Phượng Kinh Thiên

Chương 467: Say khướt ba ngày



Đêm khuya tĩnh lặng, ở ngoài Triều Huy Điện, Chu Thanh Sắc đứng trước song cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài kia đến xuất thần.

Ninh Thị được thị nữ đỡ vào nội điện, bà phất tay ra hiệu cho người ở hai bên lui xuống, rồi mới nhẹ bước chậm rãi đi đến Chu Thanh Sắc gần như hòa làm một với bóng đêm1ngoài cửa sổ. Thế nhưng lúc này, Chu Thanh Sắc vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của bà, trong lòng Ninh Thị thở dài một tiếng, bà dịu dàng khẽ gọi: “Thanh Nhi.”

Chu Thanh Sắc đang ngẩn ngơ bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, sau đó vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi xuống ghế dựa: “Đã trễ thế này rồi, sao8nương vẫn chưa nghỉ ngơi?” “Nương ngủ không được.” Ninh Thị vỗ nhẹ bàn tay của hắn, khẽ nói.

Chu Thanh Sắc áy náy lên tiếng: “Là hài nhi đã khiến nương lo lắng rồi.”

Ninh Thị lắc đầu mỉm cười, bất chợt đổi đề tài: “Nương đã nghe nói rồi.” Chu Thanh Sắc mở miệng, nhưng chỉ nhíu mày mà không nói gì. Ninh Thị đứng2lên, Chu Thanh Sắc lập tức vươn tay đỡ bà bước đến trước cửa sổ hắn vừa đúng lúc nãy. Bà ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao một lúc lâu mới xa xăm lên tiếng: “Cảnh vật đêm nay thật đẹp, Thanh Nhi, con nghĩ sao?”

Chu Thanh Sắc nghe thế cũng ngẩng mắt nhìn lên trời đêm đầy sao lần nữa, rồi4gật đầu.

“Tình yêu nam nữ là thứ khó bỏ nhất trên đời này. Trong lòng nương, xưa nay Thanh Nhi con vẫn luôn thông minh, không bao giờ cần nương lo lắng, nương tin tưởng con có thể xử lý tốt bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ nương lại có chút lo lắng cho con rồi.” Ninh Thị nghiêng mặt, ánh mắt nhìn Chu Thanh Sắc chăm chú hiền lành lại thấu triệt.

Đôi mắt Chu Thanh Sắc chợt lóe lên, sau đó hắn cười nhạt: “Nương, con không sao đâu.” Ninh Thị thản nhiên nói: “Nếu người mà mình yêu thích biết rõ tâm ý của mình, đồng thời cũng từ chối tình cảm ấy, thì người bị từ chối thường thường sẽ theo đuổi không buông, tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc, Thanh Nhi, con nghĩ sao?” Ánh mắt của Chu Thanh Sắc thẫm lại, hắn rũ mi trả lời: “Người theo đuổi không buông cũng giống như người thua mà không chịu phục, cuối cùng sẽ càng lún càng sâu, không thể tự dứt bỏ.” Ninh Thị lẳng lặng dõi theo hắn, sắc mặt bà đột nhiên trở nên hờ hững: “Nếu đã biết không thể vãn hồi thì đừng tiếp tục lún sâu thêm nữa, nên mau chóng rút lui.”

Chu Thanh Sắc không lên tiếng, nhưng nét mặt lại có chút ngưng trọng.

Dường như Ninh Thị không nhìn thấy nét mặt ngưng trọng của hắn, bà chỉ thản nhiên nói thầm: “Những lời nói như “không phải nàng thì nhất định không lấy, không phải chàng thì chắc chắn không gả” không những mang đến rối rắm cho người kia, mà còn khiến bản thân mình lâm vào cảnh khốn khó.”

Sau khi Chu Thanh Sắc lặng im một lúc, khóe môi hắn bỗng cong lên một nụ cười không hề vui vẻ: “Nhưng hài nhi lại cho rằng, tình trường giống như chiến trường, lại khác biệt với chiến trường. Bởi trong tình cảm, vô thanh thẳng hữu thanh, chưa chắc thật sự sẽ thua bởi ngọc nát đá tan, tranh đấu quyết liệt, quá trình như thế nào không quan trọng, nương à, người cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.”

Hắn đã thua tiên cơ, nhưng lại thẳng tương lai.

Ninh Thị nhìn chằm chằm Chu Thanh Sắc hồi lâu, sau đó, gương mặt hơi nhợt nhạt của bà bất chợt lộ ra một nụ cười vui mừng hiểu ý, rồi bà nói từ tận đáy lòng: “Con đã trưởng thành thật rồi.” “Nương?” Trong đôi mắt dập dềnh sóng nước của Chu Thanh Sắc thoáng qua nét ngạc nhiên, sau đó hắn thấp giọng bật cười: “Cảm ơn nương, hài nhi đưa nương về phòng nghỉ ngơi nhé?”

Ninh Thị khẽ quở trách: “Nếu trong lòng con đã nghĩ thông suốt thì còn tiếp tục đứng ngốc ở đây sao? Nương sẽ không tha cho con đâu, mau đi đi.” “Vẫn có thời gian để đưa người về phòng mà.”

Chu Thanh Sắc bước lên diu Ninh Thị về phòng. Hắn dõi theo bà nằm xuống giường nhắm mắt lại, sau đó dặn dò thị nữ hầu hạ chăm sóc cẩn thận một chút, rồi mới đứng dậy vội vã rời đi. Sau khi hắn ra ngoài, Ninh Thị vốn đã nhắm mắt bỗng chậm rãi mở mắt ra, bà nhìn chằm chằm về phía nhi tử đã đi xa bằng ánh mắt đầy âu lo, thật lâu sau mới thở dài một tiếng xa xăm: người tính không bằng trời tính, có lẽ bà đã sai khi thay đổi vận mệnh của Thanh Nhi, chỉ mong... chỉ mong rằng...

Nghị Chính đại diện, ngọn đèn treo trên tường tỏa sáng giữa đại điện trang nghiêm, nhuốm lên đôi chút dịu dàng và ấm áp, mang đến cảm giác chân thật.

Đại điện bị bao phủ bởi sự im lặng đến mức hồi hộp, nhưng không phải là không có người. Trên thực tế, trong ngoài đại điện, ngoài sáng trong tối, có vô số người đang canh giữ, nhưng chẳng một ai dám phát ra tiếng động, dường như đến cả âm thanh hít thở của những người này cũng đã ngừng lại, cả cung điện đều tĩnh lặng như ao tù nước đọng, chẳng hề có hơi người. Thiếu nữ mặc lụa trắng khẽ nhắm lại đôi mắt, nửa nằm nửa ngồi trên ngai vàng chí tôn vô thượng trong yên bình. “Bệ hạ...” Ngọc Châu thấp giọng gọi, liên tục gọi hơn mười lần mới thấy đôi mi cong vút kia nhẹ nhàng lay động, chầm chậm giương cao.

Nguyên Vô Ưu cảm giác bản thân đã mơ một giấc mơ thật dài, trong nhất thời, thế mà nàng lại có cảm giác hoảng hốt mất phương hướng, không biết rằng mình đang ở nơi nao. Cơn đau nhức truyền đến từ đầu làm nàng không nhịn được mà đỡ trán. Một lúc lâu sau, nàng mới nhớ ra mình đã mơ giấc mơ gì, nhớ ra mình đang ở đâu? Nàng chậm rãi buông tay, tự giễu thì thầm: “Say rượu một trận, đúng là thật thỏa thích.”

Trái tim căng chặt của Ngọc Châu nghe thấy lời này mới nhẹ nhõm, nàng thật sự lo lắng chủ tử vẫn muốn uống tiếp. Ngọc Thúy ở bên cạnh cũng vội vã phất tay ra hiệu cho cung nữ bưng rượu ở sau lưng lui xuống.

“Cô ngủ bao lâu rồi?”

“Bẩm bệ hạ, người đã ngủ ba ngày”, cũng uống rượu suốt ba ngày, Ngọc Châu không dám nói câu sau, nhưng nghĩ đến ba ngày này, chủ tử chỉ cần hơi có ý thức là lại tiếp tục uống rượu, trong lòng nàng vẫn sợ hãi.

Từ sau khi an táng vương gia, chủ tử đã say khướt suốt ba ngày chưa tỉnh. Quốc tang ba ngày, hôm nay trời vừa sáng đã phải lâm triều, chủ tử không thể uống tiếp được nữa.

Mới ba ngày đã tỉnh rồi à, Nguyên Vô Ưu buông mi che giấu sự trống rỗng trong mắt. Thực ra, nàng càng nguyện ý từ đây ngủ đến thiên trường địa cứu mãi không tỉnh lại. Ngoài điện, Bình Duệ cùng Chu Thanh Sắc bước trên bậc thềm, hắn chẳng hề bất ngờ khi bị Trác Việt cản lại.

“Bệ hạ đang nghỉ ngơi, không gặp người nào hết.” Bình Duệ nhìn sang Chu Thanh Sắc rồi thản nhiên mỉm cười: “Vẫn là mời Tam hoàng tử trở về thôi.” Chu Thanh Sắc lơ đễnh mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Nàng say suốt ba ngày, đã đủ rồi.” Ánh mắt Bình Duệ hơi thẫm lại nhưng không nói gì, còn Trác Việt thì càng nhíu chặt mày lại. Chỉ là họ đều bất ngờ khi thấy Tiểu Hoa Tử bước ra từ trong điện.

“Bệ hạ mời các vị vào điện.”

“Bệ hạ tỉnh rồi sao?” Bình Duệ hỏi.

Tiểu Hoa Tử gật đầu, Chu Thanh Sắc lại chẳng nói gì, chỉ cất bước đi về trước.

Vào trong đại điện, khi Chu Thanh Sắc nhìn thấy Nguyên Vô Ưu, hắn giật mình đến mức chợt khựng bước mà không tự biết. Những người đi sau lưng hắn tất nhiên cũng dừng lại, họ nhìn theo tầm mắt của hắn, rồi cũng đều ngẩn ngơ.

Bọn họ đều biết từ sau khi Hoài vương hạ táng, bệ hạ một mình uống say trên đại điện, nhưng người có thể thực sự nhìn thấy thánh nhân của bệ hạ chỉ có cận thị bên cạnh nàng. Đã ba ngày nay, không một ai dám bước vào đại điện, nên dĩ nhiên cũng không thể thấy được hình ảnh chấn động lòng người như thế này.

Nhưng giờ đây, khi tận mắt chứng kiến đóa hoa trắng muốt kia nở rộ vô cùng lộng lẫy vàng rực, tô điểm cho dung nhan cao quý khuynh thành, thế mà lại khiến người ta khó thở đến vậy. Bình Duệ và Trác Việt phục hồi tinh thần, hai người đều cuống quýt cúi đầu, rồi chuyển dời tầm nhìn.

Ánh mắt Chu Thanh Sắc hơi co rút lại, nhưng hắn vẫn chưa tránh né, mà chỉ nhìn nàng thật sâu, sau đó mỉm cười nói: “Bệ hạ tỉnh là tốt rồi.”

Nguyên Vô Ưu phất tay sai người đem canh giải rượu xuống, khóe môi nàng hơi cong lên, giọng nói lại có chút khàn khàn: “Bình khanh.”

Bình Duệ hơi bất ngờ ngẩng đầu, dường như không ngờ câu đầu tiên của nàng lại là gọi hắn.

“Có thần.” “Nghỉ lâm triều thêm một ngày nữa, ngươi và Văn khanh thay cô tổ chức tiệc tối ở biệt viện.”

“Vâng.”

“Tam hoàng tử, hôm nay cô có chút mệt, xin thứ lỗi.” Nguyên Vô Ưu áy náy lên tiếng, nhưng trong lời nói không hề che giấu sự xa cách.

Trong đại điện lại trở nên yên lặng như lúc trước. Nguyên Vô Ưu mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảm giác lạnh lẽo khi Hoài vương chết trong lòng nàng, cùng với ánh mắt nóng rực kia.

Hoài vương đã chết, tuy Nguyên Vô Ưu lâm vào cô đơn cùng đau khổ, nhưng nàng vẫn tỉnh táo vô cùng. Rời đi, đối với nam tử thanh lãnh kia mới là giải thoát thực sự, nàng nên vui cho hắn mới phải, thế nên nàng mới buông thả bản thân mình say khướt một trận, chứ không phải khóc lóc thương cảm cho hắn.

Còn về Sở Tuyệt... Nguyên Vô Ưu mở mắt, trong con ngươi là một mảnh vắng lặng, tình yêu sâu sắc thì lại thế nào? Có thể duy trì được bao lâu? Nàng không còn tin tưởng tình yêu nữa, vì thế nàng không muốn đụng đến nó.

Tuy Nguyên Vô Ưu chưa lên triều, nhưng trong ngoài hoàng cung, ai nấy đều biết bệ hạ đã tỉnh lại. Sau khi tin này được truyền ra ngoài, hoàng cung yên tĩnh tựa hồ nước lặng trong mấy ngày nay như được đặc xá, mọi người đều buông bỏ gánh nặng mà bắt đầu hít thở thành tiếng.

Kinh thành phảng phất cũng phục hồi sức sống trong một đêm, cho dù chuyện từng xảy ra trên đại lễ đăng cơ quá mức kinh sợ, bí mật cũng tựa hồ không còn là bí mật, nhưng ai mà dám thầm nghị luận về bí mật của đế vương giữa nơi công công chứ, họ chẳng phải là không muốn sống nữa.

Thế nên, mãi đến khi dân chúng ngoài cung đọc được thông báo quốc tang vào ngày thứ hai sau đại lễ đăng cơ, họ mới biết được Hoài vương bệnh tình nguy kịch đã định trước vô phúc hưởng thụ phú quý vừa có được. Ngoại trừ một số người thổn thức không thôi vì Hoài vương ra, còn lại thì ảnh hưởng cũng không lớn.

Vọng Giang Các, gian phòng gần sông ở lầu hai. Đang vào tháng ba mùa xuân, khí lạnh lan tỏa rải rác, nắng ấm chiếu rọi trên cao, gió nhẹ thoảng qua, nước trên mặt sông dường như cũng trong hơn.

Văn Vô Hà thưởng thức ly rượu trên tay mình, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Quyết định rồi sao?” Lý Diệm nâng ly hướng về hắn, giọng điệu lại vô cùng hờ hững: “Quyết định rồi.”

“Nếu đã như vậy, chúc mừng.” Lý Diệm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Văn Vô Hà một hồi lâu rồi mới mỉm cười tự giễu: “Cảm ơn nhé.”

Văn Vô Hà cũng mỉm cười, hắn đưa ly rượu đến bên môi, rồi rũ mi xuống, trong mắt gợn lên cảm xúc không hứng thú. Đến khi đã uống cạn rượu trong ly, hắn mới đặt ly xuống và nói: “Vãn mỗ còn có việc công nên không tiện ở lâu, xin cáo từ Lý huynh.”

“Nếu đã như vậy, mời Văn huynh!” Vừa nghe nói Văn Vô Hà có việc công, Lý Diệm vội đứng lên đưa tiễn.

Văn Vô Hà thản nhiên gật đầu, sau đó xoay người rời đi. “Văn huynh.”

Vãn Vô Hà nghe thể bèn dừng bước, rồi quay đầu lại hỏi: “Lý huynh còn có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Lý Diệm cứng đờ, gượng cười nói: “Không có gì, xin mời Văn huynh!” Văn Vô Hà gật đầu, một lần nữa quay người rời đi.

Lý Diệm dõi theo bóng lưng dần xa của Văn Vô Hà, ánh mắt trở nên phức tạp như biển sâu.

“Công tử, có khi nào như vậy sẽ đắc tội Văn Vô Hà không? Rõ ràng tối nay bệ hạ đãi tiệc tối ở biệt viện, nhưng hắn cũng không nhắc công tử một tiếng.” Nam tử trung niên sau lưng Lý Diệm thấp giọng nói. Lý Diệm chậm rãi ngồi vào bàn, sau đó vươn tay cầm ly rượu lên khẽ nhấp môi, hồi lâu mới thản nhiên nói một câu.

“Sông rộng sóng nhiều, không thể ngồi thuyền của Văn gia nữa.” Thế nên hắn mới dứt khoát xuống thuyền. “Nhưng tâm gia không chỉ dính dáng đến Văn gia, mà còn liên quan đến Đệ Ngũ gia, thuộc hạ không hiểu.” “Cho dù xuống thuyền, cũng không thể xuống triệt để.” Cưới Lâm Doanh Doanh đối với hắn lợi nhiều hơn hại. “Thế nhưng...” “Thương thúc.” Sắc mặt Lý Diệm lạnh xuống. Nam tử trung niên được gọi là Thương thức không dám nhiều lời nữa mà lui xuống một bước.

Lý Diệm thở dài một tiếng, hắn làm như vậy cũng là vì gia tộc Lý Thị. Lý Thị không mong có thể tiến thêm một bước, nhưng cũng không thể có nguy hiểm, Văn Thị và Đệ Ngũ Thị hiện giờ là mặt trời giữa ban trưa, nhưng phía sau hào quang vô hạn cũng tiềm tàng nguy cơ khổng lồ, không thích hợp để hắn ngồi thuyền xuôi gió nữa.

Trong gian phòng gần đường lớn ở cách vách, Cố Lăng dường như có chút đăm chiêu mà dõi theo xe ngựa của Văn Vô Hà rời đi. “Ta đã nói từ lâu rồi, điểm đáng khen nhất của Lý Diệm chính là quyết đoán, Cổ đại nhân à.”

Cố Lăng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nam tử áo gấm ngồi trước bàn tròn, nói với thái độ cực kỳ lạnh nhạt: “Quận mã gia đúng thì lại thế nào?”

Vũ Văn Tranh nhướng mày giễu cợt: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Cố gia lại bị vây vào vị trí ngày hôm nay rồi, hóa ra là như vậy. Thôi bỏ đi, coi như Vũ Văn Tranh ta đã nhìn lầm người.” Dứt lời, Vũ Văn Tranh không chút do dự mà đứng dậy bỏ đi. Sắc mặt Cố Lăng sa sầm xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.