Nơi đây không phải công đường của nha môn, mà là một gian phòng tĩnh lặng với khung cảnh yên ắng, cùng bầu không khí nghiêm trọng.
Liêu Thanh Vân cẩn thận quan sát ba người Đệ Ngũ Hạo, và đồng thời, ba người Đệ Ngũ Hạo tất nhiên cũng đang tỉ mỉ đánh giá hắn.
Theo Đệ Ngũ Hạo thấy, nam tử tuổi1trẻ cao gầy trước mắt tuy trông có vẻ cứng nhắc, thậm chí là thờ ơ, nhưng không hề khiến người ta phản cảm, trái lại không hiểu sao còn cảm thấy yên tâm. Nói chung là Liêu Thanh Vân chính trực cùng trầm lắng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. “Không biết công tử xưng hô như thế8nào?” Liêu Thanh Vân thu lại ánh mắt đánh giá của mình, sau đó nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo.
Đệ Ngũ Hạo lịch sự chắp tay bái chào: “Tại hạ Đệ Ngũ Hạo, tham kiến Liều đại nhân”
“Đệ Ngũ Hạo?” Chương đại nhân ở bên cạnh thất thố mà la lên thành tiếng, sau đó, dường như cũng nhận ra mình đã2thất lễ, ông không được tự nhiên mà thay đổi dáng ngồi, giống như đang ngồi trên đồng than.
Liêu Thanh Vân thu hồi sự giật mình nơi đáy mắt, có chút đăm chiêu mà nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Hạo, đôi môi hắn mím thành một đường thẳng trong vô thức.
“Hóa ra là Đệ Ngũ công tử, ngưỡng mộ đã lâu4rồi.”
Đệ Ngũ Hạo bình tĩnh nhìn Liệu Thanh Vân, mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Đôi mắt Liệu Thanh Vân chợt lóe lên, khi tận mắt nhìn thấy Đệ Ngũ Hạo, hắn tựa hồ không cần nghĩ cũng biết được tại sao bệ hạ sẽ dùng Đệ Ngũ Chiểu, mà lại không nâng đỡ cho nam tử nho nhã từ trong ra ngoài đều toát lên sự bình dị cùng gần gũi trước mắt này.
Không phải Đệ Ngũ Hạo không có năng lực, mà là hắn không thích hợp. Sau khi lặng im trong phút chốc, Liêu Thanh Vân quyết định đi thẳng vào vấn đề chính: “Nghe Chương đại nhân truyền lời, rằng Đệ Ngũ công tử muốn cáo ngự trạng*?” (*) Cáo ngự trạng: cáo trạng lên vua. “Không, Liêu đại nhân hiểu lầm rồi, người muốn cáo trạng kêu oan không phải Đệ Ngũ Hạo, mà là vị Vương cô nương - Vương Tiểu Phù này đây.” Nghe hắn nói vậy, nhất thời không chỉ vẻ mặt căng thẳng của Chương đại nhân thoáng chốc dịu xuống, ngay cả Liêu Thanh Vân trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dời tầm mắt về người hầu gầy yếu đang cúi đầu khiến người ta không chú ý sau lưng Đệ Ngũ Hạo, nhưng sau khi nàng ngẩng lên, Liêu Thanh Vân lập tức ngây ngẩn khi thấy được đôi mắt tràn đầy oán hận và âu sầu của nàng.
Liêu Thanh Vân cố gắng làm cho sắc mặt của mình dịu xuống một chút.
Vương Tiểu Phù quỳ thẳng xuống đất, nàng không nói một câu, chỉ không ngừng dập đầu thật mạnh với Liêu Thanh Vân.
“Cô nương không cần như vậy, mau đứng...” Chữ “dậy” còn chưa kịp thốt lên, đôi tay vươn ra định đỡ Vương Tiểu Phù của Liêu Thanh Vân bỗng khựng lại giữa chừng, hắn cẩn thận quan sát nàng, sau đó cũng không câu nệ quá nhiều, Liêu Thanh Vân dùng tốc độ nhanh như chớp bắt được cánh tay của Vương Tiểu Phù, rồi đặt ngón tay trên mạch đập của nàng.
Vương Tiểu Phù khiếp sợ đến quên cả động tác dập đầu, chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn. Chương đại nhân cũng có chút khó hiểu với tình cảnh trước mắt, ông thắc mắc hỏi: “Liêu đại nhân?”
Trái lại, khi Đệ Ngũ Hạo nhìn thấy động tác của Liêu Thanh Vân, hắn như trút được gánh nặng mà mỉm cười. Dù cuối cùng Vương cô nương có trả được thù hận hay không, thì ít nhất thì hắn không chọn lầm người cho nàng.
Liêu Thanh Vân thu tay lại với vẻ mặt phức tạp, nhưng không hề có ý khinh thường hay coi rẻ. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới nói: “Tuy bệnh của cô nương nghiêm trọng, nhưng không phải là không cứu được.”
“Liêu đại nhân có thể cứu Vương cô nương?” Đệ Ngũ Hạo quan tâm tiến lên một bước hỏi.
Tiểu Lương Tử cũng không dám tin mà há to miệng. Suốt đường lên Kinh, công tử nhà hắn vẫn không từ bỏ việc mời đại phu để chữa bệnh cho Vương cô nương, nhưng dù có tổn một số tiền lớn mời đại phu về hay là đi đến tiệm thuốc để khám đại phu, thì chỉ cần Vương cô nương vén tay áo lên để lộ ra chứng bệnh, tất cả đại phu sau khi xem xong đều lộ ra cùng một biểu cảm, đó chính là hít một ngụm khí lạnh, rồi đuổi bọn họ ra ngoài như đang xua bệnh dịch. Vương Tiểu Phù nhìn Liệu Thanh Vân, bởi vì quá khiếp sợ mà có chút mờ mịt, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, sau đó rụt tay lại. Đến khi đã lui về khoảng cách mà nàng cho là an toàn, Vương Tiểu Phù mới giương mắt nhìn Liêu Thanh Vân, rưng rưng lắc đầu: “Đại nhân, ta lên Kinh không phải vì khám bệnh, mà là để kêu oan.”
Liệu Thanh Vân khẽ nhíu mày, có oan tình gì mà còn quan trọng hơn cả tính mạng, thậm chí quan trọng đến mức phải cáo ngự trạng:
Đệ Ngũ Hạo nghe Vương Tiểu Phù nói vậy, hắn mấp máy môi nhưng vẫn không lên tiếng.
Chương đại nhân ở bên cạnh cũng hiểu ra, ông không khỏi nhìn về Liệu Thanh Vân, muốn xem hắn nghĩ thế nào. Nhưng Liêu Thanh Vân lại nhìn chằm chằm Vương Tiểu Phù với gương mặt không chút thay đổi, hắn hỏi: “Ngươi muốn tố cáo ai?”
Đệ Ngũ Hạo có chút bất ngờ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn Liệu Thanh Vân đột nhiên trở nên sắc bén.
Vương Tiểu Phù dường như bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm sợ hãi, cũng có lẽ là vì tâm trạng quá mức nặng nề mà trong nhất thời không thể nói nên lời, cả người nàng ngẩn ngơ tựa như mất đi linh hồn.
Tất nhiên Liệu Thanh Vân sẽ không thúc giục Vương Tiểu Phù, hắn rất kiên nhẫn mà chờ câu trả lời của nàng. Thế nhưng, Tiểu Lương Tử lại vô cùng sốt ruột, liên tục nháy mắt ra hiệu với Vương Tiểu Phù. Sau khi im lặng thật lâu, ánh mắt trống rỗng của Vương Tiểu Phù mới bừng sáng lại lần nữa, nàng nhìn chằm chằm Liêu Thanh Vân rồi khàn giọng nói: “Dân nữ muốn cáo trạng con trai thứ tư của Viễn Tây Hầu là Cổ Niệm Sơn cùng với vợ của ông ta là Hải Thị đã mưu hại phụ mẫu của dân nữ, lạm dụng chức quyền trộm bán dân nữ cho thanh lâu, ép người hiền lành làm kỹ nữ.”
Chương đại nhân nghe thể bỗng cảm thấy ê răng, con trai thứ tư của Viễn Tây Hầu Cố Niệm Sơn? Nếu ông nhớ không lầm thì Cố Niệm Sơn chính là tri phủ của Thanh Khâu thuộc Viễn Tây, cùng cấp bậc với ông, Vương... Vương Tiểu Phù này lại muốn cáo trạng ông ta, thật... thật là không sợ chết mà, gan to bằng trời rồi, thảo nào nàng phải lên Kinh cáo ngự trạng.
Cả nhà Cố gia đều làm quan, ngay cả ở Kinh thành cao quý cũng có Cổ Lăng giữ chức quan lớn nhị phẩm. Vẻ mặt Liệu Thanh Vân cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là hồi lâu không lên tiếng. Vương Tiểu Phù nhìn Liệu Thanh Vân, chủ tớ Đệ Ngũ Hạo cũng nhìn Liêu Thanh Vân, đến cả Chương đại nhân cũng lén lút nhìn hắn, bầu không khí trong khắp phòng chợt trở nên ngưng trọng khiến người ta không thể thở nổi. “Ngươi có chứng cứ không?” Liệu Thanh Vân trầm giọng hỏi. Chương đại nhân căng thẳng nhìn Vương Tiểu Phù, chỉ thấy Vương Tiểu Phù chần chừ một chút mới kiên quyết gật đầu: “Có, dân nữ có chứng cứ.” Người ấy đã từng nói, nếu có một ngày nàng thực sự đến được Kinh thành, cũng có người chịu tiếp nhận đơn cáo trạng của nàng, thì hắn nhất định sẽ lên Kinh làm chứng cho nàng.
Chương đại nhân thầm than một tiếng không xong rồi, Vương Tiểu Phù này đến đây rõ là không có ý tốt, rốt cuộc là thù hận như thế nào mà lại khiến vợ chồng Cố Tứ gia mưu hại cha mẹ của nàng, còn bản nàng vào thanh lâu chứ?
“Có đơn kiện không?”
“Có.” Người trả lời câu này là Đệ Ngũ Hạo.
Liệu Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Đệ Ngũ Hạo, thấy trên tay của thư đồng đứng sau lưng hắn đang cầm tờ đơn cáo trạng không giống với bình thường, mà là một xấp đơn dày như sách. Tiểu Lương Tử bước lên trước cung kính dâng đơn cáo trạng lên cho Liêu Thanh Vân.
“Đại nhân, đây là lời kể của Vương cô nương, là đơn cáo trạng do công tử nhà ta viết thay.”
“Liêu đại nhân, chuyện này...” Chương đại nhân lo lắng nhìn về phía Liêu Thanh Vân, lẽ nào hắn muốn tiếp nhận vụ án này thật sao? Hình như không đúng quy định lắm đâu? Liêu Thanh Vân lại im lặng trong phút chốc rồi mới vươn tay nhận lấy đơn cáo trạng nặng trĩu mà Tiểu Lương Tử dâng lên, giọng nói của hắn cũng trở nên khán đặc: “... Bản quan nhận lấy đơn cáo trạng của ngươi.”
“Đại nhân... nhận... nhận rồi? Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân...” Vương Tiểu Phù nằm mơ cũng không ngờ rằng sự việc sẽ tiến hành thuận lợi như vậy, thậm chí nàng ngơ bản thân đang nằm mơ, không một chút cảm giác chân thật nào. Nàng cảm động đến rơi nước mắt mà nhìn Liêu Thanh Vân, rồi lại không dằn nổi hân hoan mà quay đầu nhìn Đệ Ngũ Hạo với muôn phần biết ơn: “ân công...”
Đệ Ngũ Hạo gật đầu với nàng tỏ vẻ an ủi, nhưng lại dùng ánh mắt xem xét cùng thăm dò nhìn Liêu Thanh Vân.
Lúc quyết định tìm Liều Thanh Vân, hắn đã biết tám chín phần mười rằng Liệu Thanh Vân sẽ tiếp nhận vụ án này, nhưng khi thực sự tận mắt gặp được Liệu Thanh Vân, lại nghe chính miệng hắn nói sẽ nhận vụ án này, trong lòng Đệ Ngũ Hạo lại cảm thấy rất phức tạp không nói thành lời.
Chương đại nhân nhìn Vương Tiểu Phù vui đến bật khóc, tiếp đến quay sang Đệ Ngũ Hạo dù chuyện không liên quan đến hắn nhưng vẫn giúp đỡ, rồi lại nhìn Liệu Thanh Vân đang mang sắc mặt ngưng trọng, ông suy nghĩ một lát, vẫn là không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở: “Liêu đại nhân, bây giờ trời đã tối rồi, hạ quan đề nghị trước tiên thu xếp ổn thỏa cho Vương cô nương đã, đợi ngày mai chính thức thăng đường rồi...“.
Sắc mặt vui mừng Vương Tiểu Phù cứng đờ trong nháy mắt, nàng hoảng sợ nhìn về phía Liêu Thanh Vân, chỉ sợ hắn sẽ thay đổi ý định.
Liệu Thanh Vân tựa hồ không nghe thấy lời nhắc nhở của Chương đại nhân, và dường như cũng nhận thấy được cảm xúc căng thẳng cùng bất an mà Vương Tiếu Phù toát ra, hắn cúi đầu nhìn đơn cáo trạng phỏng tay trên tay mình, sau đó chầm chậm mở nó ra...
Sau khi xem xong nội dung của bản cáo trạng, Liệu Thanh Vân mới biết đầu đuôi mọi chuyện bắt nguồn từ khúc mắc tình cảm thù hận của hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, Vương gia cũng xem như là hộ gia đình giàu có trong nội thành Viễn Tây với đầy tớ đông đúc, gia sản vô số. Nhưng dưới gối của lão gia Vương gia chỉ có một nữ nhi, chính là mẫu thân của Vương Tiểu Phù - Vương Thị Nguyệt Anh. Tuy chỉ có một nữ nhi, nhưng tình cảm phu thê giữa Vương lão gia và Vương phu nhân vẫn vô cùng sâu nặng, họ không hề xem đây là một điều tiếc nuối.
Vương Nguyệt Anh trời sinh dịu dàng, tài hoa hơn người, lại đang tuổi mười sáu xuân xanh, tiếng tăm đồn xa trong thành. Người xưa có câu “một nhà có con gái, trăm nhà đến dạm hỏi”, trong đó nổi bật nhất là lời cầu hôn của con trai thứ tự nhà Viễn Tây Hầu.
Nhưng điều không được hoàn hảo là Cố Niệm Sơn đã có vợ rồi, ông ta chỉ muốn nạp Vương Nguyệt Anh làm thiếp mà thôi. Vợ chồng Vương Thị không muốn để con gái rượu làm thiếp người ta, huống chi người ấy lại là Tứ công tử Cổ Niệm Sơn ngang ngược của Hầu gia phủ, nên họ đã từ chối khéo Cổ Niệm Sơn.
Nhưng Cổ Niệm Sơn lại không chịu bỏ qua, vì ngăn cản Vương Nguyệt Anh gả cho người khác, ông ta thậm chí công khai ăn nói bậy bạ rằng Vương Nguyệt Anh là người của ông ta, ai dám cưới thì chính là muốn đối đầu với ông. Chẳng ai dám làm kẻ thù của Cố Niệm Sơn cả, thế nên Vương Nguyệt Anh từ cô nương được trăm nhà dạm hỏi trở thành người không ai dám hỏi han, lâm vào tình cảnh khốn cùng.
Vì ép buộc Vương gia đồng ý gả Vương Nguyệt Anh làm thiếp cho ông ta, Cố Niệm Sơn thậm chí dùng thể lực của Cố gia để chèn ép cùng đe dọa Vương gia. Dưới sự áp bức của Cố gia, chỉ mới nửa năm mà Vương gia đã rơi vào khốn đốn. Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ Vương gia sẽ thỏa hiệp, thì không ngờ rằng Vương Nguyệt Anh nghe đồn dịu dàng như nước lại là người ngoài mềm trong cứng, tính cách mạnh mẽ như lửa.
Bà vội vã gả mình cho người khác, người ấy lại là con trai của quản gia ở Vương gia, tên Vương Hòa Thuận.
Kết quả ngoài dự đoán ấy làm ai nấy đều ngạc nhiên, cũng khiến người ta thở dài, nhưng lại thực sự chọc giận Cố Niệm Sơn. Dưới sự chèn ép không từ thủ đoạn của ông ta, sự nghiệp khổng lồ của Vương gia không thể không suy tàn, họ buộc phải phân phát người hầu, bán đứt tài sản.
Vợ chồng Vương Thị không chịu nổi đả kích nên lần lượt buồn bực mà chết, còn Vương Nguyệt Anh thì rời khỏi thành Viễn Tây cùng trượng phu Vương Hòa Thuận.
Trên thực tế, vợ chồng Vương Nguyệt Anh cũng không thật sự rời khỏi thành Viễn Tây, mà là dừng chân ở một thôn nhỏ ngoài vùng ngoại ô cách Viễn Tây Thành năm mươi dặm. Bởi vì Vương Nguyệt Anh mang thai, thế nên nửa năm sau, Vương Tiểu Phù ra đời.
Thôn làng trong núi sâu cách biệt với thế giới, cuộc sống thôn dân giản đơn nhưng cũng đủ đầy. Vương Nguyệt Anh cùng trượng phu sống những tháng ngày lánh đời, tuy kham khổ nhưng họ đã thỏa mãn. Cho đến khi nữ nhi Vương Tiểu Phù tròn mười sáu tuổi, nàng cùng nhi tử của một thợ mộc trong thôn đính hôn với nhau, còn hứa hẹn đầu xuân năm sau sẽ kết hôn.
Vương Hòa Thuận coi Vương Tiểu Phù như ngọc quý trên tay, vì lo liệu của hồi môn hậu hĩnh cho Vương Tiểu Phù, ông bất chấp sự ngăn cản của Vương Nguyệt Anh mà trở về thành Viễn Tây đã mười sáu năm chưa hề đặt chân đến. Nhưng Vương Hòa Thuận nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, ông sẽ gặp phải Cổ Niệm Sơn cũng về thành Viễn Tây để chúc thọ Lão Hậu Gia, càng không ngờ bản thân mình sẽ bị kẻ khác vu hãm tội trộm cắp, phải trải qua một trận ngục tù. Sau khi được trở về, ông bệnh tật triển miền nửa năm rồi chết.
Gia đình đính hôn với Vương Tiểu Phù cũng từ hôn. Sau khi Vương Hòa Thuận chết, Vương Nguyệt Anh dẫn Vương Tiểu Phù quay về thành Viễn Tây.