Phượng Kinh Thiên

Chương 460: Hồi quang phản chiếu (2)



“Bệ hạ thứ tội, chúng thần vô năng.”

Bùi thái y ở đó dù ít tư cách nhất, nhưng vẫn được tính là thái y chữa trị chính cho Hoài vương, sau khi nghĩ một lúc, tuy rằng cảm thấy là không thể nào, nhưng vẫn cắn răng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, theo thần thấy, thân thể của vương1gia đã không còn cách nào nữa, không bằng... triệu Hạng phu nhân đến, có lẽ nàng ấy sẽ có cách cũng không chừng.”

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trầm xuống, khiến cho tâm trạng của những người ở nơi này như bị một tấm lưới ôm chặt lấy, vô cùng lo lắng. Hai vị thái y khác có chút8nhíu mày trước ý kiến với Bùi thái y, nhưng cũng không phản đối. Bọn họ tuy đều là ngự y, nhưng bất kể là năng lực của thầy thuốc trong dân gian hay trên giang hồ, bọn họ đều biết rõ.

“Tiểu Đào Tử, ngươi đi.”

Tiểu Đào Tử đứng trong một góc tối sau khi trả lời xong, trong2giây lát, bóng dáng liền biến mất trong nội điện. Mà vị trí bị trống bởi vì Đào Dao rời đi kia, liền bị một tên U ảnh không một tiếng động lấp vào.

Đầu của mấy vị ngậy đứng ở đó đều cúi xuống thấp hơn, mắt nhìn thẳng không dám rời mắt một giây.

Trong bầu không khí yên4lặng khiến người khác hít thở không thông ấy, tiếng bước chân bước vào của Tiểu Cao Tử khẽ dừng lại một chút, sau đó vẫn bước lên trước bẩm báo.

Sau khi nghe ý kiến của triều thần, Nguyên Vô Ưu im lặng một hồi lâu, nói: “Để bọn họ vào đây.”

“Vâng.” Sau khi có được ý chỉ, Tiểu Cao Tử cong người lui bước ra ngoài. Sau khi được triệu kiến, các vị đại thần đến diện thánh đã vào đại điện của Vô Ưu Cung, nhưng Nguyên Vô Ưu cũng không hề gặp bọn họ, bởi vì Hạng Thanh Trần đã được Tiểu Đào Tử mang đến rồi.

Rõ ràng Tiểu Đào Tử đã trực tiếp xách nàng từ Hoài Vương Phủ đến đây. Bên ngoài mưa bụi rơi mù mịt, nên mái tóc và quần áo của Hạng Thanh Trần cũng có chút ướt, nhưng nàng không quan tâm đến những thứ này, mà dùng ánh mắt để phòng nhìn chăm chăm người mặc quần áo bằng gấm nhẹ nhàng đang đặt tay Hoài vương vào lại trong chăn bên giường kia.

“Bản điện hạ nhở người đã từng hứa với ta, nhưng rõ ràng, người đã phụ lại lòng tin ta dành cho ngươi.” Nguyên Vô Ưu nhìn Hạng Thanh Trần, dịu dàng nói. Nhưng giọng điệu dịu dàng vô hại như vậy của nàng không những không khiến cho những người có mặt ở đó cảm thấy thoải mái hơn, thả lỏng sợi dây đàn căng thẳng trong lòng, mà ngược lại bầu không khí lại càng trở nên căng thẳng hơn nữa.

Hạng Thanh Trần im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ta chẳng qua chỉ là đưa ra một lựa chọn giữa việc phụ lòng người khác hoặc phụ lòng bản thân mình mà thôi.”

“Vậy quyết định đó, ngươi có hối hận không?”

Hạng Thanh Trần vuốt vuốt tóc, nhàn nhạt cười: “Không hối hận.”

Nguyên Vô Ưu cùng nhàn nhạt cười: “Cả đời này vĩnh viễn không được gặp mặt cốt nhục do chính mình sinh ra lấy một lần? Cả đời bị nhốt trong lao ngục chịu nỗi khổ bị cấm túc cũng không hối hận sao?”

Sắc mặt Hàng Thanh Trần cứng ngắc lại. Nguyên Vô Ưu nho nhã đứng dậy, bộ cảm bào cửu thiên tôn quý hoa lệ theo động tác của nàng mà như muốn bay lên.

“Có biết tại sao ta mãi vẫn chưa xử tội ngươi không?” Xử tội? Ánh mắt Hàng Thanh Trần khẽ tối lại.

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống chiếc ghế mềm trước mặt Hàng Thanh Trần, tùy tiện sửa tay áo, giống như là không cần câu trả lời của nàng ta mà tự hỏi tự trả lời: “Đó là vì ta cảm thấy nếu muốn hành hạ một người, không phải là giết chết người đó, mà là để cho họ sống.”

“Ngươi...” Hạng Thanh Trần thật sự là tức đến điên mất, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng cười mỉa mai của nàng ta. Giọng nói dịu dàng của Nguyên Vô Ưu chầm chậm vang lên, cùng với lời nói của nàng, nụ cười mỉa mai trên gương mặt Hạng Thanh Trấn cũng cứng ngắc lại, ánh mắt cuối cùng cũng có chút thay đổi.

“Bản điện hạ biết, cho dù bây giờ ngươi đã phế đi võ công, nhưng nếu như người muốn chết, ngươi tất sẽ có cách. Hơn nữa, bản điện hạ cũng biết, ngươi vốn chẳng quan tâm sống chết của Hạng Thị, nhưng mà, ngươi cũng không quan tâm tính mạng của đứa con người mang thai mười tháng sinh ra sao?”

Ánh mắt của Hàng Thanh Trần lộ ra sát ý, nhưng nàng ta đã quên, bây giờ nàng đã sớm không còn là Hàng Thanh Trần khi xưa nữa rồi. Đào Dao thậm chí không cần phải bước lên trước, chỉ cần khẽ động ngón tay, nàng liền phải đau đớn mà quỳ xuống đất, không thể nào bước lên thêm một bước nữa, chứ đừng nói là xông lên muốn giết Nguyên Vô Ưu.

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu không biểu cảm nhìn chằm chằm nàng ta: “Câu này, ta chỉ nói một lần, người nghe kĩ cho ta. Ngươi sống, nó sống, người chết, nó cũng chết, quyền lựa chọn, vẫn ở trên tay người như cũ.”

Hạng Thanh Trần không cách nào giữ được nụ cười trên mặt nữa, nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu. Sau đó, nàng ta đột nhiên đưa ngón tay ra chỉ về phía Hoài vương trên giường, dường như là nghiến răng mà nói: “Không có người đàn ông này, ngươi có thể có được hôm nay sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nắm giữ sự sống chết của con ta trong tay chứ? Nguyên Vô Ưu, bất kể Nguyên Hàm Thiên có thừa nhận hay không, con của ta chính là cốt nhục của hắn, chuyện này không có thể thay đổi được, cho dù ngươi có là hoàng để đi chăng nữa cũng không được!”

Đối với sự mất khống chế và thái độ của Hạng Thanh Trần, Nguyên Vô Ưu vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại các ngày có mặt ở đó và các trọng thần đang đứng chờ ngoài điện đều nhíu mày lại. Chỉ có điều là tán đồng hay là cảm thấy phản cảm, chỉ có bản thân bọn họ mới biết được thôi. “Ta dựa vào cái gì? Trong lòng ngươi không phải rất rõ sao? Hạng Thanh Trần, thái độ của ta không phải ngươi cũng đồng ý một cách rất rõ ràng rồi sao? Bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội thay đổi suy nghĩ của ta, nếu như có thể khiến hắn vượt qua lần phát bệnh này, ta...” “Vô... Vô Ưu...”

Nguyên Vô Ưu ngây người, mạnh mẽ quay đầu lại. “Vương gia tỉnh rồi, vương gia tỉnh rồi...” Tiểu Lý Tử vui vẻ chạy vội lên trước, lại vui đến mức chảy nước mắt ra. “Đơ bản vương ngồi dậy.” Giọng nói Hoài vương lưu loát, nhả chữ cũng vô cùng rõ ràng.

Tiểu Lý Tử ngây người, nhưng không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng bước lên trước đỡ Hoài vương ngồi dậy. Nguyên Vô Ưu lại bởi vì giọng nói lưu loát, trôi chảy một cách kì lạ của hắn mà mồ hôi ra đầy người, lạnh lẽo không thôi, trong đầu hiện lên bốn chữ “hồi quang phản chiếu.”* (*) Hồi quang phản chiếu: tức là trước khi chết, đột nhiên khỏe mạnh bình thường. Theo lý mà nói, các ngày đã sớm vui mừng mà chạy lên trước, nhưng bọn họ cũng nhíu mày lại, thậm chí Bùi thái y còn âm thầm lắc đầu.

Ngay cả Hàng Thanh Trần cũng ngây người hồi lâu, sau đó mới chầm chậm quay đầu lại, ngây người nhìn Hoài vương được Tiểu Lý Tử dìu một hồi lâu mới có thể ngồi dậy, nước mắt đầy mặt.

Hoài vương ngồi dậy, uống một ngụm trà trong tay Tiểu Lý Tử, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hàng Thanh Trần. Hạng Thanh Trần bị sự lạnh lùng trong mắt hắn đâm đau nhói, trái tim giống như bị một con dao bén nhọn đâm mạnh vào, sinh ra cảm giác đau tận tim gan. “Dựa vào cái gì? Để bản vương trả lời cho ngươi.” Hoài vương bình thản lên tiếng: “Cho dù ở dưới địa phủ hoàng tuyền, bản vương cũng không muốn nhìn thấy ngươi, vì vậy, phải để cho người sống. Nhưng để cho ngươi sống, không có nghĩa là bản vương thừa nhận người, thừa nhận đứa bé kia.”

Lời nói của Hoài vương mạnh mẽ đâm vào tim nàng, khiến nàng vì không chịu nổi đau đớn mà cong người lại, lặng lẽ nắm chặt ngực, nước mắt như mưa, nhưng lại cười vô cùng xán lạn: “Được... Nguyên Hàm Thiên, người tàn độc.” Nàng chẳng qua chỉ là yêu hắn, chỉ là yêu phải hắn...

“Đào Dao.”

“Có thuộc hạ.”

Hoài vương lấy tấm lệnh bài không rời khỏi người bao giờ ra, trịnh trọng gật đầu: “Di mệnh của bản vương, Hạng Thị và bản vương không có bất kì quan hệ gì, tất cả người của U Ảnh sau khi bản vương chết, chỉ có một chủ nhân duy nhất, chính là Vô Ưu điện hạ, ngươi thấy như thế nào?”

Đào Dao không hề bất ngờ trước mệnh lệnh của Hoài vương, ông trình trọng quỳ xuống, cung kính nâng hai tay nhận lấy lệnh bài: “Thủ lĩnh U Ảnh Đào Dao tuân mệnh tôn chủ, tận trung với chủ nhân mới, trung thành không hối hận.” Lúc này, bên ngoài điện vang lên tiếng nói: “Cố Lăng cầu kiến vương gia.” Hoài vương nhíu mày lại. Lúc này, Tiểu Lý Tử cũng đã hiểu rõ, nuốt nước mắt lên tiếng bẩm báo.

Hoài vương khẽ mỉm cười, nhìn Vô Ưu một cái, sau đó phân phó Tiểu Lý Tử: “Tiểu Lý Tử, ngươi mời các vị đại nhân vào đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.