Chỉ với mấy chữ xóa bỏ lệnh cấm cho Hạng Thanh Trần mà đại điện trở nên tĩnh lặng, trầm lắng giống như bị ném một tảng đá thật lớn, nổi lên từng đợt sóng gió.
Vài vị cầm quyền trong các thị tộc lớn cố gắng làm cho1bản thân như vô hình, những ai nghe được trong lòng đều rúng động, ánh mắt cố tình hoặc vô ý liếc nhìn về phía Không Vô Hồn và ba tên vương tử con của Minh Vương đang ngồi ngơ ngẩn như chuyện không liên quan đến mình.
Chẳng8lẽ, chưa đợi nữ vương ngồi vững ngôi vị hoàng đế, thì một trận chiến mới lại bắt đầu rồi ư? Hay là việc nữ để đăng cơ chỉ là kế sách tạm thời? Nếu như Hạng Thị không đổi chủ, Minh Vương vẫn còn tại trị, còn2nằm trong tay hai mươi vạn đại quân, hơn nữa còn cộng thêm cả tài lực cùng nhân lực của Hạng Thị thì mọi chuyện cũng có thể xảy ra lắm. Thế nhưng việc Hạng Thị đổi chủ là sự thật không thể chối cãi, nếu không có4Hạng Thị tương trợ thí Minh Vương ở Ký Đông chỉ sợ rất khó có thể đứng vững.
Nguyên Vô Ưu làm như không nhìn thấy ánh mắt gợn sóng của mọi người, khóe môi lại càng cong lên, bàn tay ngọc ngà hoàn mỹ nhẹ nhàng để chén rượu xuống, nàng ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh dựa lưng vào ngai vàng phía sau, dáng vẻ vẫn bình thản như vậy nhưng trong đôi mắt lại hiện lên tia hứng thú.
“Minh Vương, ý của Mộ thể tử cũng là ý của ngươi sao?”
Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt Nguyên Mộ bị kéo căng ra, nếu không phải Nguyên Lạc bên cạnh trấn an hắn, chỉ sợ hắn đã sớm lên tiếng rồi. Trên đời này, người có thể làm cho Nguyên Mộ sốt sắng đến vậy, chỉ có thể là Hàng Thanh Trần, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hàng Thanh Trần, Nguyên Mộ liền không phải là Nguyên Mộ nữa, mà chỉ là một người đàn ông bình thường đang làm tất cả vì tình yêu mà thôi.
Sau một hồi trầm mặc, Minh Vương liền lắc đầu phủ nhận: “Hồi bấm bệ hạ, đây cũng không phải là ý muốn của thần, nhưng mà...” Trong tiếng thở dài mơ hồ còn thấy được tia bất đắc dĩ cùng tang thương: “Bản vương mắc nợ huynh muội bọn họ quá nhiều rồi.”
“Mắc nợ?” Nguyên Vô Ưu giương mắt, sau đó lại gật đầu như có điều suy nghĩ. Minh Vương bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống, nghiêm túc nói: “Hạng Thanh Trần là thiếp thất của Hoài vương, lại sinh hạ con nối dòng cho Hoài vương, về tình về lý, nàng đều đáng được xóa bỏ lệnh cấm, nhưng tình không thể thắng lí, huống chi...” Đột nhiên Minh Vương dừng lại một lát, sau đó mới giương mắt nhìn thẳng Nguyên Vô Ưu, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Thần nguyện ý giao ra binh quyền hai mươi vạn đại quân Ký Đông, chỉ mong bệ hạ khai ân.” Ánh mắt Chu Thanh Sắc khẽ động, tính toán này của Minh Vương thật là khôn khéo, lấy lùi làm tiến, cũng lấy tiền làm lùi, không thể không nói, chiêu này của ông ta thật là tài tình, nhưng mà nàng cứ không đồng ý đấy. Mọi người phía dưới đều âm thầm nín thở chờ đợi, trong ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Vô Ưu đều toát lên vẻ phức tạp cùng căng thẳng.
Lấy hai mươi vạn đại quân Kỷ Đông quy phục triều đình chỉ để đổi tự do cho một vị thiếp thất phu nhân, không thể không nói, điều kiện này của Minh Vương làm cho không ai có thể cự tuyệt được. Sự cám dỗ này không chỉ là một chút thôi đâu, chỉ cần thu nạp, chiếm giữ hai mươi vạn đại quân này của Minh Vương ở Ký Đông, thì lúc nước Đại Nguyên thực sự tiến vào nội chiến, âu cũng coi như là sự xoa dịu lớn nhất của bệ hạ dành với dân chúng chịu khổ trong thời chiến loạn.
Thế nhưng... có lợi thì cũng phải có hại, nếu như đồng ý với điều kiện của Minh Vương xóa bỏ lệnh cấm cho Hạng Thanh Trần, chắc chắn chính là đem Hạng Thanh Trần bán cho Minh Vương. Cho dù Hạng Thanh Trần có được Hoài vương sủng ái hay không, sự thật thì nàng vẫn là thiếp thất của Hoài vương. Nàng sinh hạ con nối dõi duy nhất cho Hoài vương vẫn là sự thật, bây giờ xác Hoài vương còn chưa lạnh, con nối dõi còn nhỏ, bệ hạ lại đưa Hạng Thị đi, nếu việc này bị truyền ra chỉ sợ sẽ làm dân chúng trong thiên hạ dị nghị.
Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm vào Minh Vương, chậm rãi nở nụ cười: “Xem ra Minh Vương có vẻ hiểu rõ cô, người không biết không có tội, cứ gác lại chuyện này trước đã, không kẻ nào được phép bàn tán nữa, kẻ nào dám trái lệnh lập tức chém đầu.”
Đám quan lại vừa nghe chữ chém sau cùng đều nhịn không được giật thót tim.
Nguyên Mộ mím môi lại, âm thầm bóp chặt nắm tay. Sợ hắn kích động làm nên chuyện gì dại dột không thể vãn hồi, Nguyên Lạc mặt không biến sắc tiến lên phía trước một bước kìm chế hắn lại.
Minh Vương nhìn Nguyên Vô Ưu một hồi lâu, ông vô cùng bất ngờ trước quyết định từ chối của Nguyên Vô Ưu, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy âu cũng là hợp tình hợp lí, mặc dù cái ngày mà ông quyết định lui binh, đã biết không còn cơ hội nào nữa rồi, thế nhưng ông vẫn thầm cười khổ. Ông muốn dùng binh quyền để đền bù cho những năm tháng thiệt thòi gần đây mà A Mô phải gánh chịu, nhưng lại không thể, ông cũng biết sau này bản thân mình không còn cơ hội xoay người trở mình nữa rồi.
Không có hai mươi vạn đại quân canh giữ bên cạnh thì sẽ như thế nào đây?
Hạng Thị đổi chủ, Không Vô Hồn lại làm việc cho bệ hạ, Kỷ Đông không còn là bình phong che chở cho ông nữa, ngược lại lại là địa lao trói buộc ông ta.
Hơn nữa, ông đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ kết cục như vậy là tốt nhất.
“Bệ hạ anh minh, thần suy nghĩ không chu toàn, có nhật nguyệt chứng giám thần nguyện trung thành với triều đình, lần này thần lên Kinh thành một mặt là để chúc mừng bệ hạ đăng cơ, mặt khác là muốn giao binh quyền Ký Đông cho bé hạ, mong bệ hạ thu nhận.”
Chu Thanh Sắc rũ mắt, âm thầm cười khẽ, Minh Vương thật là một người thông minh!
Nhìn nàng giống như không cần tốn nhiều công sức mà đã thu hồi được những gì mất đi, thống nhất nước Đại Nguyên, nhưng vụ làm ăn mua bán này của Minh Vương đúng thật chẳng thiệt thòi tỉ nào, ngược lại còn đạt được bao nhiêu là vinh hoa phú quý, được phong hầu bái tước, nửa đời sau an nhàn tự tại chính là điều ông ta mong muốn.
Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua Nguyên Mộ, âm thầm lắc đầu. Nếu lúc trước hắn ta đã lựa chọn buông tay, thì cũng coi như đã nếm trải qua cảm giác mất đi mọi thứ rồi.
Nguyên Vô Ưu đối với sự thức thời giao lại binh quyền của Minh Vương, mặc dù nàng không biểu lộ cảm xúc quá lớn, nhưng nuốt trọn được toàn bộ vùng Ký Đông là đất phong của Minh Vương, theo một phương diện nào đó, dường như tất cả mọi người đều được lợi.
Nguyên Vô Ưu rời khỏi yến hội rất sớm, cũng không trực tiếp trở lại hoàng cung mà bãi giá Hoài Vương Phủ.
Sự yên tĩnh của Hoài Vương Phủ bởi vì sự xuất hiện của nàng mà âm thầm nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt.
Xuyên qua ngã rẽ hành lang, Nguyên Vô Ưu đi về phía nơi mà Hoài vương đã từng ở, cảnh vẫn như cũ, vật vẫn còn đây, thế nhưng người đã không còn nữa rồi. Nàng ngồi xuống bên mép giường của Hoài vương, vươn tay ra nhẹ nhàng khẽ vuốt lên chiếc áo ngủ của Hoài vương, tơ lụa mềm mại của áo ngủ bằng gấm khiến cho nàng hoảng hốt, dường như nàng vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Hoài vương vương vấn đâu đây.
Hoài vương vẫn còn ở đây, nằm trên chiếc giường này, nở nụ cười ôn nhu nhìn nàng. Nàng nằm xuống chiếc ghế mềm của mình, bức tranh ngày trước lại hiện ra trong đầu, thế nhưng trên cõi đời này đã không còn người có thể làm cho nàng cảm thấy tự tại thoải mái nữa rồi. Chất lỏng từ khóe mắt lăn xuống tóc mai, mang đến hơi lạnh ẩm ướt, Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng chờ ở bên cạnh nàng, không dám phát ra bất kì tiếng động nào quấy rầy đến nàng. Tiểu Hoa Tử dừng bước không tiến lên phía trước.
Cũng không rõ qua bao lâu sau, Nguyên Vô Ưu mới từ từ mở mắt ra, một đôi mắt tuyệt đẹp đen như vực sâu vạn trượng, hàn khí tỏa ra làm người khác rét run. “Tuyên bọn họ tiến vào.”
“Vâng.” Tiểu Hoa Tử cung kính lui ra ngoài.
Lan ma ma đỡ Cổ thái phi đi vào, đi theo phía sau là Cố YY cùng Hàng Thanh Trần.
Nhìn Nguyên Vô Ưu nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, sắc mặt Cố thái phi lộ vẻ tái nhợt, sống lưng thẳng tắp, cũng không dự định sẽ hành lễ, mà những người khác phía sau bà ta dường như cũng không có ý định này. Tiểu Hoa Tử khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Nguyên Vô Ưu lại thấy ánh mắt nàng ra dấu, hắn đành phải lùi lại đứng tại chỗ lẳng lặng đợi lệnh.
Nguyên Vô Ưu không lên tiếng, dường như không khí trong phòng thêm phần trầm lắng.
“Ngươi tới làm gì?” Sắc mặt Cố thái phi lạnh lẽo, không nhịn được liền lên tiếng.
Nguyên Vô Ưu khẽ vuốt ve ghế dựa, làm như không nhìn thấy thái độ cao ngạo không muốn hành lễ của bọn họ, chậm rãi lên tiếng: “Ngọc Châu, ngươi bế đứa bé kia cho cô nhìn một chút.”
Đáy mắt Ngọc Châu chợt lóe lên tia kinh ngạc, không nghĩ ngợi liền cung kính tiếp chỉ: “Vâng.” Thân thể Cố thái phi khẽ lung lay, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng: “Nếu người dám làm tổn thương Khôn nhi, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” “Thái phi thật là yêu thương đứa bé này.” Nguyên Vô Ưu thấp giọng cười ra tiếng.
Hạng Thanh Trần lại bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào Nguyên Vô Ưu, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói chói tai: “Nguyên Vô Ưu ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Tiểu Hoa Tử trầm xuống, lạnh lùng quát mắng: “Hạng Thị to gan, còn không mau quỳ xuống.” Hạng Thanh Trần không đếm xỉa tới lời quát tháo của Tiểu Hoa Tử, cười lạnh: “Nguyên Vô Ưu, muốn ta quỳ trước mặt ngươi, nằm mơ đi, bây giờ người có quyền có thể, trong tay cầm đao cầm kiếm, ta chỉ như cá như thịt, muốn chém muốn giết, tùy người, nhưng nếu người muốn hại con ta, chính là muốn tìm đường chết, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Nguyên Vô Ưu cười lạnh: “Giết? Ta? Có phải người nói quá đơn giản hay không?” Sắc mặt Hàng Thanh Trần cùng Cố YY đều khẽ biến động.
“Về phần các ngươi có quỳ hay không, chẳng lẽ có thể thay đổi được thân phận của ta hay sao?” “Ngươi... Khôn nhi.” Lời nói của Hạng Thanh Trần im bặt khi trông thấy Ngọc Châu ôm đứa bé đi tới, nàng ta xông lên phía trước muốn cướp lại đứa bé. Không cần ai ra lệnh cũng đã có người đem nàng ta đè xuống đất, bây giờ nàng ta đã không còn võ công, bất quá chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng ta đã sớm không còn biện pháp tiếp xúc với độc dược.
“Buông ra... A...” Lời nói của Hạng Thanh Trần bởi vì bị Tiểu Hoa Tử nhét vải bố vào miệng mà không phát ra được tiếng nào cả.
Dáng vẻ chật vật của Hàng Thanh Trần làm cho ánh mắt của Cổ thái phi nhìn về phía Nguyên Vô Ưu vừa tức giận lại vừa sợ hãi, ngay cả Cổ YY cũng đều nhíu chặt mày.
“Bệ hạ.” Ngọc Châu ôm đứa bé được quấn trong chăn gấm cúi người xuống. Nguyên Vô Ưu ngồi dậy, vươn tay vén chăn gấm lên, cẩn thận quan sát vài lần mới thu hồi lại ánh mắt, rồi lại lần nữa nằm dựa vào ghế mềm, sắc mặt không gợn sóng, không giận mà uy làm người khác khiếp sợ. Cổ thái phi nắm chặt tay Lan ma ma, Cổ Y Y nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Nuôi một người là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi, Ngọc Châu đem đứa trẻ này mang về trong cung, sắp xếp một ma ma để nuôi dưỡng đứa trẻ.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” “Ngươi dám.” Cố thái phi tức giận lên tiếng. “A... a...”Hai mắt Hàng Thanh Trần như muốn nứt ra, nhìn chòng chọc vào Nguyên Vô Ưu. “Xác Hàm Nhi còn chưa lạnh, Nguyên Vô Ưu ngươi lại dám bắt nạt mẹ góa con côi, ngươi không sợ người trong thiên hạ dè bỉu ngươi sao? Mắng ngươi vong ân bội nghĩa?”
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt Cố thái phi, đột nhiên cười một tiếng: “Vong ân bội nghĩa? Sao ngươi không nói cô đại nghịch bất đạo luôn đi? Ngay cả phụ hoàng ruột thịt của mình cô cũng có thể bức tử.”
Cổ thái phi á khẩu không nói lên lời.
“Đúng rồi, nếu nuôi dưỡng đứa bé ở trong cung, biết đâu sau này cô sẽ truyền ngôi vị hoàng để lại cho hắn, thái phi không muốn sao?”
Cổ thái phi cùng Cố YY ngây ngẩn cả người, Hạng Thanh Trần cũng ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đều khôi phục ý chí, giãy giụa lắc đầu, nhưng nàng ta không thể nói chuyện, thân thể không còn tự chủ được nữa, căn bản không có cách thoát ra.
“Ngươi...” Cổ thái phi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn qua Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu đi đến bên cạnh Hạng Thanh Trần, mỉm cười lên tiếng: “Ngươi ngàn vạn lần đừng chết, nếu người chết đi, đứa bé này sẽ không còn cơ hội sống sót. Còn về phần các ngươi, cô muốn các ngươi trông coi Hoài Vương Phủ, dùng quãng đời còn lại để chứng minh các ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn mà mua dây buộc mình. Đúng rồi! Cho dù người yêu phụ vương nhiều đến thế nào, ngươi cũng nên vì con của mình mà tiếp tục chống đỡ, về phương diện này nếu ngươi không ngại thì nên thỉnh giáo Cố thái phi.”
Đôi mắt trợn to của Hạng Thanh Trần bắn ra vô số tia sát khí cùng hận ý, gần như biển thành màu đỏ tươi như máu.
Cả người Cố YY mềm oặt lui về phía sau một bước, ngã ngồi vào ghế, sắc mặt hoảng hốt, dường như mơ hồ còn mang vẻ buồn bã.
Kết quả này là do nàng lựa chọn, nàng cũng biết rõ, cũng không thể oán hận ai được. “Nguyên Vô Ưu, ngươi thật tàn nhẫn.” Ngay cả quyền được chết, nàng cũng bị tước đoạt. Bước chân Nguyên Vô Ưu dừng lại một lát mới tiếp tục bước đi, sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của Lan ma ma.