Nhưng bây giờ có châu báu của Lý gia ở trước mặt, nàng làm sao có thể nỡ mà vứt vị trí chủ mẫu đầy vinh hoa phú quý của Lý gia kia chứ? Cho nên hắn chỉ có thể dùng chiêu trò, dùng kế khích tướng mà thôi.
“ Lâm phu nhân mệt mỏi vịn vào tay ghế ngồi xuống, ngây người ra, tuy con trai không nói thẳng những ý tứ bên trong bà đã1hiểu hết rồi.
“Mẫu thân, những lời nên nói, hài nhi cũng đã nói, lựa chọn còn lại, phải xem quyết định của người và Doanh Doanh rồi, hài nhi sẽ không nói gì nữa.” Trước khi Lâm Duy Đường bước ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn mẫu thân một cái, lại âm thầm thở dài một tiếng, hy vọng mẫu thân có thể tỉnh táo mà lựa chọn.
Lời nói của con trai làm gợi nên8sóng gió trong lòng Lâm phu nhân, lại vạch ra vết thương mà bà không muốn nhìn thấy nhất trong lòng bà. Nếu như người đối diện không phải là bà, bà nghĩ Lâm Duy Đường nhất định sẽ không tốn công tốn sức nói nhiều như vậy.
Thực ra con trai chỉ có một suy nghĩ, đó là: Doanh Doanh giống bà.
Gia đình thị tộc cần điều gì, không ai hiểu rõ hơn bà.
Doanh Doanh tuy2thông minh, nhưng vẫn không thông minh bằng bà khi còn trẻ, đã vậy lúc còn trẻ bà đã thua vô cùng thảm hại, huống hồ chi là Doanh Doanh được bà nuông chiều từ nhỏ chứ?
Lý gia không phải là Đệ Ngũ gia bấp bênh của hai mươi năm trước, nhưng lại khó sống hơn cả Đệ Ngũ gia. Lâm gia lại không so được với Lý gia, chỉ riêng mỗi việc trèo cao đã4rất tổn hại với danh tiếng của Doanh Doanh rồi, huống hồ chi... Hiện nay, Đường Nhi đang ở trong thể bí, liên hôn với Lý Thị, đối với Doanh Doanh mà nói có lẽ là vinh hoa phú quý, nhưng đối với Đường Nhi mà nói, lại là vùi mình vào đống lửa...
Đột nhiên Lâm phu nhân đứng dậy, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Gần đây, trong Kinh thành truyền ra một tin đồn nổi bật nhất: Lâm gia từ chối liên hôn với Lý gia ở Hoài Bình, mà chọn liên hôn với Nhị công tử của Trịnh Quốc Công Phủ.
Sau khi tin này được truyền ra, đã tăng thêm không ít không khí náo nhiệt cho các trà lâu và tửu lâu ở Kinh thành.
Việc Lâm gia dám từ chối Lý gia ở Hoài Bình đến cầu thân, đã khiến cho không ít người ở Kinh thành xem trọng tâm gia thêm một chút.
Nhị công tử Trịnh Quốc Công Phủ Trịnh An, nói cho dễ nghe thì là Nhị công tử, nhưng trên thực tế, lại là con vợ lẽ không có chút tiếng tăm gì, vốn không thể so sánh với Lý gia chủ của Lý thị tộc ở Hoài Bình. Nhưng Lâm Doanh Doanh lại bỏ Lý Diễm mà chọn Trịnh An, thật sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc. Trên phố có không ít người tiếc thay cho Lâm Doanh Doanh, nhưng cũng có người bái phục nàng, cũng có người đồng cảm với Lý Diễm bị từ chối, còn có người ngưỡng mộ Trịnh An may mắn.
Trong một vị trí không hề bắt mắt trên tầng hai của một trà lâu, Lý Diễm nghe thấy tiếng bàn luận ở phía dưới đại sảnh, khóe miệng khẽ mỉm cười, là hắn nhìn nhầm, Lâm Duy Đường rất yêu thương người muội muội này.
“Chủ tử, Lâm gia này nói lời không giữ lời, thực sự là quá đáng, hay là...”
Lý Diễm khẽ phất tay, giọng nói phía sau lưng liền im bặt. “Đây là Kinh thành, không phải Hoài Bình.” Lý Diễm vui vẻ uống một hộp trà, nhàn nhạt lên tiếng.
Người hầu phía sau lưng hắn cung kính lùi về sau một bước, không nói gì nữa.
Một lát sau, Lý Diễm buông ly trà trong tay xuống và nói: “Chuẩn bị hành lý để quay về Hoài Bình.” Nếu như chuyện hôn sự với Lâm gia không thành, vậy hắn cũng nên nhanh chóng quay về Hoài Bình rồi.
“Chủ tử cứ rời đi như vậy sao?” Quản gia ở bên cạnh cảm thấy kì lạ mà lên tiếng, hắn cho rằng chủ tử liên hôn với Lâm gia là chắc chắn phải thành mới được, sao lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy chứ? Lý Diễm cười mà không nói gì, hắn muốn cưới Lâm Doanh Doanh, cũng không phải bởi vì Lâm Doanh Doanh, mà là vì đó là Lâm gia.
Lâm Duy Đường cản trở bên trong, có lẽ hơn phân nửa là vì yêu thương người muội muội này, nhưng với tác phong làm người của Lâm Duy Đường, có lẽ là bởi vì một lý do bên ngoài nào đó.
Mà lý do bên ngoài... Lý Diễm híp mắt lại nhìn về phía cửa sổ, cục diện của Kinh thành dưới chân thiên tử quá là phức tạp, không thể dễ dàng hành động, cũng không cho phép người khác hành động. Tâm tư nhỏ của hắn bị bóp chết, nếu như còn không biết thức thời đến từ đâu mà quay về đó đi, vậy thì thật là không hiểu chuyện mà.
Ở lại Kinh thành lâu như vậy, những gì thấy được những gì xem được đều khiến hắn hiểu rõ được rằng, có rất nhiều người thành tâm thành ý đi theo nàng. Ngay cả Văn Vô Hà cũng cam tâm tình nguyện lo lắng giúp sức cho nàng, điều này chỉ có thể nói rõ rằng nàng đáng được như vậy, theo hắn thấy, nàng quả thực là xứng đáng.
Đức Nguyên Cung, Ngự Thư Phòng. Nguyên Vô Ưu gấp bản tấu chương cuối cùng lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Đào Tử bên cạnh nàng, thở dài nói: “Lý Diễm là người thông minh, đáng tiếc trong triều đã không còn vị trí cho hắn nữa rồi.” Đào Dao cong người xuống, không dám tiếp lời.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Nguyên Vô Ưu gõ nhẹ trên bàn, nàng híp mắt lại như suy nghĩ điều gì.
Tiểu Hoa Tử cung kính bước vào trong, nhẹ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Bình tướng quân cầu kiến.”
Ngón tay Nguyên Vô Ưu dừng lại, đôi mắt đẹp híp lại, trầm ngâm mấy giây, sau đó nhấc cánh môi: “Truyền.”
“Vâng.”
Đứng dậy từ bàn ngự án rộng lớn, nàng ngồi xuống bên sạp, cầm lấy chén trà mà Ngọc Châu dâng lên, thong thả lấy nắp ly khẽ vuốt nhẹ lá trà trong ly, nhìn Bình Duệ tiến vào. Bộ quân phục màu đỏ tím của quan chính nhị phẩm mặc trên người hắn, khiến người khác cảm thấy thoải mái, cùng khí chất khiêm tốn trên cả khí chất cao quý, cho dù không phải là một mỹ nam liếc mắt cái là say đắm, nhưng khí chất còn hơn cả dung mạo của hắn, đủ để khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Cho dù khí chất là thứ cũng có thể giả mạo được, nhưng hắn có thể làm đến mức tỏa khí chất mà không chút phản cảm như vậy, thực sự đã khiến cho người khác không thể nào bắt bẻ được. Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của Nguyên Vô Ưu mang theo chút ý cười nhìn chằm chằm hắn, tự nhiên thân thuộc như tiếp đãi một người bạn cũ mà lên tiếng trước: “Không cần đa lễ, ngồi đi.” Tiểu Hoa Tử sớm đã liếc mắt sai cung nhân mang một cái ghế đến. Bước chân Bình Duệ khẽ dừng lại, nhưng vẫn cung kính hành lễ: “Thần Bình Duệ tham kiến bệ hạ.”
“Đã nói là không cần đa lễ, ngồi đi.”
“Tạ bệ hạ.” Bình Duệ ngồi xuống ghế. “Không có chuyện gì thì sẽ không đến Tam Bảo Điện, chuyện có thể khiến cho mình khanh vào cung chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.” Nguyên Vô Ưu vui vẻ lên tiếng.
Đáy mắt Bình Duệ lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất trong chớp mắt, trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười dịu dàng nhưng cũng không mất đi vẻ cung kính: “Tâm trạng bệ hạ rất tốt.”
“Ừ, cũng không tệ.” Nguyên Vô Ưu khẽ mím môi uống một ngụm trà hoa cúc ngọt thanh.
“Tâm trạng của bệ hạ tốt, vậy thần không biết có nên bẩm báo hay không.” Nguyên Vô Ưu tùy tiện liếc nhìn hắn một cái, cười mà không nói rồi đưa ly trà lại cho Ngọc Châu, đưa tay ra nói: “Đã lâu không đánh cờ vậy, Bình khanh đánh cùng cô một ván, thế nào?” Bình Duệ nhướng mày, sau đó cung kính cúi đầu: “Vinh hạnh của thần.”
Ánh mắt Bình Duệ chuyên chủ nhìn bàn cờ, đánh rất nghiêm túc.
Sau khi Nguyên Vô Ưu đánh một con cờ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười rồi lại quay về bàn cờ một lần nữa, đánh cờ cũng chú tâm hơn.
Hai người đánh cờ đều rất nghiêm túc, ván cờ này đánh rất lâu, mãi cho đến khi hoàng hôn đã buông xuống mới kết thúc được.
Nguyên Vô Ưu dường như chẳng quan tâm đến thắng thua của ván cờ này, sau khi hỏi giờ giấc, liền cười nói: “Không biết từ lúc nào, mặt trời đã xuống núi, đi tản bộ cùng cô.”
“Vâng.”
Trong Ngự hoa viên, ánh hoàng hôn rực đỏ như lửa nhuộm sáng cả một góc hoa trong vườn, khung cảnh đẹp đẽ khiến người khác kinh ngạc.
Hai người một trước một sau bước chậm rãi trên con đường nhỏ của Ngự hoa viên, vẽ thêm một nét đẹp tuyệt sắc vô ngần cho bức tranh phong cảnh này.
Tản bộ một hồi, Nguyên Vô Ưu mới nói: “Bình khanh vì chuyện của biến quan mà đến sao?”
Bình Duệ cũng không cảm thấy bất ngờ vì nàng biết được mọi chuyện, nhưng vẫn nói: “Biển quan tuy là bình yên, nhưng mật thám ở nước Sở lại truyền tin về rằng trong nước Sở có lệnh chinh phạt, thần lo lắng nước Sở sẽ dẫn quan đến chinh phạt nước ta.”
Khóe miệng Nguyên Vô Ưu cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ung dung nói: “Tuy là ngoài dự đoán, nhưng lại là chuyện hợp tình hợp lý.”
Ánh mắt thâm trầm của Bình Duệ nhìn vào bóng lưng nàng, phản ứng của nàng cũng là ngoài dự đoán nhưng lại rất hợp tình hợp lý. Đột nhiên, hắn có chút tò mò, không nhịn được muốn hỏi, đối với sự si tình mà Sở Chiên vương dành cho nàng, sâu thẳm trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào? Thực sự là không cảm động sao?
“Đại chiến giữa nước Sở và nước Chu tuy không đến nỗi binh cùng sức cạn, nhưng tổn thất là điều không thể tránh khỏi, nhưng nước Sở vẫn có dã tâm muốn xâm chiếm, e là... đối phương đã đưa ra quyết định được ăn cả ngã về không rồi.” “Ừ, không thành công thì thành nhân, nước Sở lựa chọn con đường này, không thể nói là cô không hề bất ngờ một chút nào, chẳng qua chỉ là không cần phải biểu hiện ra mà thôi, vì vậy, Bình khanh, ánh mắt của khanh không cần phải nhìn kĩ cô đến như vậy.” Nguyên Vô Ưu quay đầu, nhướng mày nói.
Bình Duệ bị bắt quả tang thì ho nhẹ một chút, nhưng cũng không có quỳ xuống đất nhận tội, mà là có chút không tự nhiên cúi thấp đầu xin lỗi: “Là thần đã quá vô lễ.” Nguyên Vô Ưu không thu ánh mắt lại, im lặng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nói: “Năng lực của ngươi, cô tin tưởng, người làm chủ được chuyện ở biên quan, chuẩn bị tốt để đón địch là được. Nước Sở cho dù có dẫn binh đến đánh, trong lúc nhất thời cũng không thể đánh được.
“Vâng.” Bình Duệ trịnh trọng quỳ một chân xuống. Đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trước mặt, Nguyên Vô Ưu híp mắt lại, đột nhiên nói: “Bình khanh.”
“Thần có mặt.” “Bọn người Mộc Vũ, cô rất tin tưởng, tấm lòng bảo vệ nước Đại Nguyên của hắn còn mạnh mẽ và trung thành hơn cô, hơn khanh và hơn tất cả mọi người, người phải hiểu.”
Sự áp lực từ ánh nhìn của nàng mang đến khiến cho lòng Bình Duệ khẽ động, không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Giọng nói của nàng không lớn, nhẹ nhàng dịu dàng, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười nhạt, nhưng lại vô hình khiến người khác sợ hãi. Nàng không phải là đang cảnh cáo hắn, mà là đang nhắc nhở hắn chuyện này thôi.
Nàng cũng giống như hắn, không có nhiều sự trung thành với nước Đại Nguyên. Nàng ở vị trí trên cao kia, chẳng qua cũng chỉ là đem mọi thứ trở thành món đồ chơi giết thời gian mà thôi, cũng giống như việc hắn xem mọi thứ là một thử thách vậy.
“Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.”
Hai người tiếp tục đi thêm mấy bước. “Cô rất tán thưởng ngươi.” “Thần biết.” Hắn tự cho rằng mọi người trên thế gian đều say chỉ có mình hắn là tỉnh táo, nhưng nàng khiến cho hắn biết, hắn ở trong mắt nàng, cũng chẳng qua chỉ là một trong những người say mà thôi. Lúc ban đầu, hắn bởi vì thật sự rất kính phục nàng nên mới cùng nàng chơi trò chơi thú vị này để giết thời gian.
Sự thật chứng minh, trò chơi này thật sự rất vui.
Nguyên Vô Ưu từ từ bước lên bậc thang, ngẩng đầu lên nhìn màu ánh hoàng hôn nhuộm nơi cuối chân trời, trong ánh mắt có một sự cô đơn nhàn nhạt: “Ánh chiều tà rất đẹp, chỉ là hoàng hôn đã buông xuống.” Bình Duệ hoảng hốt nhìn nàng, đột nhiên có chút không rõ là nàng đang cảm thán vì ánh chiều tà, hay là bởi vì sự cô đơn mà cảnh vật gợi lên?
Nàng là người đầu tiên trên thế giới này khiến hắn nguyện ý trung thành, nhưng cũng là người hắn chưa bao giờ có thể nhìn thấu được.
Mỗi lần hắn tự cho rằng mình đã hiểu rõ về nàng, lại chợt phát hiện ra những gì mà hắn thấy chỉ là một góc nhỏ trong con người nàng. Thậm chí đến cả một góc đó cũng là do nàng muốn để hắn thấy, hay thật sự là hắn có thể thấy được một góc ấy của nàng, hắn cũng không thể biết được. Sự bí ẩn của nàng giống như một vực sâu, mà hắn chính là người đang leo trên vách đá để khám phá nó, muốn nhìn thấy rõ ở phía dưới nơi vực sâu không thấy được kia rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì.
Một đám cung nhân đi theo phía sau nhìn bệ hạ đang ngắm ánh chiều tà và Bình đại nhân dường như đang thưởng thức bệ hạ kia từ xa, đều cúi thấp đầu xuống.