Phượng Kinh Thiên

Chương 473: Hiểu lầm



Cố An An quay đầu nhìn Hoài Vương Phủ, hoảng hốt lên tiếng: “Ca ca, huynh nói xem có thật trong lòng YY tỷ không hối hận không?” Tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Sau khi nhìn thấy1YY yêu đến điên cuồng tự hại mình hại người, nàng đột nhiên sợ hãi phải tiếp xúc thứ tình cảm này.

Cổ Lăng trầm mặc. Hối hận cũng được, không hối hận cũng chẳng sao, những thứ này đều8không quan trọng. Đây là con đường do nàng dứt khoát chọn lựa, cho dù có hối hận thì chính YY có thể trách ai đây?

“Đi thôi.”

Cổ An An thở dài một tiếng, hơi sa sút xoay người theo2Cổ Lăng lên xe ngựa. Trong xe ngựa, hai huynh muội không hề lên tiếng, mãi đến khi xe ngựa ra khỏi nội thành, bên tai nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài cửa sổ, Cổ An4An mới phát hiện ra đây không phải là đường hồi phủ. Nàng nhấc rèm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đây lại là hướng ra khỏi Kinh thành, nàng ngạc nhiên quay đầu: “Ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Giao Trang.” Cố Lăng đáp lời.

Cổ An An như có điều gì suy nghĩ mà nhướng mày: “Ca, là Linh Chi quận chúa ư?” Giao Trang có Tĩnh vương.

“Nàng mời chúng ta làm gì?” “Đi rồi sẽ biết.” Cố Lăng híp mắt. Nhận được thiếp mời của Linh Chi quận chúa, hắn vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Nghe huynh trưởng nói vậy, Cố An An cũng không tiếp tục hỏi nữa, tuy nhiên, nàng lại nhớ đến chuyện nổi ầm ầm khắp Kinh thành gần đây.

“Ca, Hoài Bình Lý gia muốn cưới Lâm Doanh Doanh làm chủ mẫu, Định Dương Đệ Ngũ gia muốn cưới Vũ Văn Cẩm làm chủ mẫu, nếu cứ như vậy, Văn gia, Đệ Ngũ gia, Lý gia há chẳng phải móc nối nhau rồi hay sao? Thêm cả Xương Thành Vũ Văn gia và Lâm Doanh Doanh, chuyện lớn như vậy mà không kinh động đến bệ hạ sao?” Nhưng mà, từ khi tin tức truyền ra cũng đã mấy ngày rồi, trong triều chẳng hề có chút động tĩnh nào cả.

Vẻ mặt Cố Lăng không thay đổi, hắn chỉ thản nhiên nói: “Lâm gia và Vũ Văn gia đều không phải là thị tộc.”

Cố An An còn muốn nói điều gì đó nhưng liếc thấy biểu cảm không muốn nói thêm của huynh trưởng, nàng đành bỏ qua chủ đề này. Nàng vốn còn muốn mượn chủ đề này để chuyển sang hôn sự của Liêu đại ca và Đào Thất tiểu thư, nghe ngóng tin tức trực tiếp nhất.

Từ sau khi Tiên Đế mất, Đào gia rất yên ắng, ngay cả Đào Phi Vũ cũng bị cưỡng chế nhốt trong nhà ít khi ra ngoài, cố gắng ít lộ diện trong Kinh thành hết mức có thể. Bọn họ càng kín miệng như bưng với hôn sự với Liên Phủ, cứ như không hề có chuyện ban hôn vậy.

Theo lý mà nói, nếu Liêu đại ca thật sự quyết tâm không lấy thì nàng tin chắc bệ hạ nhất định sẽ thành toàn cho hắn, nhưng theo như nàng được biết, Liêu bá mẫu gần đây hay nhắc lại chuyện cũ, gây áp lực cho Liêu đại ca, bà ý định ngày vào thu năm nay sẽ đón Đào Phi Vũ qua cửa.

Từ sau khi tuân lệnh bệ hạ làm Đề Hình Tư thì Liêu đại ca bận rộn vô cùng, nàng cũng rất ít khi gặp được hắn.

Nàng rất tò mò không biết Liêu đại ca nghĩ sao? Hắn có muốn cưới Đào Phi Vũ thật không? “Thiếu gia, đến rồi.” Xe ngựa dừng lại, giọng nói cung kính của Cố Thu vang lên.

Cổ Lăng xuống xe ngựa trước, Cổ An An ổn định lại suy nghĩ ngổn ngang rồi mới khom người xuống xe ngựa.

Nhìn hai vợ chồng đích thân ra đón, Cố An An hơi ngây người, trong lòng hơi ngạc nhiên và cảnh giác. Vô duyên vô cớ xum xoe bợ đỡ, nhất định là có ý đồ khác.

Sau khi chào hỏi dăm ba câu, đoàn người bước vào trong điền trang rồi đi thẳng vào một đình ngắm cảnh yên tĩnh, cảnh sắc tươi đẹp. Nguyên Linh Chi lặng lẽ đánh giá hai huynh muội trước mắt, thầm ngạc nhiên khen gen di truyền của Cổ gia thật tốt, tuấn nam mỹ nữ, nhưng ánh mắt nàng lại đặc biệt đặt lên người Cố An An. Theo nàng thấy, Cố Lăng là một quý công tử thanh nhã, mặc dù tài hoa hơn người nhưng lại không hề có chút đặc điểm nào của người hiện đại. Cho dù hắn có tâm cơ thâm trầm đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ có lúc để lộ dấu vết, nhưng Cố Lăng mà nàng nghe ngóng được lại chẳng hề có chút hành động khác thường nào.

Ngược lại, Cố Bát tiểu thư cởi mở thẳng thắn trong lời đồn này lại khiến nàng có chút hoài nghi.

Nhưng tiếp sau đó, cho dù nàng có thăm dò đến thế nào thì Cố An An vẫn cứ ung dung ứng phó không chút sơ hở.

“Nô tỳ đáng chết.” Tỳ nữ bưng trà lên làm đổ nước lên khắp người Cổ An An, Cố An An còn chưa lên tiếng thì tỳ nữ kia đã sợ hãi quỳ xuống xin tha rồi. Cổ Lăng lặng lẽ liếc nhìn Cố An An ra hiệu nhưng miệng lại nói: “An An, không sao chứ?” Cố An An thản nhiên lắc đầu: “Không sao, nước trà là nước lạnh.”

Vũ Văn Tranh ngồi đối diện buông mắt cúi mày như thể không nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt. Khi nghe thấy Nguyên Linh Chi quở trách tỳ nữ kia, đôi mắt buông hờ của hắn vút qua vẻ chế giễu. Người phụ nữ này chắc sẽ không ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng huynh muội Cổ gia không biết việc này là do nàng cố ý làm đấy chứ?

Nguyên Linh Chi tỏ ý xin lỗi nhìn Cố An An, đưa ra đề nghị đưa nàng đi thay quần áo. Cố An An hơi do dự rồi mỉm cười nói: “Vậy phiền quận chúa rồi.”

Nhìn bóng lưng đi song song của hai người, Vũ Văn Tranh lúc này mới đặt tách trà trên tay xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào Cổ Lăng, đầy ẩn ý nói: “Khiển Cổ đại nhân chê cười rồi.”

Cổ Lăng lãnh đạm: “Quận mã khách khí rồi.”

Ánh mắt Vũ Văn Thanh lóe sáng, mỉm cười: “Xem ra, hôm nay Vũ Văn không thể giải được mối nghi hoặc trong lòng rồi.” Cổ Bát tiểu thư nhìn bề ngoài thì thẳng thắn nhưng thật ra suy nghĩ của nàng không hề đơn giản như vậy. Trước tiên, chưa nói đến việc nàng có phải là người mà Nguyên Linh Chi muốn tìm hay không, cho dù đúng là nàng, hẳn rằng Nguyên Linh Chi cũng chẳng được chút lợi lộc nào từ trên người nàng.

“Lời này của quân ma, Cố Lăng không hiểu.”

“Vũ Văn hình như vẫn chưa cảm ơn Cổ đại nhân.” Vũ Văn Tranh ngừng lại một chút rồi mới từ tốn nói tiếp: “Kể ra thì Vũ Văn có được ngày hôm nay là nhờ phúc của Cổ đại nhân, chẳng lẽ ta không nên cảm ơn hay sao? Cổ đại nhân chính là người đứng sau việc của Vũ Văn và quận chúa mà?”

Cổ Lăng thản nhiên nhướng mày: “Quận mã và quận chúa mời huynh muội Cổ Lăng đến đây chính là vì việc này sao?” Ánh mắt Vũ Văn Tranh hơi trầm xuống: “Ngươi thừa nhận?”

“Quận mà hình như hiểu lầm rồi.” Cổ Lăng đứng dậy thưởng thức phong cảnh tươi đẹp bốn phía rồi mới quay đầu nói: “Vũ Văn quấn mã và Linh Chi quận chúa là do ông trời tác hợp, Cổ Lăng không dám vô cớ nhận bừa công lao này.” Mưu kế của bệ hạ chẳng phải cũng là ông trời tác hợp hay sao?

Vũ Văn Tranh híp mắt nhìn hắn chằm chằm, sau đó buông mắt, cười như không có chuyện gì: “Cổ đại nhân, mời ngồi.” Ở nơi khác, Nguyên Linh Chi đưa Cổ An An đi thay quần áo. Đối mặt với Cố An An giả câm giả điếc, nàng có chút bực bội, nàng đảo mắt, trực tiếp đánh bài ngửa.

“Đừng giả vờ nữa, ta biết là ngươi.”

Cổ An An ngạc nhiên ngước mắt: “Quận chúa đang nói chuyện với ta sao?”

Nguyên Linh Chi khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Cố An An, cười lạnh nói: “Không thể phủ nhận, ngươi quả thực cao minh hơn ta rất nhiều.” “Ta không hiểu lời quận chúa nói!” Sắc mặt Cố An An trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Ngươi thà chết cũng không nhận thì cũng chẳng sao, ta không phải muốn hỏi lại lịch của ngươi, có hỏi người cũng không nói. Ta tìm người chỉ vì muốn biết tại sao?”

“Cái gì?”

Nguyên Linh Chi nghiến răng, rít từng chữ qua kẽ răng: “Vì sao lại muốn hãm hại ép ta phải gả cho Vũ Văn Tranh?”

Cố An An xoay người che giấu sự kinh ngạc trong mắt, cứng giọng nói: “Ta không hiểu người đang nói cái gì.”

“Không hiểu? Ngươi đến đây sớm hơn ta, Xương Thành Vũ Văn và Viễn Tây Cổ gia nổi tiếng ngang nhau, ngươi không thể không biết Vũ Văn Tranh là hạng người gì. Mà trước khi quen ta, hắn cũng đang theo đuổi ngươi, ngươi không thể cắt đuôi hắn, vừa hay lúc đó ta lại nhảy ra, ngươi liền hãm hại ta, vừa có thể thoát khỏi sự dây dưa của Vũ Văn Tranh đầy mưu mô lại còn có thể báo thù ta viết tiểu thuyết đắc tội với người, một mũi tên trúng hai đích. Cố An An, ngươi thật là bỉ ổi.”

Cổ An An kinh ngạc đến không nói lên lời. Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ lời của Nguyên Linh Chi, nàng từ từ híp mắt, trong mắt vụt qua vẻ tàn ác. Người viết cuốn tiểu thuyết hủy hoại danh tiếng nàng, đổ dầu vào lửa, đẩy nàng rơi vào bẫy lúc trước chính là Nguyễn Linh Chi?

“Đây là báo ứng người phải chịu.” Cổ An An cười lạnh nói. Mặc dù không phải đích thân nàng làm, nhưng nghĩ cũng biết đây là do ca ca làm, ghép tên Vũ Văn Tranh cứ quấn lấy nàng và Linh Chi quận chúa tự cao tự đại lại với nhau, quả thực là thủ đoạn mềm dẻo tuyệt vời nhất. Giết người không đổ máu chính là tác phong của huynh trưởng nàng.

“Cuối cùng ngươi cũng nhận rồi.” Nguyên Linh Chi phẫn hận nắm chặt tay, hận không thể nhảy bổ lên giết chết kẻ trước mắt này.

“Thừa nhận thì đã sao?”

“Ngươi... thật là to gan, bản quận chúa chính là quận chúa do Tiên Đế đích thân sắc phong, ta muốn trị người tội bất kính thì dễ như trở bàn tay.”

Sắc mặt Cổ An An hòa hoãn hơn. Mặc dù nàng không lên tiếng nữa nhưng cũng không hề cúi đầu, trong lòng cười lạnh. Nàng ta là quận chúa thì đã sao? Muốn động đến nàng thì phải xem nàng ta có cái bản lĩnh này không đã. Nàng nhường một bước không phải vì sợ cái danh quận chúa của nàng ta, mà là kinh nhường bệ hạ, bởi vì chức danh quận chúa này của nàng ta là do Thanh Nguyên hoàng hậu sắc phong.

Nguyên Linh Chi thấy biểu cảm của nàng thì cho rằng nàng đang sợ hãi mình, cười lạnh, ánh mắt chế giễu: “Cố An An, thời đại này không phải là thời đại trước mà chúng ta sống. Món nợ này, ta nhất định sẽ tính toán kĩ càng với ngươi.” Nếu không phải là tại nàng ta thì nàng làm sao lại bị ép phải gả cho cái tên đàn ông vừa ác độc vừa ranh mãnh là Vũ Văn Tranh được? Thù này không báo thì khó lòng tiêu tan mối hận trong lòng nàng!

Ánh mắt Cố An An lóe sáng. Cái gì là thời đại này không phải là thời đại trước mà chúng ta sống? Nguyên Linh Chi rốt cuộc đang nói cái gì? Nàng đang định thăm dò sâu hơn thì liếc lấy một tên nô tỳ vội vàng chạy tới. “Quận chúa, Cổ đại nhân sai nô tỳ đến mời Cố tiểu thư.”

Cố An An thầm thấy đáng tiếc, nhưng mà nghĩ lại thì cũng không nên gấp gáp quá, đỡ khiến Nguyên Linh Chi hoài nghi. Đợi hai người lại quay trở về đình ngắm cảnh, Cổ Lăng và Vũ Văn Tranh làm như không phát hiện ra Cố An An không hề thay quần áo mới, cũng không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của hai người.

Vũ Văn Tranh và Nguyên Linh Chi có trước có sau đích thân tiện khách.

Sau khi thấy xe ngựa đi được một đoạn đường rồi, sắc mặt Nguyên Linh Chi mới trầm xuống. Vũ Văn Tranh hơi bất ngờ bởi hắn tưởng rằng sẽ không thu hoạch được gì, chẳng lẽ hắn đã đánh giá cao Cổ An An rồi sao? Hoặc là xem nhẹ Nguyên Linh Chi

“Cổ Bát tiểu thư là người mà phu nhân muốn tìm sao?”

Nguyên Linh Chi không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm mất một lúc lâu.

Vũ Văn Tranh nhướng mày: “Vì sao phu nhân lại nhìn ta như vậy?”

“Lúc đầu, người theo đuổi Cổ An An là vì thích con người của nàng hay vì muốn bắt tay mưu lợi với Cố gia nên mới muốn cưới nàng?” Ánh mắt Vũ Văn Tranh thẩm vụt qua ánh sáng kì lạ, nhưng hắn lại không hề cảm thấy ngại ngùng hay chột dạ vì câu hỏi thẳng thừng của nàng.

“Phu nhân đang ghen ư?”

Nguyên Linh Chi thầm cười lạnh nhưng trên mặt lại chẳng thể hiện ra, chỉ là khuôn mặt hơi nghiệm lại, trịnh trọng cảnh cáo: “Vũ Văn Tranh, hôm nay bản quận chúa trịnh trọng nói rõ cho ngươi biết, bản quận chúa không phải là đồ vật người sở hữu. Ngươi muốn lấy ta làm quân cờ để sai khiến, vậy thì phải xem ngươi có cái bản lĩnh này không đã. Bây giờ, bản quận chúa rất thẳng thắn nói cho ngươi hay, bản quận chúa có thù với Cố gia, nếu ngươi muốn ta giúp ngươi lôi kéo Cố gia thì mau xóa bỏ suy nghĩ này đi.”

Nói xong, nàng không thèm quan tâm xem Vũ Văn Tranh có phản ứng gì mà trực tiếp xoay người đi vào trong trang viên. Chính vì vậy, nàng đã bỏ lỡ sự hung ác nham hiểm lóe lên trong mắt Vũ Văn Tranh khi nghe thấy nàng nói câu cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.