Nguyên Vô Ưu đang đọc một cuốn sách được viết bằng thẻ tre thì đột nhiên bị một hương thơm ngào ngạt bay tới hấp dẫn. Trong một khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng gấp lại cuốn sách bằng thẻ tre, đứng dậy hoạt động IV chân tay một lát liền bước ra khỏi thư phòng tìm kiếm hương thơm ấy. Ở trong một ngôi đình bên trái sân nhà, bình trà trong tay Chu Thanh Sắc đã pha xong.
Gió mát khiến người ta khoan khoái, hương thơm của trà ngào ngạt,1lại kết hợp với cây cối um tùm bốn phía xung quanh, thác nước đang chảy cùng những vườn rau xanh mướt trong sân, ý thơ tràn trề như vậy, đẹp đẽ yên bình đến thế, khiến cho Nguyên Vô Ưu không tìm ra được chút tỳ vết nào.
Nàng mỉm cười đi về phía trước, tùy tiện mà ngồi xuống như hắn.
“Đây chính là những lá trà mà chúng ta đã hái?” Quả thực là có sức hấp dẫn hơn so với những lá trà được tiến công trong cung của nàng,8ngay cả người không có thói quen uống trà như nàng cũng nhịn không được mà muốn thưởng
“Phải thử xem, trong này cũng có không ít công sức của ta.” Nguyên Vô Ưu đưa tay ra nhận lấy ly trà, đưa đến bên môi nhấp nhẹ một cái, sau đó đầu mày nhướng lên nhìn về phía Chu Thanh Sắc. Chu Thanh Sắc nhìn thấy trong mắt nàng đang tràn đầy ý cười. Nguyên Vô Ưu nuốt xuống ngụm trà đắng nghét2khiến nàng muốn nhướng mày kia, nhưng trong khoảnh khắc vừa nghĩ muốn buông xuống thì lại đột nhiên mở mắt, không nhịn được nhìn về phía Chu Thanh Sắc, nghĩ một chút, nàng lại hớp một ngụm nhỏ. Vẫn là vị đắng như hoàng liên* như cũ khiến cho nàng phải nhíu mày, nhưng đợi đến khi nuốt xuống, lại cảm thấy vị đắng này cũng không khó chịu đến như vậy. Ngược lại, sau khi uống xong, cả người còn rất thoải mái, sự mệt mỏi toàn thân dường như4bị quét sạch đi, đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
(*) Hoàng liên: tên một vị thuốc bắc, có vị đắng.
“Đây là trà gì?” Nàng tò mò hỏi. “Đạo trà.” Chu Thanh Sắc uống một ngụm xong trả lời. “Đạo trà? Cái tên này cũng thật thú vị, theo ta thấy, gọi là trà Khổ Cam thì sẽ chính xác hơn một chút, vị của trà này không phải là khổ tận cam lại sao?” Sau khi nghe tên trà, Nguyên Vô Ưu rất hứng thú mà nói.
Chu Thanh Sắc mỉm cười, sau đó buông ly trà xuống: “Nghe nương của ta từng nói, lần đầu tiên bà ấy uống trà này, liền nghĩ ngay đến đổi tên nó thành thuốc đắng giã tật, sau đó đến ngày hôm sau thì sự tôn liền cho bà chuyên tâm theo học y.”
Nguyên Vô Ưu khẽ ngây người, không kiếm được hỏi: “Lẽ nào uống ngụm trà này thì có điều gì bí mật sao?”
Chu Thanh Sắc khó mà thấy nàng trịnh trọng như vậy, nhịn không được bật cười.
Nguyên Vô Ưu ho nhẹ một tiếng, xem ra bản thân thật sự bị sự thần kỳ của nơi này làm cho hoảng sợ rồi, quả thực là có chút chuyện bé xé ra to mà.
Tâm trạng của Chu Thanh Sắc vô cùng tốt, lại nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu chăm chú uống trà của nàng, trong lòng khẽ ngây ra, hắn thật sự hy vọng khi ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn cũng không cần che giấu gì như vậy. Cảm thấy ánh mắt của hắn dần dần nóng bỏng hơn, bàn tay nâng ly trà của Nguyễn Vô Ưu theo bản năng siết chặt lại. Nàng quả thực là thích nơi này, cũng từng xúc động biết bao lần, muốn ở lại nơi thiên đường trần gian này mà sống đến già. Ở đây, nàng có thể cảm nhận được tâm hồn già cỗi của mình có được một chút yên bình và tĩnh lặng.
Nhưng cũng chính vì sự yên bình và tĩnh lặng của tâm hồn, mà khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng nửa đêm, mới càng cảm nhận rõ ràng hơn sự trống rỗng và nỗi đau thoáng hiện lên trong đầu kia.
Nàng tự cúi đầu, tự rơi vào suy nghĩ của chính mình mà không cảm nhận được rằng, lúc nàng tránh né thì trong đôi mắt nóng bỏng rực sáng của Chu Thanh Sắc kia bỗng nhiên tối lại. Sống ở nơi này cũng đã hơn nửa tháng rồi, nàng đã cho nàng và hắn một cơ hội như chính lời nàng đã nói.
Nàng quả thực cũng đã cố gắng đến gần hắn, nàng đã mặc lên bộ quần áo vải bình thường, quét dọn đình viện, cũng đích thân giặt quần áo nấu cơm, thậm chí nàng còn bằng lòng làm việc tay chân trong vườn, vào núi hái trà, cùng hắn ngồi uống trà,... Nàng đang cố gắng, nhưng trong mắt hắn, hắn lại không cảm thấy được niềm vui, ngược lại lòng hắn vì sự cố gắng của nàng mà cảm thấy cay đắng.
Nàng và hắn có thần giao cách cảm, nhưng lại tuyệt nhiên không có thứ tình cảm nam nữ chân thành kia. Thời gian trong động tuy không hề giả, nhưng lại không thể khiến cho tim của nàng vượt qua trăm năm, quên đi thế tục. Tiếng chim hót thánh thót dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu, phá vỡ bầu không khí dần dần đông cứng lại bởi vì sự im lặng và những suy nghĩ trong lòng của hai người.
Hai người gần như tỉnh táo lại cùng một lúc.
Sắc mặt Chu Thanh Sắc vô cùng tự nhiên, hắn đưa tay ra thu dọn dụng cụ pha trà trên bàn, nhưng lại nghe Nguyên Vô Ưu nói: “Chỗ này để ta dọn dẹp là được rồi.”
Bàn tay đưa ra của Chu Thanh Sắc khẽ dừng lại, đôi mắt vừa cụp xuống lại lập tức ngẩng lên, cười nói: “Cũng được, vậy ta đem số trà còn lại đi cất.” Đợi hắn đi xa, Nguyên Vô Ưu mới từ từ buông tay xuống, trong ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt. Thực ra không cần tiếp tục nữa, trong lòng nàng đã có đáp án rồi.
Nếu như nàng vẫn luôn không chịu đối mặt, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ mơ hồ mà chấp nhận, thậm chí bằng lòng mơ hồ cả đời cũng không chịu mở lòng cho một ai đó bước vào cõi lòng nàng nữa. Đã đối mặt thì bắt buộc phải lựa chọn, mà chỉ cần lựa chọn thì ắt sẽ có tổn thương.
Sự cay đắng lạnh lẽo rơi vào trong khoang miệng đánh thức Nguyên Vô Ưu, nàng cúi đầu, nhìn ly trà trong tay, lại nghĩ đến cảm giác khi nàng uống ly Đạo trà này, khổ tận cam lai... Chu Thanh Sắc đem những ly trà đã pha sẵn dọn dẹp lại, thay một bộ quần áo vải rồi nhấc giỏ trúc lên chuẩn bị đi trồng rau, nhìn nàng nâng ly trà ngồi ngây người ở đó, mắt hắn sáng lên, lên tiếng gọi nàng: “Vô Ưu.” Vô Ưu quay đầu, nhìn người mặc quần áo vải nhưng lại có một phong thái khác người rất cuốn hút, đột nhiên cảm thấy bản thân thực ra cũng là một người đáng hận đáng ghét. Nàng bị tình cảm tổn thương đến tận xương tủy, không phải là bởi vì người đàn ông mà nàng yêu không yêu nàng, mà bởi vì người đàn ông đó rõ ràng không yêu nàng mà lại cho rằng bản thân có thể yêu nàng, cho rằng bản thân có thể giả vờ yêu nàng. Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không thể nào là tự cho rằng, cũng không thể nào có thể giả vờ được.
Nàng không thể phạm một lỗi sai như vậy được.
Thấy sắc mặt kì lạ của nàng nhìn chằm chằm mình, ánh mắt Chu Thanh Sắc dần dần trở nên cứng rắn hơn, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, tim không tự chủ được mà thắt chặt lại, sau đó hắn bình tĩnh chỉ chỉ ly trà trong tay nàng, cười nói: “Trà đã lạnh rồi, nếu như nàng còn muốn uống, để ta đi pha lại một bình trà mới cho nàng.” Nguyên Vô Ưu yên lặng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Người biết ta hận nhất là người gì không?”
Đối với câu hỏi đột ngột của nàng, Chu Thanh Sắc kinh ngạc không biết làm sao.
Nguyên Vô Ưu cúi đầu nhìn ly trà trong tay một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ, trong giọng nói mang theo sự kiên định và sâu xa khiến hắn bất ngờ.
“Cả đời này ta hận nhất chính là loại người rõ ràng là không yêu nhưng lại giả vờ như là yêu, mà ta, cũng đang phạm phải sai lầm này.” Sắc mặt Chu Thanh Sắc bởi vì sự kiên quyết trong lời nói của nàng mà trở nên trắng bệch. Hắn muốn khiến nàng đừng nói, càng muốn nói cho dù là như vậy hắn cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn thì tất cả đều không cần tính toán, nhưng mà cổ họng hắn lại gắt gao kẹt cứng lại như bị nhét một quả trứng gà vào trong, không cách nào lên tiếng được, chỉ đành ngây người nhìn nàng.
“Cho dù ta thích nơi này, nhưng ta lại không dám chắc chắn bản thân có thể trở thành một người vì một lời nói, một hành động mà ghi nhớ đến già kia. Chính mình đã không muốn thì đừng ép buộc người khác. Không cần đợi đến ngày ước hẹn, bây giờ ta có thể nói cho người biết đáp án, ta, không có cách nào có thể đáp lại tình cảm của người, cũng không cách nào chọn người làm người bạn đời của ta được.”
Ngay lập tức, giỏ trúc trong tay Chu Thanh Sắc rơi xuống đất. Bầu không khí dường như bị đông cứng lại, chỉ còn lại hai người đang bốn mắt nhìn nhau cùng đối diện với đáp án và sự thực không muốn đối mặt kia.
Chu Thanh Sắc không nói gì, đôi đồng tử đẹp đến động lòng khiến người khác kinh ngạc kia vẫn bình tĩnh không nhìn ra nửa điểm bất thường. Nguyên Vô Ưu cũng không nói gì, nàng biết lời nói của bản thân đã khiến người khác đau lòng, nhưng đau lâu không bằng đau ngắn. So với không yêu, có lẽ hắn sẽ đau sẽ bị tổn thương, nhưng nếu như nàng rõ ràng không yêu nhưng vẫn giữ hy vọng cho hắn, vậy không phải là sự thương hại hắn càng không phải là sự tôn trọng nàng dành cho hắn. Có lẽ nàng thực sự không coi hắn là tri kỷ, là bạn tốt thật sự, nhưng tình nghĩa sư đồ vẫn còn đó. Con người vốn dĩ được gọi là con người, là bởi vì có tình. Nếu như điều hắn cần là tình cảm sư đồ và tình cảm tri kỉ, bạn bè giữa hắn và nàng, nàng có lòng tin có thể hứa tuân thủ cả một đời.
Nhưng những thứ mà hắn cần không phải là những thứ này, mà nàng cũng không cách nào có thể làm cho hắn được.
“...Vô Ưu... Nàng biết, ta thích nàng.”
Không biết qua bao lâu, Chu Thanh Sắc mới khàn giọng nhè nhẹ phá vỡ bầu không khí bị ngưng đọng kia. Nguyên Vô Ưu quay mặt lại với ánh nhìn chăm chú của Chu Thanh Sắc, gật đầu thừa nhận: “Ta có thể cảm nhận được.”
“Nàng rõ ràng biết, nơi này chỉ có ta mới có thể tìm thấy, chỉ có ta mới có thể đi vào, nếu như...” Chu Thanh Sắc nói tới đây bỗng nhiên có chút khó khăn: “Nếu như ta không bằng lòng để nàng đi, không có ta, nàng không thể xuống núi được.”
Nguyên Vô Ưu không hề có chút chần chừ: “Ta đã nghĩ đến rồi.”
“Nàng có nghĩ đến nhưng lại không để tâm. Vô Ưu, là ta nhìn qua có vẻ quá dịu dàng vô hại rồi, hay là trong lòng nàng, thật sự tin tưởng ta như vậy?” Chu Thanh Sắc khẽ híp mắt lại, không chút cảm xúc nào mà nhìn chằm chằm nàng, chầm chậm bước về phía nàng.
Nguyên Vô Ưu nhìn hắn từng bước từng bước lại gần, bước chân vẫn không hề động. Nàng chỉ đứng ở đó, yên lặng nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: “Đều không phải.”
Bước chân Chu Thanh Sắc dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng bắt đầu trở nên phức tạp.
Thấy biểu cảm của hắn như vậy, Nguyên Vô Ưu ngược lại khẽ cười một tiếng, những lời nói ra vừa trịnh trọng lại vừa chân thành: “Bởi vì, đây là sự kính trọng ta dành cho người.”
“Kính trọng?” Đôi mắt Chu Thanh Sắc híp lại từ từ mà nhìn nàng, trên gương mặt không biểu cảm lộ ra chút ảm đạm cay đắng. Hắn đã hiểu ý của nàng rồi.
Có lẽ là vì đã thẳng thắn trả lời rồi, Nguyên Vô Ưu dứt khoát nói thẳng đến cùng: “Ta kính trọng người, đối thủ ngầm của ta.”
Lời nói nằm ngoài dự đoán của nàng cũng không làm Chu Thanh Sắc bất ngờ, ngược lại hắn có chút khó chấp nhận mà nhắm mắt lại. “Đối thủ? Trong lòng nàng, hóa ra ta vẫn luôn tồn tại như vậy sao? Vô Ưu, nàng bất công với ta!” Chu Thanh Sắc đột nhiên mở bừng mắt ra, vừa lên án, vừa không cam lòng, vừa không phục mà nói.
Nguyên Vô Ưu im lặng trước lời chỉ trích của hắn. Mà sự im lặng của nàng lại khiến sự đau khổ trong đáy mắt Chu Thanh Sắc càng thêm sâu: “Ngay cả bao biện cũng không có? Vô Ưu, nàng bảo ta cam lòng nhận thua thế nào đây?”
Nguyên Vô Ưu mím chặt môi. Trong mấy ngày qua, nàng cũng không phải là chưa từng suy nghĩ, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc sống tạm bợ cho qua ngày, nàng tin rằng, bất kể là ở nơi tiên cảnh nhân gian này hay là nơi thể tục hồng trần gia, trong một khoảng thời gian ngắn, Chu Thanh Sắc chắc chắn sẽ là người thích hợp với nàng nhất. Nhưng mỗi lần suy nghĩ này dâng lên, ngay cả bản thân nàng cũng không cách nào thuyết phục bản thân nàng tin tưởng, trong lòng chỉ có sự lo sợ và cảnh giác ngập tràn.
Chu Thanh Sắc là một người đàn ông tự tin, kiêu ngạo, thông minh tuyệt đỉnh và có xuất thân không bình thường. Trong nhận thức của hắn, trong thiên hạ này chỉ có những thứ hắn không muốn chứ không thể nào có thứ mà hắn không thể có được! Từ ngày ở chung với nàng, hắn không chỉ cảm thấy hối hận một lần mà là vô số lần bởi vì sự kiêu ngạo của hắn.
Nguyên nhân chủ yếu khiến nàng không cách nào thuyết phục bản thân có thể ở bên cạnh hắn là vì không muốn hắn một ngày nào đó vì yêu mà sinh ra hận, sau đó dây dưa với nàng đến chết mới thôi. Sự hủy diệt, cay đắng của tình cảm đó đã khắc sâu vào trong linh hồn nàng, cả đời này không thể nào lại bước trên con đường ấy một lần nữa.
Cho nên bất kể là đối với bản thân nàng hay đối với hắn, nếu như nàng đã không có tự tin có thể đáp lại tình cảm của hắn, vậy thì hà cớ gì lại tự mình đào hố chôn mình, cuối cùng là vừa tổn thương người lại tổn thương mình. Nàng im lặng một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, than dài một tiếng: “Sư phụ.” Dường như Chu Thanh Sắc bị tiếng gọi sư phụ của nàng ép cho lùi về sau một bước, sắc mặt hắn lộ vẻ sầu thảm.