Các thần tử trên bậc thềm đại điện nhìn thấy tình hình cuộc chiến ngày càng kịch liệt căng thẳng, mặt mũi đều trở nên khó coi. Diệp Tuyết rất khó khăn khi đối đầu với Sở Tuyệt, không lâu nữa chắc chắn sẽ bại.
“Ngăn hắn lại.” Bình Duệ trầm giọng ra lệnh.
Văn Vô Hà hơi nhướng mày. Sở Chiên vương đang ở trong tư thế chém giết đỏ mắt, đừng nói là bệ hạ không hề triệu kiến hắn, cho dù bệ hạ có triệu kiển hắn thật thì bọn họ cũng không1dám yên tâm.
Các cấm vệ quân đang bao vây cản bước hắn đều không dám lơ là mà dốc toàn lực. Những người cũng đến từ nước Sở đều là thuộc hạ thể chết trung thành với Sở Tuyệt. Nếu không phải có Dã Lang chặn lại thì mấy người Hắc Hổ đã rút kiểm xông lên khi Sở Tuyệt xông vào trong lúc nãy rồi. “Dã Lang, ngươi còn không mau buông ta ra, nước Đại Nguyên này ở thể ức hiếp người thật quá đáng.” Hắc Hổ căm tức gào lên với8người đang ngăn hắn xông lên là Dã Lang.
Dã Lang nhíu mày nhìn vòng vây xung quanh chằm chằm, môi mím lại thành một đường thẳng nhưng vẫn nói: “Ngươi bình tĩnh chút đi, vương gia sẽ không có chuyện gì đâu.” Dù rằng Sở Tuyệt có bản lĩnh hơn người, nhưng núi người biển người như thế, hơn nữa đao kiểm vô tình, hắn vẫn khó tránh khỏi bị thương.
Ngay sau đó, Hắc Hổ nhìn thấy Sở Tuyệt bị chém thương, hắn không thể nhịn được nữa mà giơ tay đánh về phía2Dã Lang.
“Cứ tiếp tục như vậy thì vương gia chắc chắn sẽ bị thương.”
Nhưng Dã Lang đã đoán được Hắc Hổ sẽ ra tay từ lâu, hắn giơ tay lên giải hóa chiêu thức của Hắc Hổ, hắn giữ Hắc Hổ lại nhưng không quên quay đầu ra lệnh cho đám người sau lưng: “Không được manh động.”
“Ngươi hay lắm Dã Lang, người đứng trơ mắt nhìn vương gia bị đám người nước Đại Nguyên này bắt nạt mà không quan tâm, nhìn vương gia bị thương mà không bảo vệ, rốt cuộc ngươi4có mưu mô gì? Ngươi đừng tưởng ngươi là phò mã thì lão Hắc ta không dám ra tay độc ác với ngươi.” Hắc Hổ gào lên một tiếng, lửa giận cháy ngùn ngụt, không thèm nể mặt nữa mà ra tay đánh Dã Lang như kẻ địch.
Dã Lang không công chỉ thu giữ chân hắn, trong lòng bức bối đến muốn thổ huyết. Nếu như người đến là Bạch Lang thì hay rồi, vậy mà cứ phải là Hắc Hổ dễ nổi nóng bồng bột này.
Hắn ta cũng không dùng não mà nghĩ xem, đây là hoàng cung nước Đại Nguyên, vương gia tùy tiện ra tay xông vào Loan Điện đã là mạo phạm rồi, nếu bọn họ cũng động thủ nữa thì đây chẳng phải là đổ dầu vào lửa khiến sự việc nghiêm trọng không thể xử lý nối hay sao?
Một mình vương gia động thủ và cả đám bọn họ cùng động thủ, kết quả có thể giống nhau được ư? Đương nhiên, hắn không phải sợ náo loạn ầm ĩ mà là sau khi trải qua cảnh tượng ban nãy, hắn rất chắc chắn nước Đại Nguyên sẽ không làm vương gia bị thương thật. Bọn họ mà giúp, không chỉ không thể giúp được vương gia, ngược lại còn phá hỏng chuyện của vương gia nữa. Hắc Hổ nóng tính, hắn mà nổi nóng lên thì hỏng bét hết.
Ngay khi Dã Lang đang kìm nén khí huyết đang cuộn trào trong bụng thì một giọng nói chói tai nhưng vô cùng uy nghiêm và mạnh mẽ vang lên. “Dừng tay.”
Cấm vệ quân nghe lệnh dừng động tác lại.
Trên thềm đại điện xuất hiện bóng dáng của Đào Dao. Ông gật đầu với mấy người Bình Duệ, rồi mới dời mắt nhìn xuống dưới, im lặng một lát mới trầm giọng nói với Tiểu Hoa Tử sau lưng: “Hoa công công, ngươi đích thân tiên vương gia trở về dịch viên nghỉ ngơi trước, đợi bệ hạ triệu kiển“.
Tiểu Hoa Tử cung kính đáp lời rồi khom người đi xuống, cấm vệ quân lui sang hai bên nhường đường cho hắn.
Tiểu Hoa Tử dừng lại trước mặt Sở Tuyệt, cung kính mời: “Mời Chiến vương gia.”
Sở Tuyệt cúi đầu không động đậy, trong đầu hắn chỉ có một câu nói: đợi bệ hạ triệu kiến, đợi bệ hạ triệu kiến...
Sở Tuyệt nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lạnh lùng nhìn thẳng về phía Đào Dao, giọng điệu kiên quyết, biểu cảm cũng rất kiên quyết: “Ta muốn gặp Lam Vân, nếu nàng không gặp ta thì ta sẽ xông vào gặp nàng.” Câu cuối cùng của Sở Tuyệt khiến bầu không khí yên lặng hơi xung động. Đây chính là uy hiếp rõ ràng! Tên Sở Tuyệt này khẩu khí thật lớn, nhưng hắn đã quên chân hắn đang đứng ở đâu ư? Ngay cả Dã Lang lúc này cũng im lặng nhíu mày. Hắn không những không còn ngăn Hắc Hổ nữa, ngay cả bản thân cũng âm thầm cũng như dây đàn, chỉ cần phát hiện ra điều gì không đúng là lập tức xông lên bảo vệ vương gia. Nhưng Sở Tuyệt đột nhiên lên tiếng mà không quay đầu ra lệnh cho mấy người Dã Lang và Hắc Hổ sau lưng: “Cho dù hôm nay bản vương chết ở đây thì các ngươi cũng không được xông lên.”
“Vương gia...”
“Vương gia...”
Quân tướng nước Sở đều kinh hãi lên tiếng. Sở Tuyệt giơ tay lên ngăn tiếng kinh hô của bọn họ, nói từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Đây là quân lệnh của bản vương, quân lệnh như núi.”
Dù cho các quân tướng nước Sở không vui nhưng bọn họ cũng không dám không phục tùng mệnh lệnh. Sau khi hạ mệnh lệnh như quân lệnh này, kiểm trong tay Sở Tuyệt từ từ xuất kiểm chỉ thẳng vào Đào Dao, giọng nói buốt giá như băng tuyết: “Pháp Không đại sư, ra tay đi.”
Pháp Không đại sư?
Cách xưng hô Pháp Không đại sư này của Sở Tuyệt khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Ngược lại, Đào Dao đứng trên bậc thềm chỉ yên lặng nhìn Sở Tuyệt một lát, nhưng không hề động thủ như hắn dự đoán mà chỉ nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào đại điện.
Trên quảng trường đại điện dưới màn đêm, vẫn là núi người biển người như cũ, ngoại trừ ngọn đuốc cháy tí tách khi gió thổi qua ra thì chẳng còn âm thanh gì nữa, sự yên lặng kì lạ khiến người ta bất an. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sở Tuyệt đứng lặng giữa đoàn người không dám chớp mắt, mỗi người một cảm xúc bộn bề với vô số phỏng đoán.
Một vài người có tin tức nhanh nhạy đương nhiên đã có vài ý nghĩ, mà những kẻ thông minh cũng đã đoán ra rồi.
Đương nhiên, cũng có những người biết được sự thật.
Nhưng bất kể có như thế nào, tất cả mọi người đều duy trì sự im lặng. Hai tay Chu Thanh Sắc chắp sau lưng bất giác nắm chặt lại. Phản ứng của Sở Tuyệt hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn, Tình hình bây giờ sẽ phát triển như thế nào, hắn thậm chí còn không dám khẳng định, càng không muốn suy đoán thêm vì sao Sở Tuyệt lại kiên quyết như thế, bởi vì điều này khiến lòng hắn bất an.
Liếc mắt nhìn về phía đại điện, miệng hắn đắng chát. Hắn còn chưa bắt đầu thì đã vuột mất tiền cơ rồi!
Đào Dao đi vào đại điện, nhìn thấy Nguyên Vô Ưu đang yên lặng ôm lấy Hoài vương, bước chân ông hơi chậm lại nhưng vẫn bước lên bẩm báo: “Chủ tử, Sở Tuyệt kiên quyết muốn gặp... Lam Vân.” Mặc dù cách làm này hơi kịch liệt quá mức, xét từ góc độ nào thì Sở Tuyệt cũng có phương án lựa chọn tốt hơn, nhưng Đào Dao lại cảm thấy Sở Tuyệt vậy mình vào chỗ chết để sống, đối với trái tim bình lặng như nước của bệ hạ mà nói, có lẽ đây chính là phương pháp duy nhất có thể lưu lại dấu ấn trong lòng nàng chứ không phải để mặc nàng lạnh lùng bình tĩnh xóa bỏ dấu vết.
Nguyên Vô Ưu mơ màng như không nghe thấy, chỉ buông mắt cúi đầu, lặng lẽ nhìn Hoài vương nhắm mắt thanh thản vô cùng trong lòng nàng.
Ánh mắt Đào Dao nhìn Hoài vương, đáy mắt lóe lên sự thống khổ nhưng ông vẫn phải nói: “Bệ hạ, vương gia đã chết rồi.” Nguyên Vô Ưu lặng lẽ gật đầu, nàng thì thào: “Ta biết, ta chỉ muốn ở bên người thêm chút nữa thôi.” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Quả nhân rất bình tĩnh, cũng rất tỉnh táo.”