Phượng Kinh Thiên

Chương 496: Cũng muốn biết



Tiễn Liệu Thanh Vân đi, Cố Lăng liền đứng một mình bên cửa sổ, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, có chút cay đắng có chút xót xa lại có chút bi thương... phức tạp đến nỗi khiến hắn không cách nào có thể phân biệt rõ ràng 1 được. Bất kể là về mặt nào, Thanh Vân đều rất thành thực.

Hoặc có lẽ bởi vì sự thành thực của hắn, thành thực đối diện với tình cảm mà bản thân dành cho bệ hạ, nên bây giờ cũng thành thực đối diện với khoảng cách mà1không bao giờ có thể vượt qua được giữa hắn và bệ hạ. Cho nên, Thanh Vân lựa chọn từ bỏ đi tâm và tình của chính mình!

Mà bản thân mình... Cổ Lăng cúi đầu, sự cay đắng dâng lên trong lòng bao trùm lấy hắn. Hắn không bằng Thanh Vân, cũng không thể thành thực đối diện với trái tim mà hắn dành cho nàng, cũng không thể vứt bỏ tình cảm của mình như vậy được.

Cho nên, hắn của bây giờ mới rơi vào tình cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. “Đại nhân...”Hữu thị lang8tiến vào nhìn thấy Cố Lăng đang đứng một mình trước cửa sổ, gọi mấy tiếng cũng không thấy hắn trả lời, trên mặt lướt qua một tia kì lạ, âm thầm nâng cao âm lượng.

“Đại nhân.”

Trái tim đang bay lơ lửng của Cổ Lăng quay về chỗ cũ. Hắn quay đầu nhìn thấy ánh mắt vừa tò mò lại vừa kinh ngạc của thuốc hạ đắc lực, trong phút chốc trên mặt có chút không tự nhiên, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ tinh anh, bình tĩnh như cũ.

“Tiền đại nhân có chuyện gì?”

Tiền thị lang2vội bước lên trước một bước bẩm bảo: “Đại nhân, những tư liệu có liên quan đến Trần Cựu ở Hình bộ đều đã được chỉnh sửa và thống nhất lại rồi...”

Đêm đã khuya, người cũng trở nên yên tĩnh. Trước song cửa sổ mở một nửa, ánh sao chiếu lên, cũng giống như tâm trạng lúc này của Liêu Thanh Vân vậy.

Liệu Thanh Vân yên lặng ngồi trước bàn, bày trước mặt là cuộn thánh chỉ trắng màu vàng sáng chói tôn quý.

Liêu Thanh Vân nhớ đến dáng vẻ mẫu thân vui vẻ như buông bỏ được gánh nặng và4ánh mắt an ủi âm thầm của phụ thân khi biết hắn đồng ý thành thân. Sau đó, hắn lại nhớ đến tình cảnh gặp mặt Đào Thất tiểu thư ở trà lâu nhất phẩm hai ngày trước: Đào Phi Vũ nâng ly trà trong tay không biết đang nghĩ gì, Liệu Thanh Vân tiến vào cũng không hề hay biết, mãi cho đến khi thị nữ bên cạnh nhắc nhở nàng, nàng mới ngây ngẩn mà ngẩng đầu. Nhìn Liệu Thanh Vân tiến vào, trong ánh mắt nàng có chút câu nệ cũng lo lắng mà đứng người dậy: “Liêu... Liệu Nhị ca.”

Không cần mệnh lệnh của Đào Phi Vũ, những thị nữ đứng hầu bên trong cũng biết ngày hôm nay là đại diện cho điều gì rồi.

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng lui ra ngoài sau tấm màn.

Trong nhã phòng chỉ còn lại hai người đang đứng, nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút đông cứng lại. “Đào...” Liêu Thanh Vân vừa mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng, Đào Phi Vũ liền hít sâu một hơi, mạnh mẽ ngắt lời hắn: “Liêu Nhị ca, muội vẫn luôn đợi huynh.”

Liêu Thanh Vân lặng lẽ nhấc bình trà trên bàn lên rót đầy chén trà mới cho hai người.

Động tác của hắn khiến Đào Phi Vũ gấp gáp dừng chân lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên chuyển chủ đề: “Mấy ngày trước muội có đi tìm cô mẫu.” Liêu Thanh Vân ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, vẫn im lặng như cũ. Đào Phi Vũ im lặng nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt của hắn sáng trong, có một phong thái và khí chất đặc biệt của riêng hắn, ai ai cũng nói rằng hắn luôn mang một gương mặt quan tài, lạnh lùng cứng ngắc như những thi thể dưới tay hắn

vậy.

Nhưng Đào Phi Vũ biết, Liêu Thanh Vân thật sự không phải là một bộ dạng mà người đời vẫn thấy như thế này, sự lạnh lùng của hắn chính là sự nghiêm túc khi hắn đối diện với thi thể, sự cứng nhắc của hắn là sự công chính mà hắn dành cho người chết.

“Cô mẫu khuyến muội từ bỏ mối hôn sự khiến bà và cả gia tộc đều thấp thỏm này đi.” Đôi mắt sáng trong của Liêu Thanh Vân âm thầm lóe lên một tia kích động, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, chỉ là bình tình mà chờ đợi.

Hắn đang nghĩ gì, Đào Phi Vũ biết rất rõ, nhưng mà nàng sợ là sẽ không như ý của hắn đầu.

“Muội rất xin lỗi, muội sẽ không từ bỏ huynh đâu. Muội muốn gả cho huynh, cho nên bất kể là ai nói, muội cũng sẽ không thay đổi ý định đầu, cho dù...” Đào Phi Vũ cắn chặt môi, lời nói dừng lại một chút, sau đó mới chầm chậm tiếp tục lên tiếng: “Cho dù bệ hạ hạ chỉ, giải trừ hôn ước giữa chúng ta, đời này muội cũng sẽ không gả cho người khác.”

Liệu Thanh Vân bình tĩnh nhìn nàng. “Lời nói của muội, huynh sẽ không bất ngờ, điều này muội đã sớm biết rồi, nhưng vì sao huynh cũng không thất vọng chứ? Hay là...” Cho dù Đào Phi Vũ cẩn thận dè dặt, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt lo lắng đã tiết lộ tâm trạng của nàng.

Liêu Thanh Vân cúi đầu thấp xuống, dường như là đang suy nghĩ không biết nên mở miệng làm sao! Đào Phi Vũ bỏ qua sự cay đắng đang dâng lên trong lòng, nửa cúi đầu nửa mơ màng giải thích: “Muội nghe nói bá mẫu đang tạo áp lực cho huynh, nên muội cho là...” “Ta không hiểu.” Liệu Thanh Vân đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” Đào Phi Vũ nghi ngờ ngẩng đầu lên, có chút không chắc chắn về lời của hắn. “Ta không hiểu vì sao muội biết rằng ta không thể cho muội thứ mà muội muốn, nhưng vẫn muốn gả cho ta?” Ánh mắt Liệu Thanh Vân có chút nghi ngờ. Đào Phi Vũ kinh ngạc nhìn hắn. Liêu Thanh Vân khẽ nhíu mày: “Hình như là ta hỏi quá bất ngờ rồi, hay là...”

“Không, huynh không có là muội quá bất ngờ thôi.” Đào Phi Vũ sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói. “Bất ngờ?”

“Đúng, bất ngờ, bất ngờ vì huynh thắc mắc vấn đề này. Chẳng qua, như vậy mới là huynh, có thể nghe được câu nói này của huynh, muội thực sự rất vui.” Trong ánh mắt Đào Phi Vũ ẩn chứa nước mắt. Đầu mày Liệu Thanh Vân nhíu càng chặt, không hiểu nhìn nàng.

Đào Phi Vũ cố chấp mà quật cường nhìn hắn, nói: “Tiên Đế ban hôn, đây vốn là một vinh dự lớn đến mức nào cơ chứ? Nhưng bây giờ, Tân Để nắm quyền, một chuyện vốn dĩ là vinh quang lại trở thành gánh nặng cho Đào Thị, những trưởng bối yêu thương muối trong gia tộc cũng khuyên muội nên từ hôn để bảo toàn chút mặt mũi cuối cùng của mình, đừng đợi đến lúc huynh từ hôn. Liêu đại ca, muội biết muội vẫn luôn rất ngốc nghếch, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, muội cũng dần hiểu được rồi. Hiện nay với thân phận của Liêu Nhị ca, cho dù là Tiên Đế ban hôn, chỉ cần huynh muốn, bất kì lúc nào cũng có thể giải trừ mối hôn sự này được.”

Liệu Thanh Vân không phản bác.

Trên gương mặt của Đào Phi Vũ lộ ra một nụ cười vô cùng nhạt: “Nhưng cho dù là như vậy, muội vẫn mang chút hi vọng. Chỉ cần ngày nào huynh chưa nói muốn giải trừ hôn ước với muội, muội vẫn hi vọng. Mãi cho đến khi... Muội cuối cùng cũng đợi được tin tức của huynh, khiến cả đêm hôm qua muội không thể ngủ được.”

“Muội biết tình cảm là không thể miễn cưỡng được, tình cảm mà chỉ có một bên tình nguyện thì kết cục chắc chắn sẽ rất cay đắng. Nhưng mà, muội muốn nói cho huynh biết, cho dù biết được kết cục, muội vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”

“Tiểu Thất muội muội thật sự muốn gả cho ta?” Liều Thanh Vân nói. “...” Đào Phi Vũ ngây ngẩn mà nhìn hắn. Mỗi một chữ mà hắn nói nàng đều hiểu, nhưng tạo thành một câu, nàng lại có chút không hiểu được, vừa rồi nàng không phải đã nói rất rõ tâm ý của mình rồi sao? Vì sao hắn còn phải hỏi như vậy?

Nhưng Liêu Thanh Vân nói một câu, khiến nàng chợt hiểu ra.

“Cho dù cả đời này ta cũng sẽ không yêu muội sâu sắc sao?” Đào Phi Vũ hiểu rồi, nàng nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt nghiêm túc và trịnh trọng: “Muội quyết định rồi, cho dù huynh cả đời không yêu muội cũng không sao.”

Liêu Thanh Vân mím chặt môi nhìn nàng.

Đào Phi Vũ cười cười: “Bởi vì muội biết, cho dù cả đời này Liêu Nhị ca không yêu muội nhưng cũng sẽ tôn trọng muội, chăm sóc muội cả đời, như vậy là đủ rồi. Muội không muốn mình sống quá mệt, cũng không muốn để bản thân tham lam

quả.”

Sau khi tỉnh lại từ trong những suy nghĩ mơ màng, Liêu Thanh Vân lưu luyến vuốt ve cuộn thánh chỉ trắng bằng gấm màu vàng sáng trên bàn, chầm chậm cầm bút lên, viết chữ lên cuộn thánh chỉ trắng đó...

Gác bút lên giá xong, Liều Thanh Vân nhìn dòng chữ màu đen trên đó, nhìn nó một hồi lâu, sau đó mới cuộn nó lại rồi cất vào hộp.

Trận chiến ở biên giới của nước Sở và nước Đại Nguyên cứ cách ba đến năm ngày lại có tin tức mới được truyền ra, nhưng cũng không biết là chuyện gì, nước Sở lại không hề phát động một cuộc chiến tranh quy mô lớn.

Biên giới giữa hai nước không được gọi là thái bình, nhưng cũng không đến nỗi sắp dấy lên chiến tranh.

Tin tức này đối với bách tính của nước Đại Nguyên chắc chắn là một tin tức tốt. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, tâm trạng của bách tính vừa mới hồi phục lại đôi chút lại bởi vì tin chiến tranh truyền ra mà trở nên hoang mang lo sợ.

Đương nhiên, điều này đối với tâm trạng của bách tính nước Sở đang phát động chiến tranh một bên như hiện nay mà nói, đã gây nên không ít rung chuyển trong trên dưới triều đình nước Sở. Gần đây, bách tính của Kinh thành nước Đại Nguyên lại bị một tin tức khác thu hút sự chú ý.

Sau khi Tam hoàng tử nước Chu - Chu Thanh Sắc đến tham dự và chúc mừng lễ đăng cơ của nữ để, ba tháng sau, ngay tại lúc mấu chốt khi nước Sở đang chuẩn bị tấn công nước Đại Nguyên, hắn - một nhân vật truyền kì từng giao chiến và tạo ra một truyền thuyết lại đến Kinh thành nước Đại Nguyên một lần nữa, gây ra một hiệu ứng không kém gì việc nước Sở tấn công vào nước Đại Nguyên cả.

Từ các quan to quý tộc cho đến các bách tính bình thường đều sinh ra rất nhiều ý kiến, đương nhiên, việc ý kiến đó cũng chỉ là trong đáy lòng mà thôi. So với cuộc nói chuyện lần trước, vẫn là địa điểm đó, vẫn là hai người như xưa, nhưng cuộc nói chuyện đã khác xưa. Nguyên Vô Ưu nhướng cao mày thể hiện sự kinh ngạc của nàng.

Chu Thanh Sắc cười dịu dàng gật đầu: “Núi Phiêu Miễu, thời tiết và phong cảnh lúc này rất đẹp.”

Ánh nhìn của Nguyên Vô Ưu chuyển đến bộ quần áo của hắn. Người trước mặt đã thay bộ quần áo lụa là khi gặp mặt lần trước, cả người mang dáng vẻ thư sinh, tóc đen nhánh, cài một cây trâm ngọc rất đơn giản, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời, nụ cười sáng chói nhẹ nhàng liền có thể che đậy được ngũ quan bình dị của hắn. Nàng nhìn hắn mấy giây, cúi đầu cười, sau đó lại ngẩng đầu nhướng mày: “Thời tiết này, sư phụ mời con đi đến sự môn ngắm nhìn núi Phiêu Miễu không có đỉnh thật khiến con bất ngờ.”

“Đến đi tự do, tiêu sái như gió, vi sự cho rằng, đối với con mà nói, vậy mới là tốt.” Chu Thanh Sắc nhìn sâu vào nàng, thấp giọng nói.

Trái tim Nguyên Vô Ưu khẽ thắt lại một chút, đã từng một thời, tự do là điều mà nàng cho rằng là yêu cầu duy nhất của kiếp này, nhưng bây giờ tự do ở trong tay, nhưng tim lại không có cách nào hưởng thụ được tự do nữa rồi.

Trong khoảnh khắc ngày người ấy, trên gương mặt của Nguyên Vô Ưu cũng không có biểu hiện gì, sắc mặt không đổi mà cười nói: “Đi đến tự do, tiêu sái như gió,... thật tốt.” Chu Thanh Sắc dường như không nghe thấy lời nói của nàng, thản nhiên tự đắc mà đích thân đi pha trà, trong khoảnh khắc đưa tay lên, sự nho nhã và đẹp đẽ khiến cho người chứng kiến vô cùng yêu thích.

“Nhập vào thể tục cũng được, thoát khỏi thế tục cũng không sao, đời người cũng chỉ là than thở, giác ngộ vận mệnh và ghi nhớ vận mệnh mà thôi.” Chu Thanh Sắc đưa ly trà đã pha sẵn trong tay sang cho nàng, thẳng thắn nói: “Điều khiển ta cảm động không phải là nữ để tự mua dây buộc mình ở trước mặt, mà là Lam Vân ngồi nói chuyện trời cao đất rộng, nước chảy mây trôi cùng với ta ở trà lâu Tín Dương. Có lẽ ra ngoài một chuyển, con sẽ phát hiện so với vị trí nữ đế cao quý không gì sánh bằng ngày hôm nay, con càng bằng lòng là một Lam Vân hơn.”

Nụ cười trên mặt Nguyên Vô Ưu dần dần biến mất, sắc mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Chu Thanh Sắc vẫn giữ động tác đưa trà qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu không ai lên tiếng, bức tranh dường như là dừng lại vậy. Nhưng chỉ là dường như, vốn không hề thật sự dừng lại.

Đầu tiên, ánh mắt Nguyên Vô Ưu rời đi, sau đó đưa tay ra nhận lấy ly trà trong tay hắn, khẽ mở khóe môi đồng ý yêu cầu của hắn: “Được, con cũng muốn biết đáp án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.