Lâm Duy Đường vừa trở về phòng thì quản gia đã tiến lên nghênh đón, vừa đi theo vừa bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong phú với hắn, sau đó quản gia nói: “Thiếu gia, phu nhân bảo ngài đến thư phòng1gặp bà.” Lâm Duy Đường nhíu mày không lên tiếng, nhưng đôi chân đang hướng đến đại sảnh lại ngoặt sang hướng khác, đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, Lâm phu nhân đã đợi khá lâu, khi thấy Lâm Duy Đường8chưa kịp thay quan phục mà đã đến đây, trong lòng bà cực kỳ vui mừng, trên mặt cũng hiện lên nụ cười bước đến đón hắn: “Đường Nhi.” Nhi tử này là niềm tự hào của bà, bởi vì sự có2mặt của hai người con này mà những năm nay, bà chưa từng thực sự hối hận về quyết định gả vào Lâm gia năm xưa. Lâm Duy Đường thay quan phục trong nhĩ phòng* của thư phòng rồi mới bước ra,4Lâm phu nhân đang tự mình pha trà cho hắn, thấy hắn đi ra, bà vội vàng tiếp đãi hắn ngồi xuống.
(*) Nhĩ phòng: ở bên cạnh phòng chính có thêm một phòng nhỏ, độ cao và thể tích nhỏ hơn phòng chính, giống như hai bên tai của phòng chính.
Lâm Duy Đường ngồi vào vị trí gần cửa sổ, hắn nhận lấy trà rồi cẩn thận thưởng thức vài ngụm trà thơm ngon, sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn Lâm phu nhân nói: “Nương muốn gặp hài nhi là vì hôn sự của Doanh Doanh sao?” Lâm phu nhân khựng lại động tác, sau đó ngồi đối diện với hắn, có chút thở dài mà gật đầu.
“Muội ấy không hài lòng với gia chủ của Lý Thị, nên không muốn gả?” Đối với tâm tư của muội muội, Lâm Duy Đường thoáng chốc đã hiểu rõ, việc mẫu thân tìm hắn nói chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn từ sớm, thế nên giọng điệu cũng càng trở nên hờ hững.
Lâm phu nhân tận lực làm lơ sự xa cách trong giọng nói của nhi tử, bà âu sầu nói: “Muội muội của con hài lòng với thân phận của Lý gia chủ, thế nhưng...” Lâm Duy Đường nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại khiến câu nói phía sau của Lâm phu nhân tự động im bặt.
“Nhưng thế nào? Nếu muội ấy đã hài lòng với thân phận gia chủ của Lý Thị, rồi lại không muốn gả đến Hoài Bình xa nhà phải không?”
“...” Lâm phu nhân muốn nói gì đó nhưng rồi lại nghẹn lời. Bà biết Doanh Doanh quá tham lam, nhưng cả đời bà chỉ có hai đứa con này, nhi tử hoàn toàn không cần bà quan tâm, thế nên bà tất nhiên sẽ nuông chiều và dung túng nữ nhi nhiều | hơn một chút.
Lâm Duy Đường ngẩng đầu dõi theo mẫu thân muốn nói rồi lại thôi, khóe môi hắn cong lên một độ cong cực kì hời hợt, nhìn thì có vẻ ấm áp dịu dàng, nhưng Lâm phu nhân lại biết đây là dấu hiệu hắn đang tức giận. “Hài nhi biết mẫu thân yêu thương Doanh Doanh, nhưng nàng vừa muốn gả cho Lý gia chủ, vừa muốn ở lại Kinh thành là chuyện không thể nào.”
“Đường Nhi... Nương biết lòng của Doanh Doanh rất lớn, nhưng con bé là muội muội duy nhất của con, nương cũng không nỡ để một mình nó gả đến Hoài Bình.”
“Vậy thì từ chối lời cầu hôn của Lý gia thôi.” Câu nói này của Lâm Duy Đường chính là nói cho Lâm Doanh Doanh đang đứng ngoài cửa nghe thấy. “Cái gì? Từ chối lời cầu hôn của Lý gia sao?” Lâm phu nhân sửng sốt lên tiếng. Đây chính là Lý gia, thị tộc Lý gia ở Hoài Bình đó, làm sao có thể từ chối chứ?
Lâm Doanh Doanh nghe đến đây, cũng bất chấp nỗi e sợ với huynh trưởng, nàng vội vã đẩy cửa bước vào, vành mắt đỏ hoe nói: “Huynh trưởng không muốn gặp Doanh Doanh đến vậy sao?” Trong lòng của hắn, nàng khiến hắn mất mặt, không thể chịu được như vậy sao?
“Doanh Doanh...” Lâm phu nhân không ngờ nữ nhi cứ vậy mà xông vào, bà hơi nhíu mày, nhưng nhìn bộ dạng đau lòng muốn khóc của nàng, bà lại yêu thương, lo lắng bước lên trước.
Lâm Duy Đường trái lại bình tĩnh như thường, làm như không thấy Lâm Doanh Doanh đang bị thương.
“Trong lòng của huynh trưởng, muội muội không đáng nhắc đến à?”
Lâm Duy Đường lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó nói ra những lời cực kỳ vô tình: “Nếu trái tim của muội không bị mỡ heo che phủ, thì muội hãy hết hi vọng mà gả cho Lý Diệm, từ đây rời xa Kinh thành, sống cuộc sống giúp chống dạy con vinh hoa phú quý ở Hoài Bình đi, đây tuyệt đối là lối thoát tốt nhất của muội.”
“Nếu muội không làm thì sao?” Lâm Doanh Doanh không cam tâm mà lên tiếng hỏi.
Lâm Duy Đường cười lạnh: “Nếu muội không làm được mà vẫn muốn gả vào Lý gia hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy huynh trưởng ta đây xin khuyến muội một câu, đừng vọng tưởng nữa. Trí tuệ, năng lực, thủ đoạn thậm chí tài hoa của muội cũng chỉ thường thôi, nếu muối thỏa mãn sống an phận, những ngày sau này sẽ không quá khó khăn. Nhưng nếu muội cố chấp, muốn ngồi cao tận mây xanh, vậy huynh trưởng cũng không giúp muội được, muội tự giải quyết cho tốt đi.” Trên đời này chỉ có một Nguyên Vô Ưu, nếu Lâm Doanh Doanh muốn giống bệ hạ sáng lập nghiệp lớn, lưu danh sử sách, muội ấy đang mơ mộng hão huyền rồi.
Đến cả việc tại sao Lý Diệm muốn cưới mình, Lâm Doanh Doanh cũng không nhìn thấu, còn nghĩ rằng bản thân độc nhất vô nhị, có khả năng điên đảo thiên hạ, há chẳng phải là nực cười sao?
Huống chi, muội ấy không hiểu rõ Lý Diệm là người như thế nào đã muốn chặn ngang một tay, đây không phải là ngây thơ, mà là ngu ngốc, người ngu ngốc như vậy làm sao có thể đứng vững gót chân ở Lý gia?
Nếu nàng không phải là muội muội ruột của hắn, hắn cần gì phải lòng sinh thương xót?
“Nếu huynh trưởng chưa từng để tâm đến tiểu muội, tiểu muội cũng không cần huynh trưởng lo lắng. Muội sẽ tự lựa chọn cuộc đời của mình, bất luận hậu quả như thế nào, muội tuyệt đối sẽ không cầu cứu huynh trưởng.” Sau khi Lâm Doanh Doanh nói xong, nàng không chịu nổi mà che mặt xông ra ngoài. “Doanh Doanh.” Lâm phu nhân đuổi theo nàng được hai bước, sau đó ngoảnh đầu nhìn nhi tử vẫn bình chân như vại, bà nhíu mày giận hờn: “Đường Nhi, nó là muội muội của con đấy.”
“Chính vì là muội muội của con, nên bây giờ con mới ngồi ở đây.”
“Nhưng con biết rõ tính tình của Doanh Doanh mà, con nói như vậy, nó nhất định sẽ không cam tâm...” Lâm phu nhân bất chợt bừng tỉnh, không dám tin mà trừng to đôi mắt: “Con... con không đồng ý Doanh Doanh gả vào Lý gia? Tại sao?” Lâm Duy Đường híp mắt lại. Sắc mặt của Lâm phu nhân sa sầm xuống, bà tức giận nói: “Đường Nhi, tốt nhất con nên cho nương một lý do.” Làm chủ mẫu của Lý gia là quang vinh đặc biệt biết bao? Là chuyện mà bình thường bà đều không dám nghĩ, làm sao có thể từ chối như vậy?
“Mẫu thân à, con đã làm hết thân phận của một huynh trưởng rồi. Vận mệnh của muội ấy là do muội ấy nắm giữ trong tay, đường là chính muội ấy chọn, cuộc đời sau này cũng phải do bản thân muội ấy phụ trách, là tốt hay xấu, Lâm gia không giúp được muội ấy.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Lâm phu nhân chợt trở nên căng thẳng, bà cũng không đoái hoài giận dữ nữa, bước lên thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, là bệ hạ...”
Lâm Duy Đường thản nhiên nhìn lướt qua Lâm phu nhân: “Mẫu thân.”
Sắc mặt của Lâm phu nhân có chút cứng đờ, nhưng thật ra cũng không nói gì nữa. Lâm Duy Đường dịu giọng lại: “Kỳ thực, gả vào Lý gia đúng là lối thoát tốt nhất của muội ấy.”
Lâm phu nhân có hơi mơ hồ: “Rốt cuộc là con đồng ý Doanh Doanh gả vào Lý gia, hay là không đồng ý vậy? Con làm nương hồ đồ luôn rồi.”
“Dĩ nhiên là con đồng ý muội ấy gả vào Lý gia, đây là cuộc sống rất tốt đối với muội ấy. Thế nhưng, con cũng hiểu rõ muội muội quá mức kiêu ngạo, sống trong một thị tộc lớn như Lý gia, chủ mẫu như muội ấy sẽ chỉ là họa mà không phải phúc. Con không mong rằng có một ngày muội ấy bị giam cầm ở một xó trong hậu viện của Lý gia đến hết đời, thê lương quạnh quẽ.”
Lâm phu nhân khiếp sợ đến mức lùi xuống một bước, nghẹn họng nhìn Lâm Duy Đường trân trối. Lâm Duy Đường xoa xoa ẩn đường: “Nương, tuy con có một vị trí nhỏ nhoi trong triều, nhưng Lâm gia so với Lý Thị ở Hoài Bình mà nói không chỉ thua kém một bậc. Doanh Doanh gả cho Lý Diệm là trèo cao, không chỉ về thân phận, mà còn có bản thân muội ấy. Lý Diệm tuyệt đối không phải là người mà Doanh Doanh có thể khống chế, nếu như Doanh Doanh hiểu chuyện, thì có lẽ con cũng sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Thế nên mẫu thân à, con chỉ có thể ra sức ngăn cản.”
Muội muội của hắn cao ngạo khinh người, ánh mắt thiển cận, có lẽ lựa chọn một nam tử bình thường, sống cuộc sống giúp chồng làm giàu càng thích hợp, cũng giống như mẫu thân của hắn.