Phượng Kinh Thiên

Chương 482: Muốn cáo trạng với vua



Liêu Phủ, Bán Pha Viên, bên trong hậu đường.

Liêu Thanh Vân bận tối mắt tối mũi nên chẳng quan tâm được bất kể chuyện gì, hoàn toàn không thấy Cố Lăng ở bên kia đã chờ một hồi lâu, mà Cố Lăng tuy đã chờ một lúc nhưng cả người lại đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hắn cũng chẳng để tâm đến việc mình phải chờ đợi lâu như vậy.

Mãi cho đến khi Liêu1Thanh Vân xong việc, đứng trước mặt gọi hắn vài tiếng, vậy mà hắn vẫn chưa hoàn hồn. “Cố Lăng?” Liêu Thanh Vân cao giọng gọi hắn. Lúc này, ánh mắt thất thần trống rỗng của Cổ Lăng mới có chút ý thức, khẽ ho một tiếng để che giấu tâm tình bất ổn của mình, sau đó mới nói: “Cuối cùng ngươi cũng xong việc rồi.”

“Ừ.” Thấy hắn hoàn hồn, Liêu Thanh Vân cũng không nói8thêm điều gì, chỉ bước ra ngoài. Trong đại sảnh, sau khi Cố Lăng uống hết một ly trà liền ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Thanh Vân, nom thấy thần sắc nghiên tục của hắn ta, Cổ Lăng chỉ thản nhiên nói: “Gần đây, Văn Vô Hà vung tiền tu sửa lại dịch quán.”

Liêu Thanh Vân khựng lại chút rồi mới gật đầu nói: “Có nghe qua.”

“Đệ Ngũ Chiểu cũng không ở Lạc Phủ trong Kinh2thành, nhưng lại quyết định đón Tam tiểu thư Vũ Văn gia ở Kinh thành, toàn bộ Kinh thành đang suy đoán trong lúc mấu chốt này Văn Vô Hà lại đi tu sửa dịch quán, là để chuẩn bị riêng cho Đế Ngũ Chiểu.”

Liêu Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên nói: “Cố Lăng, rốt cuộc điều người muốn nói là gì?” Sắc mặt Cổ Lăng buồn bã, cười khổ nói: “Năm ngày trước, bệ4hạ triệu kiển Bình Duệ. Ba ngày trước, nàng lại triệu kiến Vãn Vô Hà.”

Liêu Thanh Vân nhíu mày: “Cố Lặng ngươi...”

Ánh mắt Cổ Lăng sâu thẳm, dưới đáy mắt lại không che được hết vẻ ảm đạm.

“Cổ Lăng, đoạn thời gian này mặc dù ta không ở Kinh thành, nhưng động tĩnh trên triều ta vẫn biết kha khá, dù hôm nay ngươi không tới tìm ta, ta vẫn sẽ đi tìm ngươi, tối hôm qua, cha ta còn bảo ta đi tìm người nói chuyện một chút đấy. Kể từ sau khi bệ hạ đón tiểu thê tử của Hoài vương tiến cung, thái độ của ngươi liền trở nên khác thường, ở trên triều công khai bác bỏ Văn Vô Hà, hơn nữa bất luận là ai hay là chuyện gì có liên quan đến hắn, thái độ của người vừa nghiêm khắc lại vừa quyết liệt, ngươi có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”

Cổ Lăng nhếch môi, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm không thấy đáy.

“Thanh Vân, ta không cam lòng.”

Liêu Thanh Vân nhíu chặt mày, có chút khó xử nhìn qua Cổ Lăng. Hắn hiểu được không cam lòng trong lời Cổ Lăng là ám chỉ điều gì, nhưng cũng chính bởi hiểu được nên hắn mới lo lắng cho người bằng hữu này.

“Sắc trời cũng không còn sớm, nên cáo từ thôi.”

“Cố Lăng...” Liêu Thanh Vân nhíu mày lên tiếng.

Sự buồn phiền cùng không cam lòng trong đáy mắt Cố Lăng bị thu lại, hắn khẽ mỉm cười: “Được rồi, cũng không cần lo lắng cho ta, ta biết mình đang làm gì.” Sau khi nói xong, dường như hắn nhớ tới điều gì đó liền quay người lại: “Thanh Vân, ngươi có tin ta sẽ không làm nàng khó xử không?”

Liêu Thanh Vân trầm mặc nhìn hắn.

Cổ Lăng cũng không tỏ vẻ thất vọng khi thấy hắn im lặng, chỉ gật đầu với hắn rồi bước ra ngoài. Liêu Thanh Vân nhìn bóng lưng phía xa của hắn, cúi đầu cười khổ. Đối với Cổ Lăng mà nói, Thanh Vân hắn tin tưởng hay không cũng không quan trọng, điều mà Cổ Lăng quan tâm là nàng có tin tưởng hay không? Hắn không giúp được Cố Lăng, cũng giống như không ai có thể giúp được hắn vậy.

“Thanh Vân.”

Thanh âm hiền lành lại ôn nhu vang lên làm cho thân hình Liêu Thanh Vân cứng đờ, hắn không thể không ngẩng đầu đáp: “Nương.” “Cũng rất lâu rồi không thấy Cổ Lăng ghé qua, nghe nói hôm nay hắn đến, nướng tới xem một chút.” “Cố Lăng đã về rồi.” Liêu Thanh Vân tiến lên đỡ Liêu phu nhân ngồi xuống ghế.

Liêu phu nhân mỉm cười: “Ừ, ta biết rồi, vừa nãy khi tới đây nương đã gặp hắn.”

Động tác châm trà của Liêu Thanh Vân khựng lại, sau đó lại điềm nhiên như không.

“Nương, mời uống trà.”

Liêu phu nhân nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi giương mắt nhìn hắn, cười nhạt một tiếng: “Con không muốn nhìn thấy nương à?”

“Nương” Liêu Thanh Vân không biết trả lời vấn đề này ra sao. Kể từ sau khi nương nhắc đến việc thành thân của hắn, khoảng thời gian này hắn lấy cớ ra ngoài tuần tra không ở lại Kinh thành, hắn cũng chẳng biết phải đối mặt với nương như thế nào, nhưng những lời này hắn lại không nói nên lời, mà nếu bảo hắn nói dối, hắn cũng không làm được. Liêu phu nhân nhìn thấy hắn nhíu chặt lông mày, trên mặt bà tuy không thấy tia giận dữ nhưng cũng khó tránh khỏi có chút buồn phiền.

Liêu Thanh Vân thấy hổ thẹn, tự trách mình nên quỳ xuống: “Nương, hài nhi bất hiếu.”

Liêu phu nhân thu lại tầm mắt, lên tiếng thở dài: “Ngày tiết thu phân, là ngày lành, Thanh Vân, quyết định là ngày này đi.”

Mặc dù giọng điệu bà giống như đang thương lượng, nhưng ngữ khí lại như đang ra lệnh.

Thân thể đang quỳ của Liêu Thanh Vân khẽ run lên, nhưng hắn không ngẩng đầu.

Qua rất lâu sau, Liêu Phúc nhịn không được tiến lên lay lay làm hắn tỉnh: “Thiếu gia, phu nhân đã rời đi rồi.”

Liêu Thanh Vân ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ khổ sở.

Nhật phẩm trà lâu. “Đã nghe gì chưa? Chiếu công tử cùng Tam tiểu thư Vũ Văn gia bái đường thành thân ở dịch quán đấy?” “Nghe rồi, toàn bộ Kinh thành đều biết tin này rồi, nghe nói Văn đại nhân tự mình giám sát việc tu sửa dịch quán, Chiếu công tử rất được bệ hạ coi trọng thì phải.”

“Đúng vậy, cũng không biết nên nói Tam tiểu thư Vũ Văn gia này tốt số hay là xui xẻo đây nữa?” “Chuyện này...” Bầu không khí có chút gượng gạo, không ít người đều nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhằm che đi sự lúng túng của mình, họ tán thưởng trà nhằm nói lảng sang chuyện khác: “Trà ngon.” Những kẻ bát quái buôn chuyện cũng đều thức thời kết thúc việc bàn tán lại, làm bộ làm tịch mà thưởng thức trà, sau đó rối rít phụ họa. Ba vị khách ăn mặc áo vải bình thường ngồi trước bọn họ một bàn đương nhiên cũng nghe được tiếng đàm luận. Ba người này không phải ai khác, mà chính là chủ tớ Đệ Ngũ Hạo vừa mới tới Kinh thành cùng với Vương Tiểu Phù muốn lên Kinh thành cáo trạng. Cả ba người đều mặc quần áo vải vóc bình thường, Đệ Ngũ Hạo giả dạng thành thư sinh, Tiểu Lương Tử vẫn là thư đồng, Vương Tiểu Phù lại giá thành gã sai vặt.

Sau khi uống hết một ly trà, một người trong bàn đó không nhịn được lại buôn chuyện.

“Theo ta thấy, Tam tiểu thư Vũ Văn gia gả cho Chiếu công tử là chuyện tốt. Mặc dù Chiếu công tử không phải là gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ, nhưng cả nước Đại Nguyên này ai chẳng biết Chiếu công tử mới thật sự là gia chủ Đệ Ngũ gia? Hiện tại Chiếu công tử lại được bệ hạ coi trọng, cái ghế gia chủ ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tay Chiếu công tử, đến lúc đó Tam tiểu thư Vũ Văn gia chính là chủ mẫu của gia tộc Đệ Ngũ rồi, sẽ tôn vinh cỡ nào chứ!”

“Điều này cũng đúng.” Những người còn lại rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Đệ Ngũ Hạo cũng thật đáng thương.” “Đáng thương thì đáng thương, có chỗ đáng thương tật có chỗ đáng trách, Đệ Ngũ Hạo chính là bùn loãng không thể trát tường, bản thân không có đủ năng lực, lại vẫn chiếm lấy vị trí gia chủ, không để người có tài có đức lên làm là cái sai của hắn.”

Tiểu Lương Tử âm thầm nguyền rủa vài tiếng, những tên đàn ông này so với đám đàn bà con gái còn nhiều chuyện hơn.

“Chiếu công tử đúng là chó không bỏ được thói ăn phân.” Rõ ràng ở trong tay Vũ Văn gia chịu phải thiệt thòi lớn như vậy, vẫn còn có thể gióng trống khua chiêng đón Tam tiểu thư Vũ Văn gia vào cửa, hắn thật không rõ rốt cuộc thi Chiều công tử đang nghĩ điều gì?

“Cái gì?” Vương Tiểu Phù không hiểu chuyện nhìn về phía Tiểu Lương Tử, hắn ta nói không đầu không đuôi, nàng nghe không rõ.

Đệ Ngũ Hạo khẽ liếc mắt về phía Tiểu Lương Tử, sau đó lại ôn hòa nhìn về phía Vương Tiểu Phù: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

“À, được.” Vương Tiểu Phù cũng không cố gắng truy hỏi Tiểu Lương Tử vừa mới nói gì, vội vàng đứng dậy đi theo Đệ Ngũ Hạo ra ngoài.

Tiểu Lương Tử móc bạc từ trong ngực ra đặt lên bàn, sau đó theo sát phía sau, ánh mắt không dám nhìn thiếu gia nhà mình. Nếu là trước đây, hắn đã sớm nhịn không được mà bất mãn với cái tính không muốn tranh đoạt gì của công tử nhà mình rồi, nhưng kể từ sau khi công tử quyết định lên Kinh thành, không hiểu sao hắn lại không dám làm thế nữa, dù thiếu gia vẫn ôn hòa thân thiết, nhân hậu khoan dung giống trước đây vậy.

Bước ra khỏi trà lâu, nhìn đường phố phồn thịnh phía trước, đến bây giờ Vương Tiểu Phù vẫn còn có cảm khác không chân thật như đang nằm mơ vậy. Nàng, thật sự đã đến Kinh thành rồi.

“Thiếu gia, chúng ta có nên đi đặt phòng trọ luôn không?” Tiểu Lương Tử xin chỉ thị của hắn. Kinh thành là nơi cao quý, không chỉ có hắn lần đầu tiên đến đây, mà công tử cũng là lần đầu đến, việc trước hết bọn họ nên làm là bàn bạc mọi chuyện kỹ càng hơn.

“Không cần.”

Tiểu Lương Tử kinh ngạc: “Nhưng bây giờ sắc trời không còn sớm, đêm nay chúng ta ở đâu được?” Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo chợt lóe lên, chậm rãi nói: “Đi nha môn Thuận Thiên Phủ.”

Tiểu Lương Tử khiếp sợ không thôi, Vương Tiểu Phù cũng bởi khiếp sợ mà nói lắp: “Bây... bây giờ?” “Đúng, bây giờ, ta tin rằng Liêu Đề Hình sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng ta.”

“Nhưng mà thiếu gia, bây giờ sắc trời cũng đã tối rồi, hơn... hơn nữa không phải chúng ta nên đi tìm Văn công từ trước sao?” Đây chính là trọng địa Kinh thành, muốn gặp Liêu Đề Hình là có thể gặp sao? Quyền thể của Cổ gia ở Kinh thành quả thật làm người khác phải khiếp sợ. Trước tiên không nói đến việc Cổ Lăng là Hình bộ thượng thư, mà vị Liêu Đề Hình đại nhân thiếu gia muốn tìm lại là hảo bằng hữu của Cố Lăng, lỡ như quan lại bọn họ bao che cho nhau, không chỉ tính mạng của vị Vương cô nương này khó giữ được, mà ngay cả hắn cùng thiếu gia cũng khó bảo toàn tính mạng.

“Đi thôi.”

“Nhưng mà...” Tiểu Lương Tử còn muốn nói thêm gì đó, Vương Tiểu Phù đã phục hồi lại tinh thần từ cơn bàng hoàng, không nói tiếng nào chỉ theo sau lưng Đệ Ngũ Hạo. Tiểu Lương Tử nhìn theo hai người, âm thầm giậm chân, nhưng cũng chỉ cam chịu số phận đi theo. Sau khi hỏi đường, đợi đến lúc ba người đến Thuận Thiên Phủ, sắc trời cũng bắt đầu tối lại, trước cửa nha môn Thuận Thiên Phủ đã treo đèn lồng.

Tiểu Lương Tử nuốt nước miếng, trong lòng bồn chồn lo lắng, tay chân đều cảm thấy mất hết sức lực. Tình hình của Vương Tiểu Phù so với hắn cũng không tốt hơn là bao, nhưng nàng không phải bởi vì bất an, mà là vì quá mức phấn khích.

Đệ Ngũ Hạo thu lại ánh mắt nhìn chăm chú vào nha môn, sau đó rời ánh mắt nhìn qua Vương Tiểu Phù, bình tĩnh hỏi: “Ngươi đã nghĩ kĩ chưa, bước qua cánh cửa này, cũng có thể người sẽ không thể sống qua đêm nay.”

Trong ánh mắt Vương Tiểu Phù loé lên những tia sáng mãnh liệt, đó là ánh lửa oán hận, nàng quỳ xuống, dập đầu liên tục: “Đại ân đại đức của ân công, kiếp sau Tiểu Phù xin báo đáp, ân công đưa ta đến nơi này là được rồi, chuyện kể tiếp, ân công không cần nhúng tay vào, Tiểu Phù không muốn liên lụy đến ân công.”

“Không, Vương cô nương, kể từ lúc Đệ Ngũ Hạo ta quyết định đưa cô lên Kinh thành, thì ta cũng có mục đích giống cô.” “ân công cũng muốn cáo trạng với vua?” Vương Tiểu Phù khiếp sợ lên tiếng. Đệ Ngũ Hạo lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng lộ vẻ bình thản: “Ta chỉ là muốn gặp bệ hạ một lần mà thôi.”

“ân công muốn gặp bệ hạ? Chẳng lẽ ân công cũng có oan muốn...” Cổ họng Vương Tiểu Phù giống như đột nhiên bị mắc lại, không dám tin mở to mắt, giọng nói lắp bắp tràn ngập vẻ không chắc hỏi lại: “ n... ân công, ngài tên... tên là gì?”

Đệ Ngũ Hạo nhìn lên bầu trời đêm ở Kinh thành, khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ Đệ Ngũ Hạo.”

Ánh trăng treo lơ lửng trên cành liễu rủ, trong thư phòng Bán Pha Viên của Liên Phủ yên tĩnh lạ thường.

“Công tử, trà đến rồi đây.”

“Để chỗ kia đi.”

Liêu Phúc để chén trà xuống, ánh mắt khó nén được sự lo lắng bèn liếc nhìn về phía công tử đang hồn bay phách lạc đứng trước cửa sổ. Liêu Thanh Vân nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy sự khổ sở, chua chát trong miệng sắp bao trùm lấy cả người hắn. Hắn vẫn luôn phân biệt rõ ràng, nàng sẽ không thích hắn, nhưng bản thân vẫn không khống chế nổi mà nhảy vào lưới tình. “Công tử.” Liêu Phúc cảm thấy bóng lưng bị thương của công tử, thoạt nhìn thật sự làm cho hắn cũng cảm thấy chua xót, khẽ lên tiếng.

Đúng lúc này, Liêu Thuận vội vã chạy vào, thở không ra hơi nói: “Công tử, Thuận... Thuận Thiên Phủ đến... Có người đến, mời ngài mau chóng đi Thuận Thiên Phủ.” Liêu Thanh Vân kinh ngạc xoay người, sự tuyệt vọng cùng nét bị thương trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Liêu Thuận ngây ngẩn cả người.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Liêu Thuận hoàn hồn, biển sắc, vội hỏi: “Chương đại nhân nói có người muốn cáo trạng lên bệ hạ, nhưng người đó muốn gặp ngài trước, bảo ngài lập tức qua đó.”

Cáo trạng lên bệ hạ?

Liêu Phúc hít một ngụm khí lạnh, Liệu Thanh Vân cũng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.