Phượng Kinh Thiên

Chương 49: Cảnh giác an toàn



“Tuy hai nhà Liêu, Đào khó có thể tiếp tục mối giao tình như trước nữa, nhưng trong bảy năm nay, thỉnh thoảng ta vẫn gặp mặt Đào Phi Vũ trong một vài yến hội, chỉ cần có ta ở đó, Đào Phi Vũ chắc chắn sẽ né xa. Nhưng hôm nay, Đào Phi Vũ hình như là không biết nên mới vô tình gặp...” Sắc mặt Liêu Thanh Vân khẽ giật mình, vội đứng lên.

Cố Lăng có thể hiểu được tâm trạng của Liêu Thanh Vân: “Trong đình ngắm cảnh bốn bề đều có khoảng trống, hơn nữa khoảng cách rất gần, người đứng ở đình đối diện cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.”

Liêu Thanh Vân gật đầu: “Đúng là Đào Phi Vũ đến giải vây cho Sử Ngưng Tương.” Nhất cử nhất động của Cố Lăng trong kinh thành đều bị vô số người theo dõi, hôm qua đến phủ Đại hoàng tử sau đó lại vào cung, hôm nay xuất hiện trong vườn mai, có mục đích gì? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Đào Phi Vũ là con gái của Đào gia, đương nhiên không thể nào không biết hắn dẫn Cố Lăng đến tìm Sử Ngưng Tương để làm gì? Nhưng nàng ta làm như tình cờ xuất hiện, thoạt nhìn sự ngẫu nhiên này có vẻ cũng hợp lí, nhưng nghĩ kĩ lại, thực sự là vô cùng khiên cưỡng, Đào Phi Vũ không phải người vô ý vô tứ như vậy.

“Hôm nay đãi tiệc ở vườn mai, khách mời đều là các công tử, tiểu thư của vương công quý tộc, quan lại đại thần, thương nhân cực giàu. Theo thân phận, tuy ta không phải là người ở kinh thành, nhưng Cố gia ở Viễn Tây cũng là gia tộc lớn, hơn thế nữa trong kinh thành Cố mỗ còn có biểu huynh Hoài vương, nhưng lại không có ai mời ta đến tham dự. Ta không mời mà đến, những tài tử giai nhân có mặt ở đó cũng không một ai bước đến nói chuyện với ta, điều này nói rõ rằng thân phận và hoàn cảnh của ta hiện nay đã trở thành kiêng kị của tất cả mọi người ở kinh thành.”

Liêu Thanh Vân hờ hững cười một tiếng: “Hôm nay đã thấy được sự phức tạp trong kinh thành rồi, Cố huynh hãy cẩn thận là hơn, thẳng thắn quá cũng không phải là cách hay.”

Cố Lăng cười nhạt: “Đa tạ Thanh Vân huynh nhắc nhở, trong lòng ta đã có tính toán, Đại công chúa từng sống ở Sử gia một năm, tại sao vậy?” Hơn nữa, chuyện này cũng không được nhắc đến trong sách, cũng không ai nói với hắn, trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì không?

Nghe hắn hỏi đến chuyện này, Liêu Thanh Vân im lặng một lát rồi mới nói: “Chuyện này liên quan đến Vô Ưu công chúa, còn dính đến Thánh Nguyên hoàng hậu và cả dòng họ Lưu Thị, đương nhiên là sẽ kiêng kị, không ai dám bàn luận cả.” Cho dù đã năm năm trôi qua, nhưng trên triều đình và trong hậu cung ai nghe thấy vẫn phải sợ hãi. Cách đây không lâu, hoàng thượng mới xử lý Lương phi và Tứ công chúa chỉ vì một câu nói nhắc đến Vô Ưu Cung.

Cố Lăng nghe chuyện liên quan đến cả nhà Lưu Thị, môi mím lại, sắc mặt bắt đầu có chút căng thẳng.

Liêu Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt của Cố Lăng liền biết hắn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ thở dài: “Nếu như nguyên nhân thật sự xảy ra trong năm Đại công chúa ở lại Sử gia lúc năm tuổi đó, vậy thì... Đoạn lịch sử bị vùi lấp và bỏ qua cũng sẽ bị lật ra rồi.”

Cố Lăng híp mắt, trầm mặc mất một lúc lâu mới chầm chậm hỏi: “Năm Khánh Đế thứ năm vừa đúng là lúc quyền thế cả tộc Lưu thị cao ngất trời, Thánh Nguyên hoàng hậu Lưu thị là người đứng đầu hậu cung. Cũng khó trách đường đường là Đại công chúa, lại muốn xuất cung về nhà ngoại ở một năm. Mặc dù khó bề tưởng tượng, nhưng dường như chỉ cần có liên quan đến cả tộc Lưu thị và Thánh Nguyên hoàng hậu thì dù có bị xem là việc khó tưởng tượng, cũng không khiến người ta bất ngờ nữa rồi.”

Liêu Thanh Vân bắt đầu lo lắng. Năm Khánh Đế thứ mười, thủ đoạn sắt đá của hoàng thượng không chỉ là ban chết cho Thánh Nguyên hoàng hậu đang mang thai đứa trẻ năm tháng tuổi, mà còn là diệt tộc cả Lưu thị. Cùng năm đó, Vô Ưu công chúa mới chỉ có bảy tuổi cũng bị giam trong lãnh cung cả đời không được tự do, đến nay cũng mới chỉ có năm năm.

Cố Lăng nhíu mày hỏi: “Năm Khánh Đế thứ năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lại có thể ép buộc Đại công chúa xuất cung về nhà ngoại ở như thế?

Sắc mặt Liêu Thanh Vân lại có chút kỳ lạ. Cố Lăng nhìn thấy vậy lại liên tưởng đến việc ban nãy Thanh Vân có đề cập đến Vô Ưu công chúa, chẳng lẽ?

“Sự việc rốt cuộc là như thế nào, lúc ấy ta vẫn còn nhỏ, không hề quan tâm đến những việc thế này. Nhưng sau này, khi loạn Lưu thị diệt tộc xảy ra, ta đã từng nghe qua một tin đồn.”

Liêu Thanh Vân âm thầm tự lắc đầu, giọng nói khô khan không có lên xuống gì cũng hiếm khi xuất hiện một chút cảm thán: “Mặc dù là tin đồn nhưng ta đoán cũng chắc đến tám chín phần mười.”

“Ồ?” Cố Lăng có chút hứng thú. Việc có thể không chỉ khiến Thanh Vân làm lộ ra thần sắc cổ quái như vậy mà còn cảm thán nữa rốt cuộc là gì?

“Năm Khánh Đế thứ năm sinh thần hoàng thượng, thiết yến ở Thánh Dương Cung. Thánh Nguyên hoàng hậu lệnh cho tất cả các phi tần và công chúa hoàng tử đều tham gia cung yến. Đại công chúa, Đại hoàng tử đều đã hiểu chuyện, tự nhiên cũng sẽ không thân cận với công chúa Vô Ưu vốn mang thân phận vô cùng tôn quý. Nhưng Nhị hoàng tử lại bằng tuổi với công chúa Vô Ưu, bình thường hai người rất khó gặp nhau, tất nhiên sẽ cảm thấy mới mẻ. Nhưng với hai đứa trẻ mà nói, một giây trước đang chơi vui vẻ với nhau, một giây sau đã có thể quay sang đánh nhau cãi lộn rồi.

Cố Lăng kinh ngạc trợn mắt. Chỉ vì việc này thôi sao?

Liêu Thanh Vân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Vô Ưu công chúa và Nhị hoàng tử đánh nhau. Vô Ưu công chúa vừa khéo cắn chặt lấy ngón tay Nhị hoàng tử không buông. Một đám tì nữ cung nhân hầu hạ đều thất kinh sợ hãi nhưng không dám tiến lên phía trước.

Nhị hoàng tử đau đến sắp khóc toáng lên, máu tươi trên ngón tay cứ chảy mãi. Đại công chúa cùng một mẹ với Nhị hoàng tử sốt ruột, chạy lên phía trước cưỡng chế giằng công chúa Vô Ưu ra, lại không cẩn thận đẩy công chúa Vô Ưu một cái. Công chúa Vô Ưu bị đập vào đầu.

Trong lòng Vô Ưu công chúa sinh ra cảm giác sợ hãi Đại công chúa, gào khóc đòi đuổi Đại công chúa đi. Vốn chỉ là lời nói bông đùa của trẻ con nhưng Thánh Nguyên hoàng hậu có lẽ quá nuông chiều, yêu thương công chúa Vô Ưu, hoặc cũng có thể bà mượn chuyện này để dẹp hậu phi cũng nên.

Thế là giống như những gì Vô Ưu công chúa đã nói, Đại công chúa bị đuổi khỏi cung về nhà ngoại ở… Mãi đến sinh thần của hoàng thượng vào một năm sau, Thánh Nguyên hoàng hậu mới hạ lệnh đón Đại công chúa hồi cung.

“Chẳng trách đến ngươi cũng cảm thán.” Nghe xong ngọn ngành lời đồn, Cố Lăng sáng tỏ gật đầu.

Liêu Thanh Vân đùa nghịch chiếc quạt xếp có hoa văn trong tay: “Thánh Nguyên hoàng hậu và cả tộc nhà Lưu thị rốt cuộc có phải phạm phải tội ác tày trời hay không, đáp án trong lòng mỗi người đều không giống nhau, mỗi người một ý, nhưng… công chúa Vô Ưu mới sinh ra đã nhận được sự tôn kính vô cùng, vậy mà mọi vinh hoa sủng ái kia lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, e rằng trong lòng tất cả mọi người ai ai cũng đều phải cảm thán thôi.”

Cố Lăng lạnh nhạt cười một tiếng: “Vô tình nhất là gia đình nhà đế vương, Vô Ưu công chúa không phải là người đầu tiên, cũng không thể là người cuối cùng. Nàng và cả những người giống nàng bị hoàng quyền chôn sống kia không hề có sự khác biệt quá lớn, chỉ là xuất thân của nàng cao quý hơn một chút, vinh hoa tôn sủng nhiều hơn một chút nhưng đều đã mất hết cả rồi mà thôi.” Cô mẫu của hắn chẳng phải cũng bị hoàng quyền chôn sống đó hay sao? Sự đau lòng của tổ phụ tổ mẫu, sự bất lực trong lòng của phụ thân bá phụ, sự thống khổ của Hoài vương sẽ có ai cảm thán đây?

Hắn từng hỏi qua tổ phụ, vì sao lúc đầu lại muốn đưa cô mẫu vào cung, tổ phụ khóc tức tưởi, vô cùng bi thương nói một câu: “Tất cả đều là mệnh.”

Vô Ưu công chúa có lẽ cũng như vậy, tất cả đều là mệnh!

Vì vậy phải chăng nàng vô tội? Phải chăng nàng khiến người khác cảm thông? Hoặc là khiến người khác cảm thán? Nhưng những việc này có thể làm sao được nữa đây? Căn bản không ai có thể thay đổi được vận mệnh đã định trước của bọn họ!

...

Hoài vương đọc cuốn sách mà Tiểu Đào Tử trình lên. Hắn lật từng trang từng trang một xem, lông mày càng ngày càng nhíu lại.

“Tiểu Đào Tử, ngươi cảm thấy Sử gia và Nhị hoàng tử có thể có vấn đề gì?” Nguyên Vô Ưu đã chỉ mũi nhọn vào gia phả và Nhị hoàng tử, mà Cố Lăng dường như cũng đang tiến gần đến phương diện này.

Đào Dao chần chừ mất một lúc rồi mới trả lời: “Nô tài không hề phát hiện ra gia phả có gì dị thường, nhưng nô tài lại cảm nhận được Nhị hoàng tử có chút khác thường. Mặc dù không rõ ràng nhưng nếu cẩn thận điều tra sâu hơn thì vẫn có thể phân tích ra được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.