Đệ Ngũ Hạo do dự đôi chút, nhưng vẫn lấy ra chiếc khăn mùi soa đưa lên phía trước. Sau khi Vương Tiểu Phù đón lấy chiếc khăn gấm sang trọng, khác xa với cách ăn vận của hai chủ tớ bọn họ thì lại càng1khóc dữ dội hơn.
“Cô nương, đừng khóc nữa, hiện giờ chúng ta không còn ở trong Viễn Tây nữa, không cần phải lo lắng đám người truy đuổi cô đuổi tới đây đâu.” Vương Tiểu Phù khóc rất lâu sau mới ngừng lại, nhưng lại quỳ8phịch xuống trước mặt Đệ Ngũ Hạo.
“Cô nương?” Đệ Ngũ Hạo sốt sắng đưa tay ra, nhưng lại nghĩ đến thân phận nữ nhi của nàng ta nên đành rụt tay lại, không dám đụng chạm.
Tiểu Lương Tử cau mày nhìn nữ tử đang quỳ dưới2đất kia, trong hắn xuất hiện một nỗi bất an.
Kể từ sau khi cứu cô nương này, cô ta luôn quỳ sụp xuống đất như thế kia, sau đấy... bọn họ phải chạy thục mạng bất kể đêm ngày để trốn khỏi thành Viễn Tây, nơi4mà vốn dĩ là đích đến của hai người họ. Trong suốt dọc đường, cô nương này ngoài việc lặng lẽ rơi nước mắt ra thì chẳng hé răng lấy nửa lời.
Bây giờ thì tốt rồi, đến nơi an toàn rồi, cô ta cuối cùng cũng khóc được thành tiếng, ấy nhưng lại đột ngột quỳ gối thế này. Điều này càng ngày càng khiến hắn dấy lên nghi ngờ cô nương đây là một kẻ nguy hiểm, sợ rằng bọn họ đang rước họa vào thân.
“Cô nương mau đứng dậy đi.”
Vương Tiểu Phù lắc đầu: “Tiểu nữ họ Vương tên Tiểu Phù cảm tạ ân công cứu mạng.”
“Vương cô nương đứng lên đi rồi chúng ta hẵng nói chuyện.” Đệ Ngũ Hạo nhẹ nhàng lên tiếng.
Vương Tiểu Phù đưa mắt nhìn hai người họ, sau đó mới chầm chậm đứng dậy. Cô gái ấy ngồi xuống một tảng đá ở bên cạnh, Đệ Ngũ Hạo rót cho nàng ta một bát trà sau đó thì lặng im không nói gì thêm. Ánh mắt của Vương Tiểu Phù rất phức tạp, ánh mắt hỗn loạn, đấu tranh mang theo một sự cảnh giác, đến cuối cùng vẫn dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đệ Ngũ Hạo, thẳng thắn nói: “Công tử là ân công của tôi, tôi không muốn giấu giếm gì công tử, tôi phải gánh trên vai huyết hải thâm thù, hơn nữa kẻ thù của tôi có thân phận cao quý, đó không phải người mà tôi có thể chạm vào được. Thế nhưng Tiểu Phù đã từng thề rằng, nếu như tôi may mắn thoát chết thì Tiểu Phù tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó nợ máu trả máu.”
Đệ Ngũ Hạo bình tĩnh nhìn nàng ta, hắn không lên tiếng, ngược lại Tiểu Lương Tử mặt cau mày có, nhưng hắn ta cũng chẳng nói chẳng rằng điều chi.
Tiểu Phù nghiện nghiến răng rồi từ từ buông lơi chiếc khăn gấm mà Đệ Ngũ Hạo đưa cho, nàng lại quỳ rạp xuống đất lần nữa, ngước mắt khẩn khoản nói: “Tiểu Phù biết công tử không phải là người bình thường, Tiểu Phù xin công tử rủ lòng thương cho Tiểu Phù chút lộ phí lên Kinh.”
Tiểu Lương Tử há hốc mồm, ả nữ tử này mặt dày thật đấy, bọn họ cứu nàng ta một mạng rồi còn giúp nàng ta rời khỏi Viễn Tây nơi có kẻ thù trú ngụ, ấy thế mà nàng ta mở miệng ra là đòi xin ít lộ phí đi đường? Cô nương nhà ai mà làm chuyện mất mặt thể này? Nàng ta muốn lên Kinh thì tự mình động não nghĩ cách đi chứ, nếu quả thực không được thì dọc đường đi nàng ta cũng có thể làm ăn mày để lên Kinh mà.
Vương Tiểu Phù xấu hổ cúi gằm mặt, nàng cũng rõ bản thân làm vậy sẽ khiến người ta căm ghét, nhưng nàng sợ mình chẳng đợi được đến lúc gom đủ tiền để tới Kinh thành, hay là lúc đi ăn mày dọc đường để lên Kinh.
Nghĩ đến đó, nàng lại ngước đầu lên, khẩn khoản dõi theo Đệ Ngũ Hạo.
Đệ Ngũ Hạo thở dài nói: “Tại sao lại không phải là mượn từ tôi.” Vương Tiểu Phù trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên đáp rằng: “Túi ngân lượng này tôi nắm chắc rằng không có khả năng hoàn lại cho công tử.” Bước đường này, là sống hay là chết nàng vốn dĩ chẳng thể biết được, cho nên nàng mới cầu xin hắn bố thí cho nàng, chứ không phải là mượn hẳn ngân lượng. “Ngươi có chân có tay, tại sao không tự mình nghĩ cách đi?” Tiểu Lương Tử hoài nghi hỏi. Vương Tiểu Phù trầm tự hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng vén ống tay áo.
Tiểu Lương Tử hít một ngụm khí lạnh, vô thức lùi lại một bước.
Đệ Ngũ Hạo trông thấy chấm đỏ trên cánh tay nàng ta thì tay bỗng run rẩy, tuy vậy nhưng hắn vẫn giữ lại được sự bình tĩnh,
“Ngươi... ngươi... thiếu gia, chúng ta chạy mau đi.” Tiểu Lương Tử không dám tiến đến gần Vương Tiểu Phù, chỉ có thể lắp ba lắp bắp.
Đệ Ngũ Hạo quắc mắt liếc hắn ta một cái, Tiểu Lương Tử cúi thấp đầu, có chút ấm ức.
“Lên Kinh rồi thì sao?” Đệ Ngũ Hạo lạnh lùng nói. Ánh mắt Vương Tiểu Phù chợt tối sầm, nhưng vẫn đáp rằng: “Tôi biết cứ cho là tôi tới được Kinh thành thì cũng chưa chắc báo được thù.” “Nhưng dù cho chết thì người vẫn muốn đi?” Đệ Ngũ Hạo sững sờ mà nói. Vương Tiểu Phù gật đầu: “Đúng vậy, chết vẫn phải đi. Cứ cho là đời có bất công, thì tôi cũng phải để cho tất cả mọi người biết được nỗi thù hận trong tôi, có vậy thì dù có chết, tôi cũng không thấy có lỗi với chính mình.” Đây chính là lời mà người đó từng nói với nàng.
Trong lòng Tiểu Lương Tử vừa sợ vừa kinh hãi, thế nhưng nghe thấy câu nói này của nàng ta, hắn nhất thời quên mất xuất thân đáng sợ của nàng ta, bèn cầm lòng không đặng mà tò mò hỏi: “Thể kẻ thù của cô là ai?” Ấy thế nhưng lại vừa thốt ra xong hắn hận không thể tự cắn đứt lưỡi đi, kẻ thù có xuất thân hiển hách có thể đẩy nàng ta đến bước đường này rồi mà còn chưa chịu chết lại đòi lên Kinh, chắc hẳn là những kẻ chỉ cần hô một tiếng liền có được tất cả!
Vương Tiểu Phù bỗng trở nên trầm mặc, Đệ Ngũ Hạo cũng rũ mắt.
Vương Tiểu Phù rất lâu, rất lâu sau mới đè nén nỗi sự thù hận trong đầu, mặt lạnh như tiền đáp: “Kẻ thù của tôi là người của Cố gia.” Tiểu Lương Tử cắn răng nghiến lợi, thâm tâm chất chứa vô vàn phiền muộn, hắn biết rằng mình đã tự mang về một cục phiền toái, hơn nữa còn là cục phiền toái vô cùng lớn.
Cổ gia Viễn Tây, đừng nói là một Vương Tiểu Phù, ngay đến một trăm một ngàn Vương Tiểu Phù cũng chưa xoay chuyển nổi. Nàng ta có lên Kinh tấu với hoàng đế thì cũng chỉ là hành động chán sống mà thôi.
Gương mặt Đệ Ngũ Hạo vẫn không hề đổi sắc sau khi nghe đến cái tên Cố gia. Vương Tiểu Phù thấy khuôn mặt hắn vẫn bình thản như không, lúc ấy trong lòng mới thẩm thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng nói ra kẻ thù của nàng là Cố gia, nàng quả thực rất sợ sẽ dọa tấn công chạy mất hoặc là khiến cho bản thân rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
“Ngươi...” Đệ Ngũ Hạo chần chừ, nhưng vẫn thẳng thắn nói ra khúc mắc trong lòng: “Có phải ngươi tự nghĩ ra cách lên Kinh tấu lên hoàng đế?”
Vương Tiểu Phù thành thực lắc đầu: “Dạ, trước đây đã từng có người nói với tôi ở Kinh thành có thể trình tấu lên hoàng đế.”
Đệ Ngũ Hạo mím môi, không biết tại sao cổ họng hắn trở nên khô rát, một loại cảm xúc không tên khiến hắn không sao nắm bắt được, nhưng đó lại là một niềm hưng phấn kì lạ không tên. Hắn một hơi uống hết bát trà để giúp bản thân bình tĩnh lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “Sao cô lại nói cho ta biết chuyện quan trọng thế này? Cô không sợ ta đem hành tung của cô tiết lộ cho Cổ gia sao? Cổ gia có kẻ thù của cô, chắc hẳn cô cũng biết rõ địa vị hiện giờ của Cổ gia, không chừng ta sẽ đem cô ra để đổi lấy lợi lộc với Cố gia, cô không lo sợ chút nào sao?” Nhìn nàng ta đích thực không giống người có tâm địa sâu xa khó lường, nhưng dựa vào những gì nàng ta trải qua và cả những chuyện bất lợi nàng ta gặp phải thì nàng ta quả thực là quá thành thực, quá bộc trực, thực là không hợp tình hợp lí cho lắm.
Vương Tiểu Phù trân trân nhìn hắn cả nửa buổi, rất chắc chắc khẳng định: “ ân công sẽ không làm thế đâu, bởi vì người ấy nói rằng, Cố gia đích xác là rất hiển hách, nhưng cũng không phải không có ai rung chuyển được. Tôi từng nghĩ nếu như có một ngày tôi có thể rời khỏi Viễn Tây, thì cũng chưa chắc tôi đã gặp được người có thể giúp tôi. Nhưng tôi cảm thấy ân công chính là người có thể giúp được tôi.” Cho nên nàng mới mở miệng cầu xin ân công chút lộ phí đi đường.
Đệ Ngũ Hạo không phản ứng lại, nhưng sắc mặt hắn lại rất kì lạ. Tiểu Lương Tử sửng sốt khi nhìn thấy biểu hiện kì lạ của công tử nhà mình, hắn có cảm giác dường như chủ tử đã hoàn toàn biến thành một con người khác vậy, nhưng một khắc sau, hắn lại càng kinh ngạc hơn hết.
“Ngươi nói đúng, ta có thể giúp ngươi.” Vương Tiểu Phù mừng rỡ dập đầu cảm tạ: “Đa tạ ân công bố thí lệ phí, đại ơn đại đức của ân công, Tiểu Phù không bao giờ quên.”
“Ta giúp người, không có nghĩa là sẽ đưa cho ngươi lệ phí, mà là giúp người đạt được ước vọng của mình, để cho tất thảy mọi người biết được nỗi thù hận trong người, còn mối thù của ngươi có thể báo hay không...” Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo phút chốc mơ hồ, xa xăm, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lẽo: “Thì phải xem nữ đế bệ hạ rốt cuộc là người như thế nào!” Tiểu Lương Tử không dám tin, trợn trừng hai mắt, ánh mắt Đệ Ngũ Hạo trông giống như quỷ dữ vậy. Vương Tiểu Phù ngược lại mừng rớt nước mắt, xúc động đến mức không thốt nên lời.