồi thì hoàn toàn không cần lo lắng đến việc diện thánh như thế này, thế nhưng... Than ôi! Hổ thẹn, hổ thẹn mà! Một là vị trí Lệnh công của bọn họ đều đã hữu danh vô thực hai mươi năm, họ đã quen với việc làm người vô hình trên triều đình rồi. Hai, cũng là vì họ thấy rõ, nữ để giữ bọn họ lại, chẳng phải vì muốn trọng dụng họ, họ đã già cả rồi, có thể có cơ hội vinh quang, thì cần gì phải mạnh mẽ ra mặt? Thế nên bệ hạ xem nhẹ chính sự, bọn họ không dám thúc giục. Nhưng không có ý chỉ của bệ hạ, bọn họ càng không dám tự mình quyết định. Nhưng tấu chương dâng lên của hai ngày nay không thể không có sự phê duyệt! Bởi vì, trong số tấu chương đang chất đống ấy, có các tấu chương quan trọng do các trạm dịch phủ đệ dâng lên, thể hiện thị tộc ở các nơi muốn gặp nữ đế.

Người cầm quyền của sáu tộc tự lên Kinh để chúc mừng nữ đế đăng cơ? Chuyện này làm các cựu thần như bọn họ đây đều phải khiếp sợ một lần nữa. Họ không thể không thừa nhận, tuy Vô Ưu công chúa là nữ tử, nhưng nàng có thể khống chế được thị tộc, được nhiều người ủng hộ, cuối cùng đăng cơ làm vua, cũng đúng là tài hoa thật sự, không phục cũng không được mà!

Phải biết rằng, có thể trở thành người cầm quyền của thị tộc, thì không một ai không phải là gốc rễ của thị tộc. Những người này, đừng nói chủ động lên Kinh chúc mừng hoàng để đăng cơ, e rằng ngay cả khi hoàng đế mời họ vào Kinh, họ cũng sẽ nghĩ cách khước từ, tuyệt đối không dám dấn thân vào nguy hiểm. Bởi vì bước đến gần chân thiên tử, chỉ sợ hoàng đế sẽ khiến họ có đi mà không có về.

Nhớ lại năm xưa tiến hoàng đăng cơ, theo quy định thì thị tộc địa phương đều phải lên Kinh diện thánh, nhưng trong những người vào Kinh lúc ấy không ai có đủ tầm quan trọng như người cầm quyền, càng đừng nhắc đến thái độ kiêu ngạo của Hạng Thị ở Kỷ Đông, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu? Thế mà bây giờ, Hạng Thị ở Ký Đông lại chủ động đến đây. Không chỉ như vậy, đến cả Minh Vương cũng tự mình lên Kinh thành rồi. Sau khi các lão của ba huyện bàn bạc với nhau một phen, cuối cùng quyết định kéo theo mấy vị Thượng thư đại nhân cùng nhau đến gặp nữ đế. Họ chính là cận thần thân tín mà nữ để tín nhiệm, có bọn họ thì không thể tốt hơn được nữa.

Sau khi ý kiến được ủng hộ, tất nhiên họ sẽ phải đưa ra thỉnh cầu được điện thánh với đại tổng quản Cao công công của Đức Nguyên Cung. Tuy Tiểu Cao Tử cảm thấy với tâm trạng hai ngày nay của chủ tử thì tốt nhất là nên khuyên các vị đại nhân đừng gặp nàng, nhưng nghĩ đến đại sự triều chính không thể chậm trễ, hắn chỉ có thể bất chấp khó khăn đến Vô Ưu Cung bẩm báo.

Mà lúc này, trong tâm điện của Vô Ưu Cung, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Hoài vương đã hôn mê mười canh giờ mà vẫn chưa tỉnh lại lần nào, Bùi thái y cùng hai vị lão ngày khác đang săn sóc trước giường của Hoài vương.

Bùi thái y thu lại bàn tay bắt mạch cho Hoài vương, sau đó khom lưng cung kính đứng sang một bên. Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chỉ còn da bọc xương của Hoài vương đặt vào lòng bàn tay mình, lẳng lặng ngắm nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của hắn. Nàng vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, cũng cho rằng bản thân đã sẵn sàng, nàng nhất định có thể ung dung đối mặt. Thế nhưng khi hắn thật sự ngã xuống, nàng mới phát hiện sự chuẩn bị trong lòng chẳng qua cũng chỉ là một lời nói suông mà thôi. Nàng không muốn thả hắn đi, cho dù hắn sống không bằng chết, thì nàng cũng muốn để hắn sống tiếp. Ánh mắt Nguyên Vô Ưu chợt nghiêm lại, nàng lạnh lùng quay đầu hỏi: “Các ngươi không có cách nào sao?”

Trên mặt mấy vị ngày tràn đầy sự lúng túng. Bây giờ, Hoài vương đã hết sức hấp hối, hoàn toàn không còn cách nào cứu chữa nữa, nhưng không ai trong bọn họ dám nói ra lời này, bởi rốt cuộc tính cách của vị bệ hạ này như thế nào, đến cả các cựu đại thần gian xảo trên triều đình cũng không thể hiểu thấu, huống hồ chỉ là những ngự y căn bản không cần vào triều như bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.