Phượng Kinh Thiên

Chương 472: Tự cho là thông minh



Kinh thành, Vũ Văn Phủ, Đệ Ngũ Chiếu đến phủ cầu thân.

Lúc Vũ Văn Cảm biết được tin này, nàng đang ngồi uống trà nói chuyện cùng Vũ Văn phu nhân Trâu Thị trong đình mát. Nghe được tin Đệ Ngũ Chiểu đến cầu thân, hơn nữa đại ca vậy mà lại đồng ý, cả mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, ly trà trong tay đổ hết ra1ngoài, đôi môi trắng bệch run rẩy, cả người như cứng lại.

Mấy người xung quanh dường như đều cảm thấy kì lạ. Mai Tố Tuyết kinh ngạc mở to mắt, Nguyên Linh Chi nhìn gương mặt trắng bệch của Vũ Văn Cẩm, liền bắt đầu trở nên tò mò. Đệ Ngũ Chiếu này là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho Vũ Văn Cẩm kiêu căng bị8dọa thành như thế này?

Vũ Văn phu nhân nhíu chặt mày, không lên tiếng. Nô bộc, thị nữ đứng hầu đều không dám ngẩng đầu lên, tất cả đều đang nín thở.

Bầu không khí trong đình có chút đông cứng lại.

Một hồi sau, Vũ Văn Cẩm mới phản ứng lại từ trong cơn kinh ngạc, kêu lên một tiếng rồi xoay người quỳ xuống đất ôm lấy đầu gối Trâu2Thị mà khóc. “Hừ... nương, con gái không muốn gả cho Đệ Ngũ Chiếu.” Con người chứ không phải cây cỏ, huống hồ chi lại là đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, trong lòng Trâu Thị vẫn thực sự yêu thương Vũ Văn Cẩm. Thấy nàng như vậy, sắc mặt bà cũng bắt đầu nhuộm chút đau lòng.

Nguyên Linh Chi nhìn Vũ Văn Cẩm quỳ xuống ôm lấy chân4Trâu Thị mà khóc như mưa, trong lòng trăn trở không thôi.

Tuy nàng cũng không thích cô em chồng này, nhưng dù nói thế nào, thì nàng cũng đã gả cho Vũ Văn Tranh, lợi ích vẫn là của chung. Đệ Ngũ Chiểu rõ ràng là không xứng, nhưng Vũ Văn Tranh lại đồng ý rồi, điều này chứng tỏ hoặc là trong này có một ích lợi to lớn gì đó, hoặc là có người nào chức vị quan trọng có thể uy hiếp đến địa vị của Vũ Văn gia. Nếu như là điều trước, vậy còn tốt, đáng sợ chính là điều đằng sau đó. Mai Tố Tuyết đè lại sự kinh ngạc trong lòng. Đệ Ngũ Chiếu muốn lấy A Cẩm? Điều này... rốt cuộc là vì sao? “A Cẩm, muội đừng vội, có lẽ chuyện này vẫn có cách giải quyết thì sao?” Lời này, ngay cả nàng là người nói mà cũng không tin được, nhưng Vũ Văn Cẩm lại tin. Nàng ấy vội vàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ ửng lóe lên một tia hi vọng mong manh: “Thật... thật sao?”

Mai Tố Tuyết cố gắng gật đầu, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hiện nay, Đệ Ngũ gia không còn là Đệ Ngũ gia của ngày xưa nữa, Đệ Ngũ Chiểu cũng không còn là Đệ Ngũ Chiếu của khi trước, nếu như hắn đã đến cửa cầu thân, vậy thì chắc chắn là không cưới không được, có lẽ đã chứng thực cho... tin đồn khi xưa là thật.

Nghĩ đến đây, Mai Tổ Tuyết nhíu chặt mày hơn, tâm trình cũng càng thêm phức tạp.

Đệ Ngũ gia là một ngọn núi lớn đè ngay trên đầu Vũ Văn gia, chỉ có cách dời ngọn núi đó đi, Vũ Văn gia mới thật sự vươn lên được. Cục diện chia năm xẻ bảy tán loạn của Đệ Ngũ gia, Vũ Văn gia đã góp không ít công lao, nhưng nàng có một cảm giác không lành, e là lần này, người mà Đệ Ngũ Chiếu muốn đối phó nhất là biểu ca.

Ngay khi Mai Tổ Tuyết âm thầm cắn môi không ngừng, giọng nói của Vũ Văn Tranh vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.

“Nương.”

Vũ Văn Cẩm ngẩng đầu, nghẹn ngào, yếu đuối nhìn đại ca. Trâu Thị ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chút không chắc chắn mà lên tiếng: “Tranh Nhi?”

Vũ Văn Tranh ngồi xuống, im lặng một hồi lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Phụ thân đồng ý rồi.” Trâu Thị nhíu mày lại, không lên tiếng. Vũ Văn Cẩm ở bên cạnh như bị điện giật, quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt Vũ Văn Tranh, cầu khẩn: “Đại ca, huynh giúp A Cẩm đi, A Cẩm không muốn gả cho Đệ Ngũ Chiểu.”

Vũ Văn Tranh thở dài một tiếng, ánh mắt bất lực: “A Cẩm, không phải là đại ca không giúp muội, mối hôn sự này, phụ thân đã đồng ý rồi, hôm nay Đệ Ngũ Chiếu đã tới trước cửa, chẳng qua chỉ là làm một màn để thông báo cho đại ca một tiếng thôi. Hôm nay phụ thân có lẽ cũng sẽ đến Kinh thành bàn chuyện hôn sự của muội.”

Vũ Văn Cẩm khóc òa lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn Trâu Thị: “Nương... chỉ có người mới có thể giúp A Cẩm thôi.” Trâu Thị khẽ ngừng lại, bất lực mà thở dài: “A Cẩm, không phải là nương không giúp con, mà là... không giúp được. Thực ra, Đệ Ngũ Chiều hôm nay không giống như xưa nữa. Tuy rằng không phải là danh nghĩa của gia chủ Đệ Ngũ gia, nhưng lại có thực quyền như gia chủ, con gả cho hắn...”

“Con không muốn, con không muốn gả cho hắn. Cho dù bây giờ hắn có thể vươn lên vị trí cao thì sao? Hắn dơ bẩn như vậy, người bình thường có ai không biết hắn bị bán vào hẻm đào hoa...” Một bóng dáng lướt đến như gió khiến người ta hoa mắt, nhưng lại mạnh mẽ tát một cái thật vang ngăn lại lời nói phẫn nộ của Vũ Văn Cẩm. Mọi người đều nhìn vào người đứng đó, lại nhìn Vũ Văn Tranh, người mà hắn nói có lẽ sẽ đến Kinh thành bây giờ đang đứng trong đình, quay lưng lại với mọi người. “Phu quân.” Trâu Thị vội vàng đứng dậy hành lễ.

Những người khác cũng đều cung kính mà quỳ xuống hành lễ. Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Khiêm Minh lướt qua những người có mặt ở đó, cuối cùng dừng lại trên người Vũ Văn Cẩm: “A Cẩm, đừng để cho ta lại nghe thấy những lời không giữ kẽ như vậy, còn nữa, chuyện này, ta đã đồng ý rồi, không đến lượt con không gả.” Vũ Văn Cẩm che lấy nửa mặt sưng đỏ kia, mạnh mẽ lắc đầu, trong ánh mắt có chút bi thương: “A Cẩm không hiểu...” “Câm miệng.” Vũ Văn Khiêm Minh đã tức giận gầm nhẹ. Cả người Vũ Văn Cẩm co rúm lại, nhưng lại vẫn không sợ chết mà nói: “Cha có đánh chết con, con cũng phải nói, con...”

Vũ Văn Tranh liếc nàng một cái, Vũ Văn Cẩm liền im lặng. Trước giờ, người mà nàng sợ nhất không phải là Vũ Văn Khiêm Minh mà là Vũ Văn Tranh

“Dìu tiểu thư về phòng, canh chừng cho tốt.”

“Vâng, đại thiếu gia.“. Nguyên Linh Chi như có điều gì suy nghĩ mà nhìn Vũ Văn Tranh một cái, lẽ nào thật sự là? Đệ Ngũ Chiếu có thể uy hiếp đến Vũ Văn gia? Điều này có thể sao?

Đợi đến khi Vũ Văn Tranh nói hết cho nàng về lai lịch của Đệ Ngũ Chiếu, Nguyên Linh Chi nói không nên lời. “Quận chúa?” Thị nữ bên cạnh thấy nàng ngây người, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

“A.” Sau khi Nguyên Linh Chi hoàn hồn lại, phất phất tay: “Ngươi lui xuống đi.” Nàng phải suy nghĩ kĩ một lát.

“Vâng.” Thị vệ bẩm báo cung kính lui xuống dưới.

Sắc mặt Nguyên Linh Chi ngừng lại. Theo nàng thấy, Vũ Văn Cẩm được Vũ Văn gia nâng trên tay bị bắt phải gả đi, e là sự chột dạ yếu thế cũng chiếm hết bảy phần.

“Nô tỳ tham kiến quận mã gia.” Bên ngoài vang lên tiếng nói, ánh mắt Nguyên Linh Chi khẽ sáng lên, cũng không vội bước lên trước, mà là thay đổi tư thế một chút.

Vũ Văn Tranh bước vào phòng ngủ, liếc nhìn Nguyên Linh Chi ngồi ở đó, bảo các thị nữ lui xuống dưới, sau đó ngồi xuống một cái ghế cách đó không xa. Hắn nâng ly trà lên hợp một ngụm, khép hờ nửa con mắt khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.

Trong phòng, nhất thời không còn tiếng động gì nữa.

Nguyên Linh Chi từ từ ngồi ngay ngắn lại, dùng một giọng nói mà bản thân cho rằng là dịu dàng và bình đẳng nhất để hỏi: “Phu quân, A Cẩm thật sự phải gả cho Đệ Ngũ Chiếu sao?” Không phải là nàng thiếu kiên nhẫn, mà là khi đã tiếp xúc với người đàn ông này sau một năm chung sống, nàng sâu sắc nhận ra một sự thật là, bất kể là người đàn ông trong ngoài khác nhau này rốt cuộc đối với nàng có mấy phần thật lòng, mấy phần giả dối thì ngoài mặt nàng vẫn phải cần đến sự quan tâm và bảo vệ của hắn.

Trong đôi mắt khép hờ của Vũ Văn Tranh có chút mỉa mai mà không ai thấy được, nhưng lúc ngẩng mặt lên thì đã không còn chút dấu vết nào nữa.

“Quận chúa nghĩ sao?”

Nguyên Linh Chi ho nhẹ một tiếng, một lát sau mới ngập ngừng mà lên tiếng: “Vậy... Đệ Ngũ Chiếu.” Vũ Văn Tranh nhướng mày nhìn nàng, khóe miệng cong lên thành một đường cong không rõ ràng: “Phu nhân muốn hỏi ta, vậy lúc Đệ Ngũ Chiểu ngã xuống bùn, ta có góp sức không sao?” Nguyên Linh Chi âm thầm hít một hơi, cố gắng ngẩng đầu dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Vậy... có sao?”

“Ừ.” Vũ Văn Tranh lên tiếng khẳng định.

Nguyên Linh Chi ngây người ra nhìn hắn, sau lưng nàng có chút lạnh lẽo, không phải bởi vì câu trả lời khẳng định kia, mà là bởi vì bản thân vẫn không từ bỏ ý định kiểm soát hắn trong tay. Một người đàn ông dịu dàng lễ mạo như vậy lại khiến nàng cảm thấy được một sự tàn nhẫn từ trong xương cốt, nàng thật sự có thể kiểm soát hẳn sao?

“Sắc mặt phu nhân không tốt, đêm qua ngủ không ngon hay sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên ở gần bên tai, nhưng lại khiến cho Nguyên Linh Chi cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng cúi thấp người xuống, miễn cưỡng mỉm cười: “Có lẽ vậy.” Vũ Văn Tranh đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng, sắc mặt rất tự nhiên mà ôm nàng vào lòng. Nguyên Linh Chi dịu dàng phối hợp, nhưng cả người lại có chút cứng nhắc.

Vũ Văn Thanh giống như là không cảm nhận được sự cứng ngắc của nàng, biếng nhác đưa tay ra vuốt tóc nàng ra sau tai, giọng nói dịu dàng: “Phu nhân vẫn luôn tìm một người sao?” Nguyên Linh Chi kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Sao ngươi biết?” Nàng vẫn luôn dặn dò người bên cạnh âm thầm nghe ngóng mà.

Vũ Văn Tranh dường như không nghe thấy lời của nàng, đôi mắt trở nên sâu hơn, nhưng giọng nói lại càng dịu dàng hơn: “Phu nhân vì sao muốn tìm người đó?”

“... Cũng không có gì, chỉ là có chút nguyên nhân sâu xa, phu quân... lẽ nào biết người này là ai?”

Vũ Văn Tranh rũ mắt xuống liếc nàng một cái, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, giọng điệu không rõ ràng nói: “Vốn tưởng là ngoài ý muốn, nhưng lại vì đã có người trợ giúp, nên cũng để ý một chút, không ngờ thật sự có thể tìm ra được manh mối.”

Nguyên Linh Chi ngồi dậy, gấp gáp nắm lấy tay hắn: “Manh mối gì? Người đó là ai?”

Vũ Văn Tranh dường như là không nhìn thấy sự hoang mang của nàng, dịu dàng cười: “Tuy là không có chứng cứ, nhưng đến tám chín phần người đứng sau màn là Cố Lăng.” Chỉ là hắn hiểu được mục đích của Cổ Lăng. Dù sao thì, để hắn cưới Nguyên Linh Chi, không giống như là dạy dỗ hắn đừng đến gần Cổ An An nữa, mà ngược lại là đang cố gắng giúp hắn. Có điều, chuyện này tạm thời không tính, bây giờ, hắn cần Cổ Lăng tham gia vào.

“Cố Lăng?” Nguyên Linh Chi có chút nhíu mày lại.

“Phu nhân không tin?” “Không phải là không tin tưởng, mà là rất bất ngờ.”

Ánh mắt Vũ Văn Tranh lóe sáng, giống như là thờ ơ mà hỏi: “Sao lại bất ngờ?”

“Bởi vì hắn thực sự không giống người xuyên...” Nguyên Linh Chi vội vàng im lặng. Nghĩ đến đoạn đối thoại vừa nãy, sau lưng nàng bất ngờ đổ ra mồ hôi lạnh, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông gian xảo bên cạnh. “Xuyên? Xuyên gì chứ?” Vũ Văn Tranh chầm chậm nhíu mày.

“Chàng có ý gì?” Nguyên Linh Chi mặt không biểu cảm mà lên tiếng hỏi. Nghĩ đến bản thân xém chút bị hắn dụ dỗ để nói ra bí mật, nàng lo lắng đồng thời cũng có chút bi thương, bởi vì, trong lòng nàng cuối cùng cũng đồng ý chấp nhận nhìn thẳng vào sự thật, rằng nàng không phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt.

Vũ Văn Tranh cười nhẹ, không che giấu ý đồ của bản thân chút nào: “Ta càng ngày càng tò mò về bí mật trong lòng phu nhân rồi, xuyên... không? Có lẽ ta nên đi thăm dò Cổ đại nhân một chút, có lẽ hắn cũng biết ý nghĩa của hai chữ này chăng.”

Nguyên Linh Chi mở miệng, một hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Chàng muốn làm gì?” Nàng và hắn rõ ràng đang bàn về chuyện của Đệ Ngũ Chiểu, nhưng hắn lại chuyển chủ đề đến vấn đề mà nàng tưởng rằng hắn đã quên từ lâu rồi kia.

Nàng đương nhiên biết trong lòng hắn nghi ngờ, dù sao thì chuyện kia có điều gì đó ẩn giấu là chuyện rõ ràng, nhưng cũng đã thành thân lâu như vậy, hắn chưa từng hỏi nàng, nàng tưởng rằng hắn không hề để ý, nào biết ngày hôm nay hắn lại chủ động nhắc đến chuyện này. Hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến chuyện này, trong này chắc chắn là có nguyên do gì đó.

“Phu nhân trước giờ không phải đều cho rằng mình rất thông minh sao? Nói thử xem nàng nghĩ đến điều gì?” Vũ Văn Tranh xoay người quay về vị trí ban đầu của hắn là chiếc ghế dựa kia, mỉm cười nhìn nàng. Trong lòng Nguyên Linh Chi run lên, bởi vì từ mà hắn dùng, tự cho là thông minh?

Sắc mặt Vũ Văn Tranh vẫn như thường, không có chút gì bất thường.

Nguyên Linh Chi cúi đầu, có lẽ cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng vào vấn đề trong lòng mình, cho nên nàng dường như đặc biệt tỉnh táo, rất nhiều những câu chuyện và những chi tiết nhỏ bé nàng bỏ quên đi cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Bàn tay nàng khẽ run lên, ngay cả trái tim nàng cũng run lên. Không cần soi gương, nàng cũng biết gương mặt lúc này của mình nhất định là trắng bệch không một chút màu máu nào. “Vì sao?” Vì sao lại phá vỡ đi những ảo tưởng của bản thân nàng chứ? Vũ Văn Tranh khẽ mỉm cười, nói: “Bởi vì, ta cần nàng phát huy ưu điểm của nàng.” Đệ Ngũ Chiểu đến báo thù, nhưng người đầu tiên hắn ta báo thù lại là hắn, rõ ràng kẻ thù lớn nhất của hắn ta là Lâm Duy Đường mới đúng! Muốn bóp nát một quả hồng mềm sao? Vậy thì phải xem xem, người muốn bóp nát quả hồng mềm ấy có đủ sức hay không đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.