Phượng Kinh Thiên

Chương 47: Điều khác thường (2)



Nghe thấy giọng nói cứng nhắc gần như không hề có chút thành ý nào, đôi lông mày thanh tú của Sử Ngưng Tương hơi cau lại, ngoảnh đầu nhìn giai nhân bên cạnh trông có vẻ lớn hơn nàng ta một chút, nói: “Doanh Doanh tỷ, đây là Liêu Thanh Vân, thứ công tử của Hình bộ thượng thư Liêu đại nhân.”

Lâm Doanh Doanh nhún gối hành lễ với Liêu Thanh Vân: “Lâm Doanh Doanh ra mắt Liêu công tử.”

Liêu Thanh Vân giơ tay ra đỡ: “Lâm tiểu thư không cần đa lễ.”

Sử Ngưng Tương sau khi giới thiệu hai người với nhau xong mới quay sang Cố Lăng nhưng lại nói với Liêu Thanh Vân: “Liêu công tử, đây là?”

Cố Lăng đứng dậy tự mình giới thiệu bản thân: “Viễn Tây Cố Lăng xin ra mắt hai vị tiểu thư.”

Sử Ngưng Tương rũ mắt, giọng nói lại có chút trầm: “Thì ra huynh chính là Cố Lăng.”

Lâm Doanh Doanh – người cũng y như tên gọi, duyên dáng hành lễ xong mới mới dịu dàng nhắc nhở Sử Ngưng Tương dường như đang thất thần bên cạnh nàng ta: “Tương Tương?”

Sử Ngưng Tương sực tỉnh, liếc mắt nhìn lướt qua hai ngươi, sắc mặt nàng ta khẽ nghiêm lại, nói thẳng: “Ta biết các huynh tìm ta là vì việc gì. Huynh cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết thì ta nhất định sẽ nói cho các huynh.”

Cố Lăng mỉm cười: “Như vậy... thật tốt quá!”

Liêu Thanh Vân đứng một bên không lên tiếng, hoàn toàn giao quyền xử lí cho Cố Lăng.

Lâm Doanh Doanh đứng một bên nói: “Tương Tương, ta ra đình ngắm cảnh đối diện trước nhé, hình như ta trông thấy Tiểu Thất muội muội của Đào gia rồi.”

Sử Ngưng Tương nghe thấy thế thì ngước mắt nhìn sang phía đối diện, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, gật gật đầu: “Ừ.”

Sau khi cáo lễ với hai người xong, Lâm Doanh Doanh thuận tiện dẫn hết tất cả đám nô tì hầu hạ trong đình ngắm cảnh ra. Đình ngắm cảnh ngoại trừ ba người họ thì chỉ còn lại mỗi Cố Thu và Liêu Trung mà thôi.

Cố Lăng im lặng mỉm cười, hắn đã hơi hiểu nguyên nhân vì sao Lâm gia chỉ là giới thương nhân lại có thể lôi kéo quan hệ với hai nhà hoàng thân quốc thích Đào – Sử mà không gây ra chút rắc rối nào rồi. Con gái của Lâm gia còn thông minh trí tuệ đến như vậy thì sự thông minh tháo vát của gia chủ Lâm gia đương nhiên càng không cần phải nghi ngờ gì nữa!

“Sử tiểu thư hình như không hề bất ngờ khi Cố mỗ tìm đến người thì phải?”

Sắc mặt Sử Ngưng Tương vô cảm liếc hắn một cái: “Vì sao phải bất ngờ chứ? Cố công tử, sáng hôm qua huynh đã đến phủ Đại hoàng tử, buổi chiều tiến cung tìm Nhị hoàng tử, hôm nay huynh không đến tìm ta, ta mới ngạc nhiên đấy.”

Nụ cười trên khóe môi Cố Lăng càng hiện rõ, tất cả mọi người trên dưới triều đình đều câm như hến với cây đuốc hắn thắp lên này. E rằng đến nay, tất cả bọn họ vẫn đang cẩn thận suy đi tính lại xem nên đổ thêm dầu vào lửa hay nên dập lửa này đi.

“Tuy nhiên...” Sắc mặt Sử Ngưng Tương bắt đầu lo lắng không yên, thì thà thì thầm: “Huynh đến tìm ta cũng là phí công vô ích mà thôi. Mặc dù, ta gần bằng tuổi với tỷ ấy nhưng biểu tỷ thích yên tĩnh, hơn nữa tỷ ấy lại là một trong số ít những công chúa trong cung, có chuyện gì tỷ ấy đều giấu kín trong lòng, tuyệt đối không dễ dàng nói cho người khác biết.”

“Lần cuối cùng Sử tiểu thư gặp Đại công chúa là khi nào?” Cố Lăng hỏi.

Sử Ngưng Tương trầm mặc mất một lúc mới trả lời: “Lễ mồng tám tháng chạp (*) ta có gặp tỷ ấy.”

(*) Ngày mồng tám tháng chạp: ở Trung Quốc có tập tục ăn cháo ngày này.

Trong đôi mắt Cố Lăng thoáng vụt qua một tia sáng: “Lúc nào, ở đâu? Còn có ai nữa không?”

Sử Ngưng Tương ngẩng đầu, liếc hắn một cái nhưng lại trả lời rất thoải mái: “Ngày mồng tám tháng chạp trong cung sẽ tổ chức tiệc cháo. Ta đi theo phụ mẫu vào cung tham gia yến tiệc, rồi theo mẫu thân chào hỏi cô mẫu Ngọc phi, gặp nàng ấy ở Quỳnh Ngọc Cung. Khi ấy cũng có rất nhiều người ở đó.”

“Trong thời gian đó, tiểu thư có nói chuyện với Đại công chúa hay không?”

“Có, tỷ ấy... biểu tỷ dẫn ta đến bên hồ Thanh Hà ở Quỳnh Ngọc Cung chơi rồi nhân tiện trò chuyện một lúc.”

“Cụ thể đã nói những gì?”

“Nói... nói một vài chuyện nhà bình thường, hỏi thăm sức khỏe của tổ phụ tổ mẫu, hỏi thăm mấy người tỷ đệ chúng ta một chút. Ngoài ra thì không còn gì nữa cả.”

“Tâm trạng Đại công chúa ngày hôm đó ra sao?” Cố Lăng hờ hững hỏi.

“Không tốt... cũng không xấu, vẫn như bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.” Sử Ngưng Tương nhìn thẳng vào Cố Lăng, ánh mắt không chút trốn tránh.

Cố Lăng hơi mỉm cười: “Hai tháng trước, chính là ngày mười tám tháng mười, Sử tiểu thư có vào cung không?”

“Ngày mười tám tháng mười?” Sử Ngưng Tương nhíu mày suy ngẫm một lúc lâu, sau đó quả quyết lắc đầu: “Không vào cung.”

Cố Lăng híp mắt: “Vì sao Sử tiểu thư lại nhớ rõ đến như vậy?”

“Đương nhiên nhớ rõ rồi. Hôm đó là ngày sinh thần của mẹ ta, ta làm sao có thể vào cung được?”

Cố Lăng hơi nhíu mày, Sử Ngưng Tương thản nhiên nhìn hắn: “Ngươi còn điều gì muốn hỏi nữa không?”

Liêu Thanh Vân đột nhiên nói: “Thật ra trong lòng ngươi rất ghét Đại công chúa.”

Câu nói này không phải đang hỏi mà là một câu khẳng định.

Sắc mặt Sử Ngưng Tương không thay đổi nhìn Liêu Thanh Vân: “Nàng ta là công chúa, thân phận cao quý, lại lớn hơn ta hai tuổi, tính cách của chúng ta không hợp nhau nên đương nhiên không có tiếng nói chung, tình cảm đương nhiên cũng không thể thắm thiết. Tuy nhiên...”

Ánh mắt nàng nhìn Liêu Thanh Vân có chút không vui: “Việc này không có nghĩa là trong lòng ta ghét nàng ấy.”

Khóe môi Liêu Thanh Vân thoáng cong lên: “Mặc dù Đại công chúa xuất thân hoàng tộc, thân phận cao quý, là biểu tỷ của tiểu thư nhưng nghe có vẻ Sử tiểu thư dường như không muốn gọi Đại công chúa theo cách tôn trọng hoặc gọi nàng ấy là biểu tỷ theo cách thân mật thì phải?”

Sử Ngưng Tương cười nhạt: “Ta cũng đâu có nói ta thích tỷ ấy. Không thích nhưng cũng không đến mức là ghét. Loại tình cảm này trên người những người như bọn ta chẳng phải rất bình thường hay sao?”

Cố Lăng không lên tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm nhìn Sử Ngưng Tương.

“Không đúng...” tiếng phản bác của Liêu Thanh Vân không nặng không nhẹ, vẫn cứng nhắc như cũ.

“Cái gì không đúng cơ chứ?” Sử Ngưng Tương thắc mắc.

“Mùa đông năm Khánh Đế thứ năm, suốt cả một năm trời Đại công chúa sống ở Sử gia.”

Cố Lăng ngẩn người, kinh ngạc nhìn Liêu Thanh Vân. Hắn chưa từng đọc thấy ghi chép này trong hồ sơ.

Sử Ngưng Tương ngây người nhưng sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu: “Thì sao cơ chứ? Lúc đấy hoàng tỷ mới có năm tuổi, mà ta thì mới ba tuổi mà thôi. Chúng ta đều là những đứa bé non nớt không hiểu lí lẽ, có thể nhớ nổi bao nhiêu chuyện cơ chứ?”

“Theo lý mà nói, Đại công chúa đã từng ở trong Sử gia một năm, tình cảm giữa hai người cứ cho là không sâu đậm nhưng cũng không thể lạnh nhạt đến mức này được. Trừ phi... hai người đã từng cãi nhau một trận lớn nên cứ mãi vướng mắc ở trong lòng.”

Sử Ngưng Tương cười một lúc, rồi lại nhìn Liêu Thanh Vân lần nữa: “Trước tiên hãy khoan nói suy đoán của Liêu công tử có đúng sự thật hay không cái đã. Được rồi, chúng ta thử đặt giả thiết đi, cứ cho rằng sự phỏng đoán này của huynh là đúng đi, vậy thì có vấn đề gì cơ chứ? Thứ cho ta vô năng, ta không hiểu được.”

“Không biết Sử tiểu thư đã nghe qua câu nói này hay chưa?” Cố Lăng nhìn chằm chằm nàng ta, từ tốn lên tiếng.

“Câu gì cơ? Cố công tử đừng ngại nói thẳng ra. Ta ghét nhất là người khác cứ đánh đố ta.”

Cố Lăng hờ hững nói: “Sự việc khác thường tất có nguyên do của nó!”

Sử Ngưng Tương ngây người...

Liêu Thanh Vân híp mắt chăm chú nhìn nàng, rất nghiêm túc nói: “Trong Tả truyện có nói: thiên phản thời vi tai, địa phản vật vi yêu, dân phản đức vi loạn, loạn tắc yêu tai sinh (*). Đằng sau tất cả những thứ không hợp lẽ thường này luôn luôn ẩn giấu nguyên do.”

(*) Tả truyện hay Tả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN. Thiên phản thời vi tai: trời trái với thời gian là vì tai họa; địa phản vật vi yêu: đất trái với vạn vật vì yêu ma quỷ quái; dân phản đức vi loạn: dân trái với đạo đức vì loạn lạc; loạn tắc yêu tai sinh: loạn lạc tất sinh ra tai họa và yêu ma.

Trong đình ngắm cảnh yên lặng một lúc lâu, Sử Ngưng Tương mới bật cười khe khẽ, ánh mắt nhanh nhẹn lúng liếng liếc nhìn xung quanh, miệng lại cứ cười không ngớt: “Cố công tử, Liêu công tử, ta thật sự không ngờ tới, ha ha, các huynh... cả hai lại dùng câu thiên phản thời vi tai, địa phản vật vi yêu, dân phản đức vi loạn, loạn tắc yêu tai sinh này ra để hình dung chút xích mích nhỏ nhặt giữa hai đứa trẻ bọn ta? Các huynh đều thần hồn nát thần tính hết rồi phải không? Sợ không tra ra được chân tướng vụ án sẽ bị hoàng thượng hỏi tội đúng không? Rõ ràng chỉ là hạt vừng, các huynh lại cứ phải nói nó là mặt trăng hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.