Phượng Kinh Thiên

Chương 486: Âm thầm TRỖI DẬY



Liều Thanh Vân trở về phủ rất sớm, không những thế, hắn còn đi thẳng vào thư phòng rồi ngồi ngây ngốc trong đó thật lâu, đến giờ cơm chiều rồi cũng chẳng thiết ra dùng bữa, hành động khác lạ này của hắn đã khiến Liếu phu nhân chú ý.

Liều phu nhân liền sai người đi gọi Liệu Phúc đến để hỏi thăm, Liêu Phúc đến cũng không giấu giếm chuyện gì mà hồi bẩm toàn bộ sự tình cho bà.

Bà nghe kể con trai mình sau khi hạ triều xong1cũng chẳng đến nha môn, mà khi nãy chính là từ ở trong cung về đây, hồi phủ rồi lại vào thẳng thư phòng. Liều phu nhân trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như suối chảy, không chút dao động. Sau khi bảo Liêu Phúc lui đi, bà một mình ngồi đấy lặng lẽ suy tư, trong lòng xôn xao, thấp thỏm. Bà thật sự vô cùng lo lắng rằng bệ hạ sẽ nhúng tay vào chuyện hôn sự của Thanh Vân. Mặc dù hôn sự8của Thanh Vân và Đào gia là do chính Tiên Đế đã ban tặng, theo lý mà nói, dù cho có là Tân Để đi chăng nữa cũng không thể kháng lại hay bất đạo với thánh chỉ, nhưng mà... một kẻ ngỗ nghịch giết cha sao có thể hy vọng nàng ta sẽ tuân phụ tùng phụ kính phu được đây?

Bà hiểu rõ hơn ai hết, giữa bệ hạ và Thanh Vân chẳng hề tồn tại bất kỳ thứ tình cảm nam nữ nào, thế nên, bệ hạ ắt sẽ không2để tâm nhiều như thế đâu.

Liều phu nhân thở dài, bất luận thế nào, con trai đã sớm trưởng thành, không còn là một đứa bé nữa, bà cũng không nên quá nhiều lời, tránh ảnh hưởng đến tình cảm mẫu tử, việc tốt hơn hết bà nên làm chính là quan sát mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao trước đã.

“Sai nhà bếp nấu vài món điểm tâm mà thiếu gia thích ăn nhất rồi đem vào thư phòng đi.”

Thị nữ đứng bên cạnh Liều phu nhân nghe lệnh, cung kính4thưa một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Trong thư phòng, Liêu Thanh Vân hoàn toàn không phải đang nghiên cứu tình tiết của vụ án nào cả, hắn chỉ một mình ngồi trước bàn sách, một mình ngơ ngẩn mơ màng. Ánh mắt hắn rơi lên chiếc hộp gấm đặt trên bàn. Hắn lặng lẽ vuốt ve chiếc hộp, nỗi buồn phiền cùng cô độc vương trong mắt như dao sắt thấu qua tim. Tuy chẳng thể có được câu trả lời của nàng, nhưng hắn lại có được tình cảm của nàng, dù rằng tình cảm ấy hoàn toàn chẳng phải thứ tình cảm mà hắn hằng mong ước.

Nàng muốn hắn phải nếm trải sự thống khổ, phải biết sáng suốt mà cắt đứt mối tơ duyên này. Hắn cũng biết nếu hắn chịu lui một bước liền có thể đổi lại cả một bầu trời cao mây trắng, thế nhưng, nếu tình cảm là một thứ dễ dàng đoạn tuyệt như vậy, giữa nam và nữ trên thế gian này chắc đã chẳng tồn hai chữ nuối tiếc. Liêu Thanh Vân nhẹ thở dài, cố gắng khiến bản thân phấn chấn trở lại.

Dù có ra sao đi chăng nữa, chỉ cần nàng ấy vẫn nhìn hắn, đối mặt với hắn, hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Từ ái tình mà sinh ra oán hờn, điều ấy chỉ xuất phát từ một trái tim ham muốn vị kỷ, mà hắn đối với nàng, chưa từng mang theo lòng tham lam hay ích kỉ bao giờ.

Thế nên dù mọi chuyện có kết thúc như thế này, dù trái tim lẫn tâm hồn hắn có vụn nát đau buồn đến nhường này, thì có lẽ hắn cũng sẽ không ân hận.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. “Vào đi.” Liêu Thanh Vân ngồi thẳng người, hững hờ lên tiếng. Người bước vào thư phòng không phải tiểu đầy tớ luôn theo cạnh hắn, mà chính là người thân cận của Liêu phu nhân - nha đầu Hoàn Thu Bình.

Hoàn Thu Bình cung kính bưng khay thức ăn tiến vào, lễ phép phúc thân với hắn: “Thiếu gia, phu nhân lệnh cho nô tỳ mang trà và điểm tâm đến ạ.” Liêu Thanh Vân gật đầu nói: “Để trên bàn là được rồi.”

Thu Bình đạt điểm tâm lên bàn, nhìn thấy trà trên bàn đã nguội tanh, vội vàng nói: “Trà nguội mất rồi, nô tỳ có thể pha lại một ấm trà khác cho thiếu gia được không ạ?”

“Không sao đâu, để Liêu Phúc pha là được rồi.”

Thu Bình nghe thì hiểu được ngụ ý từ chối trong câu nói kia, sắc mặt liền ủ rũ, nhưng cũng không dám nhiều lời, kính cẩn phúc thân rồi lui ra ngoài. Liêu Thanh Vân giờ đã thu lại được mở tâm tình ngổn ngang của mình, nỗ lực đem toàn bộ trí lực tập trung vào công việc, trong tay cầm lấy trạng thư” cẩn thận xem xét, không sao lãng hay bỏ sót một từ một câu nào.

(*) Trạng thư: ghi lại lai lịch người quá cố. Liêu Phúc đứng bên ngoài nhanh nhẹn lén nhìn Thu Bình đang vội vàng đi qua, hắn âm thầm ngao ngán lắc đầu, câu nói kia phải nói như thế nào ấy nhỉ? À, phải rồi, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Trong trái tim của thiếu gia, từ đó đến nay không có chỗ trống nào dành cho phụ nữ cả, hức, ngoại trừ thi thể phụ nữ ra.

“Liêu Phúc.”

Liệu Thanh Vân ở bên trong thư phòng lên tiếng gọi hắn, Liêu Phúc không dám suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng đẩy cửa đi vào: “Vương gia?”

Liêu Thanh Vân ra lệnh, đầu vẫn không ngước lên lấy một lần: “Ngươi hãy đến Hộ bộ sau đó đến Lại bộ, tìm...” Liêu Phúc chờ một hồi vẫn chưa thấy ngài ấy nói hết câu, không nhịn được tò mò ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bộ mặt cứng đờ, mày nhíu chặt lại của thiếu gia nhà mình. Liệu Thanh Vân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói rằng: “Chuẩn bị ngựa, ta sẽ đích thân đi một chuyến.”

Liêu phu nhân nghe thấy con trai gấp rút đến Hộ bộ, Lại bộ thì nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó tự cười bản thân thật quá đa nghi. Thanh Vân bất thường, cũng không nhất định là do mỗi chuyện của bệ hạ nên mới như vậy, cũng có thể là gần đây Thanh Vân gặp phải chuyện khó khăn nào đó trong công việc.

Suy cho cùng, Thanh Vân gánh vác Hình ti, còn phải giám sát, quản lý cả việc xét xử án của Hình ti trong Kinh thành, xét duyệt sổ án của Châu Phủ, không những vậy, còn phải nhiều lần đi kiểm tra các hình ngục tại các châu huyện, tố giác những quan viên châu phủ không làm tròn trách nhiệm ở hình ngục, dường như đã sớm vượt qua khỏi chức trách vốn có của một quan viên chỉ quản lý và xét nghiệm thi thể ở Hình bộ rồi.

Liêu phu nhân uống một ngụm trà, rồi tùy tiện đặt tách xuống, híp mắt lặng lẽ suy ngẫm, hôn sự của con trai, bà phải ra tay chuẩn bị thôi.

Liệu Thanh Vân đến Lại bộ trước, vừa đến nơi liền trực tiếp đi tìm Văn Vô Hà để soát kiếm hồ sơ vụ án của Cổ gia và Hải gia.

Văn Vô Hà không hề cảm thấy quá khác thường hay bất ngờ gì với lời đề nghị kia của hắn. Ngày hôm nay khi thương triều, Liệu Thanh Vân không hề trình lên bất kì tấu chương nào, sau khi hạ triều xong, không hề xuất cung mà lại đơn thân độc mã đến hồi kiến bệ hạ, bây giờ lại muốn điều tra bảng danh sách những người làm quan ở Cố gia và Hải gia, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rối.

“Đi lấy tài liệu Liêu đại nhân cần đến đây.” Văn Vô Hà lên tiếng ra lệnh, sau đó giơ tay về phía Liêu Thanh Vân nói: “Liêu đại nhân xin hãy đợi một lát, mời ngài ngồi.”

Liêu Thanh Vân cũng biết Cố gia là một gia tộc hưng thịnh có nhiều thế hệ, những người có liên quan vô cùng rối rắm, phức tạp, muốn toàn bộ điều tra hết, cũng không phải chuyện dễ dàng. Văn Vô Hà ngồi trong phòng khách lớn, nhẹ nâng ẩm trà lên đồ vào tách, bình thản tùy ý nói: “Nghe nói đêm hôm qua, Liều đại nhân còn tự mình đi một chuyển đến Thuận Thiên Phủ phải không?”

Liệu Thanh Vân lạnh nhạt gật đầu: “Đúng là có chuyện đó.”

“Văn mỗ còn nghe nói, Liều đại nhân đêm khuya còn đến Thuận Thiên Phủ, là vì có người muốn cáo trạng với hoàng đế? Xin thứ lỗi cho Văn mỗ tọc mạch hỏi một câu, người cáo trạng kia có phải là người mà Đệ Ngũ Hạo đã hộ tống vào thành hay không?”

Đối mặt với một Văn Vô Hà giỏi nắm bắt và tinh thông tin tức như vậy, bản thân Liêu Thanh Vân cũng không hề quá ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Văn Vô Hà tiêu sái đặt tách trà nhỏ lên bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Liêu Thanh Vân mà nói: “Liêu đại nhân, giờ khắc ngài ngồi đây, không cần suy nghĩ cũng định chắc là sẽ nhận được án. Liều đại nhân đây trên phương diện hình ngục ti pháp, tinh thông hơn Văn mỗ rất nhiều, thế nhưng Văn mỗ vẫn muốn nhiều chuyện một chút mà hỏi ngài điều này.”

Liêu Thanh Vân nâng mắt nhìn Văn Vô Hà, quan sát khuôn mặt nhã nhặn lại chẳng kém phần cường thể, hắn nhíu chặt mày, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đáp lời: “Văn đại nhân đơn giản chỉ là hỏi một câu thôi cũng đâu chết chóc gì.” “Liêu đại nhân muốn điều tra Tôn quyền của Cố gia, lẽ nào án lần này có liên quan đến Cố gia?” Nếu không phải như vậy, Thanh Vân chắc chắn sẽ chẳng phải hao tâm dè chừng đến nỗi phải một mình đến gặp riêng bệ hạ để bẩm báo, lại không hề nhắc đến chuyện này khi ở trên triều.

Nét mặt Liệu Thanh Vân vẫn bình tĩnh, khuôn mặt hững hờ nhìn hắn.

Văn Vô Hà rũ mi, lại nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Những chuyện liên quan đến chốn liên quan Châu Phủ, Liêu đại nhân nếu thực sự muốn xử lý vụ án đó, tốt nhất là nên cùng hợp tác và bàn bạc cùng Cố đại nhân, để có kết quả tốt.”

Liệu Thanh Vân gật đầu với hắn, lạnh lùng đáp: “Văn đại nhân thật có tâm.”

Khóe miệng Văn Vô Hà khẽ nhếch lên, Liêu Thanh Vân quả là một người thú vị. Nếu vừa nãy không thể cảm nhận hay phán đoán được một ít sự biết ơn hiện hữu trong ngữ khí của hắn, sợ rằng người khác sẽ đinh ninh hắn là một tên ngốc tử cô chấp ương bướng, chẳng biết thứ gì gọi là linh động, thực tế rồi cơ đây?

Cũng chẳng trách vì sao nàng ấy lại có thể xem trọng cùng khen ngợi hắn đến như vậy.

“Văn mỗ có chút mạo phạm, đã quá lời, mong Liêu đại nhân lượng thứ.” Câu nói này, Văn Vô Hà thực sự đã nói ra một cách vô cùng tha thiết và chân thành. Vẻ mặt cùng hòa khí của Liêu Thanh Vân vẫn giống hệt như trước, nhạt nhẽo không chút thay đổi, thanh âm đều đều, không chút trầm bổng nói: “Văn đại nhân khách khí quá rồi.”

Cuộc trò chuyện nhỏ của hai người đi đến hồi kết, thị lang đại nhân được cử đi lấy tổn quyền đã đến, liền sai người mang nó qua, Liêu Thanh Vân ngước mắt nhìn dáng vẻ thong dong tiêu sái cầm lấy tách trà một lần nữa rồi lại nhấm nháp vị trà kia của Văn Vô Hà. Hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, rằng tôn quyển kia e rằng Văn Vô Hà lúc hạ triều xong liền đã sớm cho người chuẩn bị thật đầy đủ và thoả đáng cả rồi, sau đó chỉ cần thong thả ngồi đợi hắn đến điều tra mà thôi.

“Thanh Vân xin thứ lỗi.” Liêu Thanh Vân đứng dậy, dáng người thẳng tắp thành tâm thành ý đa tạ hắn. Đương nhiên, điều Văn Vô Hà đã nhắc nhở hắn là đúng, thế nhưng hắn thực sự không cho rằng Vô Hà hắn ta là đang mượn cớ lôi kéo hắn.

Khoảng thời gian trước kia, hắn xuất Kinh đi kiểm tra hình ngục, tuy chưa thể trực tiếp chứng kiến Văn Vô Hà và Cổ Lăng long hổ tranh đấu ra sao khi thương triều, nhưng những thủ đoạn của Võ Văn Hà, hắn đã nghe cha hắn nhắc nhở qua một hai lần. Cổ Lăng mặc dù chưa đến nỗi phải thua, nhưng nếu ở trong tay hắn e cũng sẽ thắng không nổi.

May mắn là đại cục đến hôm nay đã khá ổn thoả, trong triều cũng có không ít người nghĩ rằng đây là kết quả của việc bệ hạ ngày đó đã triệu kiến Văn Vô Hà rồi mỉa mai hắn một trận. Điều này cũng khiến cho mấy quan lại vốn đã gia nhập phe phái của Cố gia cũng khá vui mừng vì sự lựa chọn đúng đắn của mình.

Nhưng sâu trong thâm tâm của những người này, ai cũng hiểu rõ một điều, Văn Vô Hà rút lui khỏi cục diện tranh quyền với Cổ gia có ý nghĩa rằng, Văn Vô Hà đã thắng cuộc, Cố Lăng chính thức đại bại rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cổ Lăng lại không can tâm đến như vậy.

Văn Vô Hà đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất dạng của Liêu Thanh Vân, đôi mắt dường như mang theo tâm tư gì đó mà khép hờ.

Một người đàn ông mang dáng vẻ một tiểu quan lại, mờ nhạt đến nỗi từ đầu đến cuối không hề có ai chú ý đến sự có mặt của hắn ta nhẹ giọng xin chỉ thị: “Đại nhân, người có muốn gặp mặt Hạo công tử hay không?” Hạo công tử có thể ở trong tay Đệ Ngũ Chiếu mà sống sót được đến hôm nay, chính là nhờ vào sự bảo vệ của công tử.

Khoé môi Văn Vô Hà nhẹ cong lên: “Không cần đâu, có Liệu Thanh Vân rồi. Đệ Ngũ Hạo vào Kinh cũng tốt, muốn giẫm lên vết xe đổ hay tiếp tay làm chuyện bại hoại với ai đó cũng được, đều là lựa chọn của chính hắn, không liên can gì đến ta và Văn gia.”

“Vâng, hạ quan đã hiểu rồi ạ.”

Văn Vô Hà khép mi, trầm giọng nói: “Ta chỉ có chút tò mò sự lựa chọn của Liêu Thanh Vân mà thôi, rốt cuộc thì...” Điện hạ hao tâm tổn trí vì hắn như vậy, ai cũng muốn làm cho nàng ấy phải ghi nhớ... khiến nàng ấy để tâm. Câu nói cuối cùng kia thốt lên nhỏ đến nỗi người đứng cạnh hắn cũng khó mà nghe được. Khi Liêu Thanh Vân từ Hộ bộ đi ra thì ở ngoài cổng, Cổ Lũng đang đứng dậy đợi hắn và chuyện này cũng chẳng có gì bất thường. Lâm Duy Đường đích thân tiễn hắn ra ngoài, nhìn thấy Cố Lăng đang chờ thì ánh mắt liền loé lên, hắn mỉm cười rồi cùng hai người họ hàn thuyền vài câu, sau đó nhẹ gật đầu với hai người, xoay người đi vào trong. Cổ Lăng nhìn trân trấn Liêu Thanh Vân không chớp một hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười với hắn: “Ta đợi người ở Hình bộ cả ngày trời cũng chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn biết đến tận đây chặn đường người thôi.”

Khuôn mặt lãnh khốc như băng của Liêu Thanh Vân hơi dịu lại, nụ cười hiện lên đâm xuyên qua lớp băng rắn rỏi: “Ta còn nghĩ phải bảo Liêu Phúc đến mời ngươi.”

Đôi mắt Cố Lăng lướt qua tôn quyển trong tay Liêu Phúc, cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta đi thôi, chúng ta cùng nhau xem thử tôn quyển này nào, thuận tiện nghiên cứu luôn cả vụ án mà người đã nhận kỹ lưỡng hơn một chút.”

Liêu Thanh Vân gật đầu, không nói nhiều liền xoay người lên ngựa. Cổ Lặng nhìn người đã an vị trên ngựa, còn nhướng mày nhìn hắn, làm hắn cười đến chẳng thấy mặt trời, cũng không nhiều lời lập tức trèo lên ngựa.

Trong sân vườn cách đó một bức tường, Lâm Duy Đường nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng xa dần, khoé miệng mơ hồ nhếch lên,

Cổ Lăng và Văn Vô Hà, lần thương triều ngày đó chính là lần đầu tiên hai người học trực tiếp đối mặt giao phong. Tuy sự kiện kia cũng đã vô thanh vô thức mà lắng xuống, nhưng mọi người ai nấy đều vô cùng tường tận, rằng cuộc tranh đấu này vẫn chưa hề đi đến hồi kết, chẳng qua chỉ là chuyển từ nơi ban ngày ban mặt vào nơi khuất bóng, không ai hay biết mà thôi, mà điều này, cũng đã được điện hạ ngầm chấp thuận.

Lục bộ mặc dù quyền lợi cao hay thấp đều đã sớm phân chia rạch ròi, nhưng phẩm cấp là như nhau, đều là chính nhị phẩm. Nhất phẩm quan viên và Tam công lão thần trong triều, cơ bản vẫn là hệt như thời Tiên Đế còn tại vị, vỏn vẹn là mấy tên bù nhìn không hơn chẳng kém, bất luận là mấy lão thần có góp mặt, hay đám thượng thư có cùng cấp phẩm thì ai ai cũng đều rõ ràng cả.

Vị trí này chính là đang đợi bọn họ đến thăng cấp.

Trong mấy chuyện này, có người ngưỡng mộ hắn, có người mê luyến hắn, có người kính nể hắn, và càng có nhiều người trung thành với hắn. Mặc dù tâm tư tuy không chung nhịp, nhưng khát vọng và mục đích lại giống như khuôn như đúc.

Vì thế, mọi người vừa là đồng liệu của nhau cũng vừa là đối thủ cạnh tranh nhau.

Còn về chuyện này, ngay trước mắt bệ hạ, kẻ nhúng tay vào sao có thể ngu ngốc mà đứng ra chỉ đạo toàn bộ phương hướng, mà chính là vào thời điểm thích hợp nhất sẽ đổ thêm dầu, thêm vào chút lửa, để ngọn lửa kia cháy bừng đến đỉnh điểm mới là cách thức thiết yếu nhất.

Hắn đây, sẽ chống mắt lên mà xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.