Khi biến quan hai nước Sở - Đại Nguyên có xung đột với nhau, trời đã vào hạ, Kinh thành lại bắt đầu sôi nổi suy đoán về việc Tam hoàng tử nước Chu lại xuất hiện lần nữa.
Nguyên Vô Ưu gác lại công việc trên tay, đưa Đào Dao đi theo Chu Thanh1Sắc rời khỏi Kinh thành. Từ Kinh thành nước Đại Nguyên đến biên quân Ký Đông hết một tháng trời, dưới sự dẫn đường của Chu Thanh Sắc, Nguyên Vô Ưu chỉ mang minh Đào Dao đi theo cuối cùng cũng đến được chân núi Phiêu Miễu Hư Vô trong truyền thuyết.
Đoàn người đứng8ở một nơi trên đỉnh núi phóng mắt nhìn ra phía trước. Trên tầng mây, một đỉnh núi đứng sừng sững, đỉnh núi đó lắc lư mờ mờ ảo ảo trong lớp sương mù, lúc ẩn lúc hiện, như gần ngay trước mắt, lại như xa tận chân trời.
Truyền thuyết đúng là không chỉ2nói suông, núi Phiêu Miễu trong truyền thuyết đúng là ở gần Ký Đông.” Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm đỉnh núi có thể gọi là kỳ quan nhân gian trước mắt, nói như đang suy nghĩ điều gì. Vị trí của nàng bây giờ vừa hay ở bên ngoài vùng giao chiến giữa4biên giới nước Sở và biên giới Ký Đông. “Đầu kia của ngọn núi, nếu ta đoán không sai thì nó chính là nước Chu.” Nói cách khác, ngọn núi như tiên cảnh, dài dằng dặc không thấy điểm cuối này lại nằm ở vùng giáp ranh giữa ba nước.
Sự tồn tại của nó kì diệu không sao tả xiết!
Càng gần núi, Nguyên Vô Ưu càng cảm thấy khác biệt. Không khí xung quanh như đông đặc lại, càng đến gần, cảm giác áp bức ấy lại càng mãnh liệt. Hơn nữa, cảm giác huyền diệu không thể nói rõ kia cứ dấy lên trong lòng, cứ như nơi này... đã thoát ra khỏi chốn hồng trần, dường như không còn cảm giác tồn tại nơi trần thế nữa.
Chu Thanh Sắc dừng bước.
Nguyên Vô Ưu buông mắt, hờ hững phân phó: “Tiểu Đào Tử, các ngươi ở lại đây đi.”
Đào Dao nhìn đỉnh núi, không yên tâm nói: “Chủ tử, ngọn núi này rất cổ quái...” Thấy nó gần như vậy nhưng bất kể bọn họ có đi thể nào cũng không cách nào đến gần được nó, vẫn luôn có một lớp sương mù bao phủ lấy.
Nếu không có Chu Thanh Sắc, đừng nói là đến gần nó, ngay cả phát hiện sự tồn tại của ngọn núi này, ông ta cũng không thể “Ừ, đúng là rất thần bí.” Nguyên Vô Ưu cũng đồng ý với cách nói này. Đào Dao nhíu mày, đáy mắt có chút không tán đồng nhưng ông ta đi theo Nguyên Vô Ưu lâu rồi, đương nhiên biết chủ tử nhà mình đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không thay đổi suy nghĩ. “Nô tài ở đây đợi chủ tử xuống núi.” Ông ta chỉ có thể đưa Linh Lung mình đang công sau lưng cho chủ tử.
Chu Thanh Sắc vẫn luôn rất đàn ông nhưng không hề giúp nàng cầm lấy Linh Lung mà để cho Nguyên Vô Ưu tự mang. Nguyên Vô Ưu hơi gật đầu với Đào Dao rồi nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Sắc, hai người vốn đang đứng sánh vai nhau. Nàng lui ra sau một bước nhỏ, cúi đầu nói: “Mời sư phụ.”
“Đi thôi.” Làm như không thấy nàng thay đổi thái độ, Chu Thanh Sắc nói nhưng không vội vã đi mà bình tĩnh liếc mắt nhìn Đào Dao, hờ hững lên tiếng: “Ngọn núi này đã đứng lặng im trong thế gian hàng trăm năm, không ai có thể dò xét được nó, lý do bên trong không cần chu mô nói rõ, hẳn rằng Đào công công cũng tự mình lĩnh hội được!”
Đối với sự uy hiếp của Chu Thanh Sắc, Đào Dao làm như không biết, biểu cảm vẫn như lão tăng ngồi thiền bình thường. Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nói thêm một câu: “Tò mò cũng được, lo lắng cũng chẳng sao, nếu không có lệnh của cô, các ngươi không được tùy ý manh động.” Đối với nàng mà nói, sự tồn tại của Tiểu Đào Tử cũng quan trọng như vậy, nàng không hy vọng ông sẽ bị nguy hiểm.
Đương nhiên nàng cũng biết võ công Tiểu Đào Tử cao cường, bản lĩnh hơn người, nhưng trên thế gian này điều kì diệu nào cũng có, núi cao còn có núi cao hơn, càng huống hồ ngọn núi Hư Vô trước mắt này quả thật có điều huyền diệu, sự huyền diệu như vậy không phải là thứ Tiểu Đào Tử đối phó được.
Mấy người Đào Dao đưa mắt dõi theo, Nguyên Vô Ưu đeo Linh Lung theo sau Chu Thanh Sắc đi vào trong làn sương mù.
“Phải chăng đây chính là thứ mà người ta gọi là động tiên?” Để ý thấy theo từng bước đi lại gần của hai người, làn sương mù vốn dày đặc như có ý thức mà tản ra tạo thành một con đường cho bọn họ đi qua, Nguyên Vô Ưu kinh ngạc hỏi. Chu Thanh Sắc nhẹ thở dài một tiếng: “Đối với người bình thường mà nói, đây chính xác là động tiền, nhưng đối với những người tu đạo mà nói, nó chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Đối với những tin đồn tu đạo tu tiên kia, trước khi linh hồn Nguyên Vô Ưu rời khỏi thân xác trùng sinh lần nữa, nàng chỉ xem nó như những thứ tào lao mà thôi, cho dù thỉnh thoảng trông thấy cũng nghĩ đó là sự hoang tưởng hoặc suy nghĩ kì diệu của người xưa chứ chưa từng xem nó là thật.
Nhưng nàng chết rồi còn có thể trọng sinh sống trở lại, hơn nữa còn có thể vượt thời không, trong ý thức của nàng đương nhiên cũng có chút nhận thức, nhưng chỉ có nhận thức thế mà thôi. Nàng không hề có ý muốn đi tìm hiểu những tri thức và đáp án này, nhưng lúc này sự thật đang phơi bày trước mắt, nàng cảm thấy rất phức tạp.
“Sao không nói nữa?” Chu Thanh Sắc quay đầu nhìn nàng một cái rồi lại quay đi, tiếp tục bước về phía trước.
“Không có gì để nói cả.” Nguyền Vô Ưu buông mắt hờ hững nói nhưng lại nhìn thấy một quầng sáng màu vàng nhàn nhạt như ánh nắng mặt trời di chuyển dưới chân, mắt nàng vụt qua sự kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời nhưng lại chẳng hề trong thấy mặt trời. Chu Thanh Sắc làm như mọc mắt ở sau lưng, nói: “Ánh sáng dưới chân không phải là ánh nắng mặt trời mà là ánh sáng Linh Lung phát ra, nó có thể bảo vệ con bình an đến gần ngọn núi.”
Nguyên Vô Ưu tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy.” Hắn nhắc nàng đưa theo Linh Lung, ban nãy lại để nàng tự mình vác Linh Lung vào núi là nàng đã biết Linh Lung này có điều kì diệu gì rồi, thì ra là ô dù che chở cho nàng vào núi.
“Trước kia, Linh Lung cũng bảo vệ phụ thân ta đi vào núi Hư Vô.”
Bước chân Nguyên Vô Ưu hơi ngập ngừng rồi lại tự nhiên đi theo hắn. “Sau này, nương ta phản bội môn quy vì ông, đi theo xuống núi, mặc dù sự tôn thất vọng về lựa chọn của nương nhưng vẫn tặng nương Linh Lung mang xuống núi.” Nguyên Vô Ưu cảm thấy có điều không hiểu: “Nếu bên người sư tổ đã có Linh Lung rồi thì sao lại không thể tìm được đường về núi Hư Vô chứ?” “Sư tôn tặng nương Linh Lung đưa xuống núi chính là vì không muốn nương lại có cơ hội phản bội môn quy nữa.” Tìm đường về núi chính là trọng tâm từ khi hắn biết chuyện đến trước khi phá giải được. Mặc dù cuối cùng hắn cũng phá giải được huyền cơ mà sư tôn để lại, nhưng đối với nương mà nói, đó không phải là hi vọng.
Đây cũng là lý do vì sao hắn rõ ràng đã tìm được đường về núi từ lâu nhưng nương vẫn không chịu theo hắn về núi, chỉ sai hắn quay về thờ cúng sư môn. Nguyên Vô Ưu mím môi. Nói như vậy, nàng cũng hiểu được rồi. Cảm giác nghẹt thở bức bách khiến Nguyên Vô Ưu phát hiện ra, bọn họ bất giác đã đi được non nửa tiếng đồng hồ rồi.
Đường đi vẫn luôn là đường bằng phẳng chứ không phải leo trèo núi như nàng tưởng tượng, nhưng mây mù càng ngày càng dày đặc, hơn nữa áp lực vô hình cũng ngày càng lớn, bầu không khí xung quanh dường như bị một thế lực vô hình không ngừng giày vò, ngưng tụ lại bao vây lấy bọn họ.
Thứ Chu Thanh Sắc luyện vốn là tâm pháp của môn hạ Hư Vô mà Ninh Thị dạy cho hắn, đối với hắn mà nói, sự khác thường xung quanh chẳng hề khó khăn gì, nhưng đối với một người không hề luyện võ công là Nguyên Vô Ưu mà nói, nàng đối phó với áp lực như vậy rất khó khăn. Càng đi vào trong, cảm giác nghẹt thở càng mãnh liệt, đầu óc quay cuồng từng cơn, hoa mắt, ù tai, lục phủ ngũ tạng đều như bị vật nặng đè ép giày vò, cảm giác này rất khó chịu.
Nàng dừng bước, gập người ôm ngực chịu đựng sự đau đớn cơ thể mà nặng nhọc hít thở, nhưng cho dù là thở ra hay hít vào cũng đều khiến nàng rất khó chịu.
Chu Thanh Sắc ngoảnh đầu nhìn nàng không nói, chỉ nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
Nguyên Vô Ưu nặng nhọc đứng thẳng người: “Còn... còn bao xa nữa?” Nếu không phải vẫn đi trên đường bằng phẳng thì nàng sẽ tưởng rằng mình bị phản ứng cao nguyên đấy.
Chu Thanh Sắc nhìn nàng, buông mắt nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ vừa đi vào biển mây mà thôi, muốn vào núi thì cần phải đi qua biển mây này.” “Cần, bao, lâu...” Nguyên Vô Ưu như cắn răng nói ra từng chữ. “Nửa canh giờ nữa.”
Nguyên Vô Ưu nhắm mắt. Nửa canh giờ chính là một tiếng đồng hồ, sự áp bức xung quanh đã khiến nàng cảm thấy khó di chuyển thêm được nữa, mà ý của Chu Thanh Sắc là nàng bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi sao?
“Sư phụ... không có cách nào sao?” Nàng không tin hắn không có cách nào khác. Ánh mắt Chu Thanh Sắc có phần cổ quái, khóe môi vô thức mím chặt nhưng không sao thốt ra được một chữ. Hắn có cách, nhưng chưa chắc nàng đã muốn cách này. Nguyên Vô Ưu vô lực nhắm mắt áp chế tiếng chửi mắng muốn bật ra cổ họng, nghiến răng nói: “Chu Thanh Sắc, người...”
Chữ “người” còn chưa dứt thì trên môi đã có cảm giác mềm mại ấm áp chạm vào khiến Nguyên Vô Ưu ngây người, đôi mắt đang nhắm lại đột nhiên trợn tròn nhưng lại bị nhấn chìm trong đôi mắt đen tuyền.
Khoảng cách hai người gần đến mức nàng có thể đếm được từng sợi lông mi của hắn.
Không đợi nàng kịp suy nghĩ, luồng hơi hẳn thổi vào chui từ khoang miệng xâm nhập thẳng lên não rồi lại xoay chuyển vào lục phủ ngũ tạng của nàng, làm dịu đi sự khó chịu của nàng.
Đôi mắt Chu Thanh Sắc nhìn đôi mắt nàng chăm chú, không hề bỏ qua bất cứ phản ứng nào của nàng, đôi môi hơi nhếch lên nhẹ nhàng dán vào môi nàng, cùng trao đổi hơi thở với nhau... Một núi một thế giới, đỉnh Hư Vô.
Nguyên Vô Ưu phóng mắt nhìn thế giới trước mắt, nàng hơi mơ màng, cảnh sắc trước mắt khiến nàng nghĩ đến tiên cảnh, đẹp đến mức khiến người ta nín thở. Dưới đỉnh núi là lớp lớp biển mây, mây trắng cuộn trào, lúc như rồng, lúc như hổ, thật là cảnh biến hóa khôn lường.
Sau lưng nàng là núi rừng xanh tươi, bầu không khí nơi đây trong lành mát mẻ, so với cảm giác nghẹt thở nàng cảm nhận được lúc trên núi ban nãy, quả thật là một trời một vực!
Hít thở bầu không khí trong lành, nhìn núi non xanh biếc, mây trắng tinh khôi, trong núi rừng vang lên tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp trên đỉnh đầu phủ một lớp ánh sáng bằng vàng lên cảnh sắc tươi đẹp ngút tầm mắt nơi đây, lóa mắt rực rỡ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh nàng. Chu Thanh Sắc nhìn về phương xa, nhỏ giọng nói: “Đứng sừng sững giữa đất trời, trên biển mây, tất cả mọi thứ nơi đây đều vượt ra khỏi hồng trần rồi.” Một lúc lâu sau, Nguyên Vô Ưu mới quay đầu nhìn hắn, đột ngột nói: “Cảm ơn người đã cho ta thấy được mỹ cảnh tươi đẹp đến nhường này giữa đất trời.”
Chu Thanh Sắc nhìn nàng một cái rồi nhìn về phía trước, thẳng thắn nói: “Ta không nhận sự cảm kích của nàng.” Thứ hắn muốn chưa bao giờ là sự cảm kích của nàng.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười không lên tiếng.
Phút chốc, hai người yên lặng không nói đứng tại đó, cảm nhận sự tươi đẹp của nơi này, mỗi người đều mang suy nghĩ riêng. Mãi một lúc lâu sau, Chu Thanh Sắc quay đầu nhìn nàng, thấy lông mày hơi nhíu lại của nàng đã buông lỏng, lòng hắn khẽ động nhưng lại áp chế xúc động muốn hỏi sâu hơn, cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào núi, phong cảnh nơi đó cũng đẹp không sao tả xiết như ở đây, chắc chắn sẽ khiến nàng không thể rời mắt.”
Nguyên Vô Ưu đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, nghe thấy lời hắn, nàng hiểu ý mỉm cười, rất thoải mái nói với hắn: “Được sự phụ đại nhân mê hoặc như vậy, Vô Ưu ta thật không thể chờ được.”
“Có thể mê hoặc được Vô Ưu, vi sư thật là vinh hạnh.” Chu Thanh Sắc mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt đen láy ẩn chứa ánh sáng kì lạ.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười không nói nhưng lại giơ tay ý mời.
Ánh sáng trong mắt Chu Thanh Sắc hơi ảm đạm đi, nhưng rồi lại phát sáng lấp lánh như nghĩ ra điều gì. Hắn mỉm cười sải bước đi trước.
Nguyên Vô Ưu nhìn bóng lưng hắn, không nhịn được quay đầu nhìn về phương xa, ánh mắt nhìn xuyên qua từng lớp biển mây.
Ban nãy, khi đứng trên đỉnh núi miên man suy nghĩ, sự rung động đối với nơi đây và sự cảm kích với Chu Thanh Sắc cùng hòa vào nhau, quả thật khiến nàng có một loại xúc động: nàng nghĩ, có lẽ sống một đời như thế này cũng không phải là không thể.