Phượng Kinh Thiên

Chương 46: Điều khác thường (1)



“C ố Lăng đa tạ Thanh Vân huynh.” Hắn đang buồn phiền vì không có cách nào tiếp cận người của Sử gia. Không ngờ Liêu Thanh Vân lại đem tới cho hắn một cơ hội tốt như vậy.

Xe ngựa dừng lại Mai Phố Viên ở ngoại thành, hai người xuống xe liền thấy trước vườn hoa mai ngựa xe tấp nập, rất náo nhiệt.

Hai người vừa xuống xe, Liêu Trung liền đưa thiệp mời ra. Sau khi nhìn tấm thiệp mời, vị tổng quản trung niên ấy liền lập tức cung kính bước lên trước: “Liêu công tử, mời!”

Liêu Thanh Vân nhẹ gật đầu: “Đây là Cố công tử Cố Lăng của Viễn Tây Hầu phủ.”

Người đàn ông trung niên nghe tới Cố Lăng ánh mắt liền lóe lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, cung kính hành lễ nói: “Cố công tử có thể đại giá quang lâm, tiểu nhân thay mặt gia chủ chào mừng người.”

Cố Lăng khiêm tốn nói: “Không mời mà đến, thất lễ rồi.”

“Cố công tử khách khí rồi.” Người đàn ông trung niên đưa mắt liếc nhìn tỳ nữ phía sau, tỳ nữ đó vội bước lên cúi người nói: “Cố công tử, Liêu công tử, mời đi theo nô tỳ vào vườn.”

Với sự chỉ dẫn của tỳ nữ, hai người bước vào trong vườn, chỉ một lát liền nhìn thấy một vườn hoa mai rộng lớn, hương thơm ngào ngạt hòa trong hơi lạnh trong trẻo, khiến người ta phải dừng chân vì cảnh đẹp trước mắt này.

“Hai vị công tử, mời!” Tỳ nữ thấy hai người dừng bước, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cung kính nói.

Họ đi qua một đoạn hành lang, bước lên bậc thang, đến một trong số rất nhiều đình ngắm cảnh được xây giữa vườn mai kéo dài uốn lượn. Những đình ngắm cảnh này nằm chính giữa vườn mai, đưa mắt nhìn ra xa, có thể khiến người ta không kìm được mà khen ngợi.

Cố Lăng đánh giá các đài ngắm cảnh ở xa, khẽ mỉm cười. Đại Nguyên khai quốc hơn hai trăm năm, trừ những cuộc tranh đấu giành hoàng quyền trong cung, gần hai trăm năm chưa từng xảy ra những cuộc chiến tranh lớn, bách tính an cư lạc nghiệp, dần dà, cũng không chỉ mình văn nhân lấy tao nhã làm trọng, bách tính bình thường cũng đều yêu thích tao nhã, theo đuổi sư tao nhã, tác phong của dân chúng đương nhiên cũng phóng khoáng.

Lúc này nhìn trong đình ngắm cảnh, thư sinh tài tử tụ lại với nhau, giai nhân mỹ nữ đi cạnh nhau, gần như đã tạo thành một cảnh đẹp sánh ngang với cả rừng mai trước mắt.

“Hai vị công tử mời ngồi, không biết hai vị công tử dùng trà gì?”

Cố Lăng nhìn về phía Liêu Thanh Vân: “Thanh Vân huynh thấy sao?”

“Hoài Nam Hương Sơn.” Liêu Thanh Vân nói.

Cố Lăng liền giật mình, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

“ Xin hai vị công tử đợi một chút.”

Tỳ nữ cung kính lui ra sau, Cố Lăng đứng dậy trước lan can, đưa mắt nhìn về rừng mai trước mặt: “Thanh Vân huynh thấy thế nào?”

Sắc mặt Liêu Thanh Vân thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Thanh Vân là một người thô kệch.” Ngoài việc nghiên cứu xương cốt người chết, hắn không có hứng thú với bất kỳ thứ gì cả, cũng như đối với vụ án trước mắt này, bản thân vốn cũng không hiếu kì gì nhiều, cho nên cha hắn không để hắn nhúng tay vào, hắn cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ, hắn lại bằng lòng thêm một chút tâm tư, vì Cố Lăng là người bằng hữu đầu tiên mà hắn chủ động muốn làm bạn, cũng vì cha hắn ngày xưa từng nhận ân huệ của Cố gia.

Khóe miệng Cố Lăng khẽ nhếch lên, nhìn người tự nhận là “thô kệch” nhưng lại là một quý công tử “thô kệch” với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trong tay cầm quạt giấy, cười nói: “Mai có danh xưng ẩn sĩ trong tuyết, cùng với lan, cúc, trúc được gọi là tứ quân tử, Cố Lăng không dám tự xưng là người tao nhã, nhưng quả thực có vài phần hứng thú với mai.”

“Ừm, nhìn ra được.” Liêu Thanh Vân không hứng thú với hoa lá cây cỏ nơi này.

“Ta có chút tò mò, ngoại trừ hứng thú với những thứ kia ra, Thanh Vân huynh còn có hứng thú với điều gì nữa?”

Ánh mắt hờ hững của Liêu Thanh Vân lơ đãng dừng lại, khẽ híp mắt, chiếc quạt dùng để trang trí trong tay biếng nhác chỉ: “Trước mắt có chút hứng thú với vật này.”

Cố Lăng thuận theo hướng chỉ mà nhìn, gần với đình ngắm cảnh của bọn họ nhất xuất hiện một giai nhân như nụ hoa mới nở, khó nén được xuân sắc thanh tân.

“Vật này?”

“Sử Ngưng Tương.” Nếu như tìm được tin tức có giá trị gì trên người Sử Ngưng Tương, vậy thì việc này thật có chút khó giải quyết. Hiện tại, thời gian chỉ còn chưa đến mười ngày, trừ phi hắn không nhúng tay vào, nhưng một khi đã chú ý đến thì hắn nhất định phải tìm được chìa khóa giải câu đố mới yên tâm.

“Công tử, trà tới rồi.”

Tỳ nữ vừa lui ra lúc nãy bưng một bình trà đến, phía sau còn có bốn tỳ nữ đi theo, hai người đi trước nâng chậu mai sứ thanh hoa nền trắng, hai người đi sau thì bưng khăn tơ trắng.

Cố Lăng thu lại ánh mắt, ngồi xuống phía đối diện Liêu Thanh Vân. Hai người dưới sự hầu hạ của tỳ nữ cầm lấy khăn tơ trắng trong khay lau tay, lúc này mới phát giác, ở một góc nhỏ của khăn tay còn thêu một đóa hoa mai nở rộ, các cánh nở đều, trong nhụy có hương thơm, sống động như thật.

Nhận lấy trà của tỳ nữ đưa qua, Cố Lăng rũ mắt ngắm thứ trong ly trà, dưới đáy chén sứ bạch ngọc cũng có một đóa mai nở rộ, dáng vẻ ấy, cảnh sắc ấy, tư thái ấy có thể gọi là tuyệt sắc.

Đáy mắt Cố Lăng lóe qua lên sự kinh ngạc, nâng chén lên khẽ nhấp ngụm trà, động tác toát ra sự thanh tao phóng khoáng của người phong nhã. Hắn thật sự cũng muốn gặp vị chủ nhân Lâm gia tổ chức bữa tiệc lần này, gia đình thương nhân lại có một phong cách trang nhã cao quý của gia đình thư hương.

Còn ở phía đối diện, cho dù mọi thứ được sắp xếp một cách thanh tao, tinh tế như vậy nhưng Liêu Thanh Vân vẫn rất hờ hững, tiện tay đặt chén trà xuống: “Liêu Trung.”

Liêu Trung đứng chờ ngoài đình bước lên: “Thiếu gia.”

“Cầm thiệp mời đi mời Sử tiểu thư.”

Những đóa hoa mai cực kì xinh đẹp, hương rất nồng đậm, hương thơm theo gió khẽ thoảng qua. Cố Lăng hờ hững ngước mắt lên nhìn hai vị giai nhân đang duyên dáng song song bước về phía bọn họ.

Đưa mắt nhìn qua thì thấy cả hai đều vô cùng xinh đẹp nhưng khí chất lại không giống nhau.

Người đi phía bên trái có vẻ lớn hơn, đã qua tuổi cập kê, khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Khuôn mặt nàng ta trắng mịn thanh tú, mặc một bộ váy màu trắng, trên tà áo có thêu những bông mai đỏ nhỏ xinh. Vòng eo nhỏ nhắn, dáng vẻ thướt tha duyên dáng vô ngần, thể như đang tản bộ trong rừng mai. Nếu chỉ có như vậy thôi thì có vẻ rất nhạt nhẽo.

Nhưng trên người nàng ta lại khoác thêm một chiếc áo lớn màu đỏ thắm, vô hình chung đã làm vơi bớt cảm giác nhạt nhòa vô vị, kết hợp với nhau như thể vẽ rồng thêm mắt (*), làm tôn lên toàn bộ vẻ đẹp của nàng. Đây là một cô gái thông minh.

(*) Vẽ rồng thêm mắt: ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn.

Còn tiểu cô nương ở kế bên nàng đang mặc một bộ váy màu tím nhạt, nhưng lại khoác lên người một chiếc áo khoác lông gấm màu trắng bám đầy hạt tuyết, chắc hẳn là Sử Ngưng Tương - tiểu thư Sử gia. Tuy còn chưa đến tuổi cập kê nhưng danh tiếng nàng ta đã vang dội khắp kinh thành.

Nàng ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, khuôn mặt cũng còn chút bầu bĩnh, ngũ quan thanh tú xinh đẹp. Điểm đặc biệt nhất là nàng có một đôi mắt vừa trong trẻo lại không mất vẻ quyến rũ. Lúc này, nàng ta đang tức giận, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Hai người bước đến gần, nhìn thấy Cố Lăng thì ánh mắt có chút rung động. Ánh mắt Sử Ngưng Tương hơi dịu đi một chút nhưng không phải hoàn toàn đã trở lại bình thường.

“Không biết Liêu công tử gọi Ngưng Tương đến đây là vì có chuyện gì thế?”

Giọng nói lanh lảnh, trong trẻo rất vui tai, nhưng... tiểu cô nương lại dùng từ “gọi” chứ không dùng từ “mời”, ngữ khí còn có vẻ không vui, chỉ cần liếc mắt là là biết!

Hiển nhiên, Liêu Thanh Vân cũng chẳng vui vẻ gì nhưng cũng không cậy tài khinh người. Lúc này, nghe Sử Ngưng Tương không buồn che giấu sự bất mãn trong lòng, bản thân được giáo dục tốt nên hắn vẫn đứng dậy cung kính nhận lỗi: “Thanh Vân mạo muội mời Sử tiểu thư đến đây quả thật là có chuyện cần, có chỗ nào quấy rầy, xin Sử tiểu thư lượng thứ cho.”

Khóe miệng Cố Lăng giật một cái, cái giọng nói bình thường không lên xuống này của Thanh Vân nghe thế nào cũng không nghe ra ý xin lỗi, dù cho giờ phút này hắn đang thật sự bày tỏ sự có lỗi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.