Phượng Kinh Thiên

Chương 477: Ta giúp ngươi (2)



“Hắc Hổ.”

Hắc Hổ tưởng rằng vương gia nhà mình có mệnh lệnh gì, kích động tiến lên trước: “Vương gia.”

“Ngươi tìm rượu đến đây cho bản vương.” Hắc Hổ ngây người:1“...” Vì sao lại là hắn? Chẳng lẽ trong lòng vương gia, hắn là kẻ dễ sai bảo, dễ bắt nạt hơn sao?

Bạch Lang và Dã Lang đều buông mắt, khóe8môi cố nín cười. Mặc dù vương gia vẫn muốn uống rượu nhưng bọn họ đều biết hắn sẽ không uống đến mức say khướt bất tỉnh nhân sự nữa đâu.2Chỉ cần vương gia nguyện ý tỉnh lại là bọn họ đã yên tâm rồi. Sở Tuyệt lạnh lùng lườm hắn. Hắc Hổ run lên một cái, dám giận chứ không4dám nói, đáp: “Vâng, thuộc hạ tuần mệnh.”

Sở Tuyệt đưa mắt nhìn xung quanh phòng giam như bị biến thành hầm rượu, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Bạch Lang, ý của người thế nào?”

“Sao cơ?” Bạch Lang ngẩng đầu, ánh mắt hơi chần chừ bởi hắn không dám khẳng định ý của vương gia là gì.

Dã Lang bên cạnh cũng nghi hoặc ngẩng đầu, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Trước sự ngạc nhiên của hai thuộc hạ, Sở Tuyệt chỉ nhếch môi, đôi mắt sâu lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

“Đối với chiến sự của nước Đại Nguyên.”

Bạch Lang hoảng hốt trong phút chốc vì kinh ngạc. Dã Lang vừa yên tâm vừa không chắc chắn hỏi: “Vương gia đang nói đến chiến tranh nước Đại Nguyên sao? Vương gia... muốn khởi binh đánh nước Đại Nguyên?” “Ừ.” Sở Tuyệt hờ hững đáp như thể người không đồng ý khởi binh khiến hoàng thượng tức giận tối qua không phải là hắn vậy. “Nhưng...” Dã Lang muốn nói điều gì nhưng lại im lặng. Lúc này, Bạch Lang mới tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp nhìn chủ tử của hắn. Một lúc sau, hắn mới hé môi, chậm rãi trả lời: “Hồi vương gia, thuộc họ cho rằng đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta.” Dã Lang hơi bất ngờ lại như không bất ngờ trước câu nói của Bạch Lang, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao có tới bảy phần mười quân tướng muốn đánh.

Sở Tuyệt không lên tiếng, nhắm mắt dựa vào tường đá lạnh lẽo. Ngay sau đó là sự yên tĩnh khiến người ta không dám thở mạnh. Bạch Lang, Dã Lang đều có chút bất an nhưng hai người cố gắng áp chế, yên lặng chờ đợi điều gì đó. Mà bọn họ cũng không hề thất vọng. Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, hai người đều nghe thấy.

“Cơ hội cuối cùng, đương nhiên không thể bỏ lỡ rồi.” Bạch Lang nhìn đăm đăm vào vương gia đang nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, trong lòng vương gia, trong cơ hội cuối cùng này, trong công và tư, ngài ấy phân biệt rõ cái nào nặng nề và quan trọng hơn sao?

Cùng lúc này, nước Đại Nguyên, hơn năm mươi dặm ngoại ô Viễn Tây.

Khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuyên qua lớp sương mù, từng tia sáng nhô lên nơi chân trời cũng chiếu sáng hẳn khắp mặt đất, vạn vật dần sáng rõ.

Đây là một con đường núi gập ghềnh, hoang vu vắng người. Lúc ánh sáng ban mai xuất hiện đáng lẽ vạn vật đều yên tĩnh, nhưng tiếng khóc “hu hu” văng vẳng lại phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm, cũng truyền đến tai chủ tớ hai người đang đi từ xa lại gần.

Đệ Ngũ Hạo mặc quần áo đơn giản như thư sinh trẻ tuổi, nghe thấy tiếng kêu thì đứng sững lại, nói với thư đồng mặc quần áo vải thô giống mình sau lưng: “Tiểu Lương Tử, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” “Không ạ.” Tiểu Lương Tử phủ định.

Đệ Ngũ Chiếu nhíu mày, cẩn thận chăm chú nghiêng tai lắng nghe. Khóe môi Tiểu Lương Tử nhoẻn một nụ cười gượng: “Thiếu gia, nơi này hoang vu không người, hai bên đều núi sâu cây cổ thụ, nói không chừng là tiếng mãnh thú đấy, chúng ta nhanh chóng rời chỗ này đi đường quan...”

Lời Tiểu Lương Tử còn chưa dứt thì Đệ Ngũ Hạo đã nghe rõ hướng của tiếng đó, dứt khoát chạy qua. “Thiếu gia...” Tiểu Lương Tử giậm chân, lòng thầm chửi thề nhưng hai chân vẫn nhanh chóng đuổi theo.

Tiếng “hu hu” càng ngày càng gần, chỉ có điều nghe như phát ra từ dưới lòng đất. Đệ Ngũ Hạo nóng lòng cứu người nên không để ý dưới chân, hắn hụt chân một cái ngã xuống dưới. Tiểu Lương Tử chạy sau lưng hắn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng giơ tay giữ chặt lấy tay hắn, “Thiếu... thiếu gia, nắm chắc.” Lúc này, Tiểu Lương Tử cũng chẳng còn lòng dạ nào mà mắng người nữa, dùng hết sức bình sinh kéo người đã bị lọt nửa người xuống hồ lên, sau đó ngồi phịch xuống đất thở dốc. Lúc này, Đệ Ngũ Hạo mới phát hiện ra nơi mà suýt chút nữa hắn bị rớt xuống là một cái hố, bên trên có phủ một lớp cỏ.

“Nguy hiểm quá. Hử? Tiểu Lương Tử, sao không có tiếng gì nữa rồi? Ban nãy còn nghe thấy cơ mà?”

Tiểu Lương Tử trợn trắng mắt, khinh thường liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống bên dưới đồng cỏ dưới hố. âm thanh ban nãy truyền từ trong hổ ra nhưng miệng hắn lại nói: “Thiếu gia, nô tài đã nói có thể đó là tiếng dã thú rồi mà, bây giờ trông thấy bẫy bắt thú, nô tài đoán không sai, người suýt nữa đã bị bắt rồi đấy. Chúng ta nên đi nhanh chút đi.” Đợi đến được đường quan, có nói sao thì hắn cũng phải bắt xe lừa đi mới được. Nếu cứ đi một cách không có mục đích thế này thì hẳn sẽ điên mất.

“Nhưng...”

“Không có nhưng nhị gì hết. Thiếu gia, cả quãng đường người đều nghe nô tài cả, người quên rồi ư?”

Đệ Ngũ Hạo nhíu mày: “Ta không quên, nhưng tiếng ban nãy ta nghe thấy không giống tiếng dã thú mà giống như... tiếng của một tiểu cô nương.” Mặt Tiểu Lương Tử không tự nhiên giật giật mấy cái. Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo nhìn vào đống cỏ khô, lạnh giọng nói: “Tiểu Lương Tử. Cứu người.”

Tiểu Lương Tử không tình nguyện đứng tại chỗ giả vờ không biết: “Thiếu gia, người nghe lầm rồi, đâu có...” “Hu... hu hu...” Trong hố truyền đến tiếng “hu hu” như bị ai đó bịt miệng.

Đệ Ngũ Hạo không quan tâm đến Tiểu Lương Tử nữa, hắn đang muốn tiến thêm một bước thì bị Tiểu Lương Tử kéo lại, chỉ thấy hắn trợn mắt nhìn xuống dưới, nhặt một cành cây to như cánh tay chọc xuống đồng cỏ. “Tiểu Lương Tử?” “Chẳng phải muốn cứu người sao?” Tiểu Lương Tử bực bội nói. Đệ Ngũ Hạo ngẩn ngơ, sau đó liền cười: “Tiểu Lương Tử, ta biết người sẽ không thấy chết mà không cứu mà.” “Nếu như có thể ta chẳng thèm quan tâm chuyện người dưng đâu.” “Được, là ta quan tâm chuyện người dưng được chưa, ngươi máu cứu người đi.” Đệ Ngũ Hạo dễ tính thoải mái nói, hoàn toàn không để bụng lời nói ác ý của hắn.

Chủ tớ hai người đồng tâm hiệp lực, khó khăn lắm mới kéo được người ở dưới lên. Sau khi kéo lên, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Lương Tử là ném người này ngược về hố, để mặc cho kẻ đó tự sinh tự diệt, nhưng hắn biết điều này là không thể, bởi vì công tử nhà hắn chắc chắn sẽ không cho phép hắn làm như vậy.

Đệ Ngũ Hạo cũng nhìn rõ hình dáng của người được cứu lên rồi. Hắn hơi ngây ngẩn nhưng rất nhanh đã có phản ứng lại, khuôn mặt nghiêm lại giúp gỡ miếng giẻ nhét cứng miệng cô nương kia. Miệng cuối cùng cũng nói được, Vương Tiểu Phù không hề gào khóc mà chỉ giãy giụa đứng dậy, nặng nề nói với Đệ Ngũ Hạo: “Xin công tử hãy cứu ta.”

Hai ngày sau.

Sau khi rời khỏi khu vực Viễn Tây, ba người không vội vàng lên đường nữa mà dừng bước nghỉ ngơi trong một rừng núi.

Tiểu Lương Tử có hơi mất kiên nhẫn nhìn lên trời. Người phụ nữ này muốn khóc bao lâu nữa mới chịu dừng lại đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.