Đưa tay lấy cuốn sách trong hộp ra, liếc qua trang đầu tiên liền lập tức đóng lại, trong lòng rất kinh ngạc, cái này – là ai đã đưa đến cho hắn chứ?
Là đang giúp hắn? Hay là có mục đích khác?
…
Trong một góc vắng vẻ của Nội Vụ Cung, không khí có chút đông cứng, Hứa Nhân nhìn Tiểu Hoa Tử với vẻ vô cảm, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
So với gương mặt không cảm xúc của Hứa Nhân, Tiểu Hoa Tử lại rất nhẹ nhàng thoải mái, không một chút lo lắng và hoảng loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Hoa Tử, nếu như không phải thời gian, hoàn cảnh, tình tiết đều không hợp lí, Hứa Nhân thật sự kinh ngạc, mấy ngày nay vắt hết đầu óc để nghĩ xem Tiểu Hoa Tử đang bán mạng cho ai.
Hắn còn đặc biệt nghe ngóng tất cả những người bị nhốt ở Nhân Lãnh Cung, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy người này tám chín phần là Cố thái phi, bởi vì chỉ có Cố thái phi mới có khả năng này.
Cố thái phi là phi tần của tiên đế, từng có lúc hào quang vô cùng, tuy rằng cuối cùng bà bị tiên đế giam vào lãnh cung, nhưng bà vẫn còn chỗ dựa là Hoài vương.
Tiên đế già rồi mới có con, Hoài vương lại là đứa con nhỏ tuổi nhất. Từ khi sinh ra đã được tiên đế yêu thương, ngay cả sau khi Cố thái phi bị đưa vào lãnh cung, tiên đế vẫn phong vương ban phủ cho Hoài vương, còn phá lệ cho hắn và Cố thái phi mỗi năm gặp mặt một lần, từ điểm này đã đủ thấy được sự sủng ái của tiên đế với hắn.
Tuy nhiên từ sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ, Hoài vương ở mãi trong phủ không hỏi chuyện đời, trên triều đình không quyền không thế, nhưng hắn vẫn còn thân phận Hoài vương đó.
Tiểu Hoa Tử bị Cố thái phi và Hoài vương mua chuộc, hắn có thể hiểu được, cũng không bất ngờ, nhưng – theo Hoài vương thì sẽ không có tương lai!
Thân phận Hoài vương tuy rằng cao quý, nhưng thân thể hắn yếu đuối, có bệnh tật trong người, theo một chủ tử như vậy, thực sự là quá mạo hiểm.
“Tiểu Hoa Tử, chúng ta là đồng hương, cho nên những lời vừa rồi của ngươi, ta coi như là chưa nghe thấy.” Hứa Nhân nhìn chằm chằm Tiểu Hoa Tử, chậm rãi nói.
Tiểu Hoa Tử cũng không thấy bất ngờ khi nghe thấy Hứa Nhân từ chối, vẫn cười nhẹ nhàng thong thả như cũ, nhưng lời nói lại khiến Hứa Nhân ở đó thay đổi sắc mặt.
“Hứa Nhân, ngươi xem ta là con nít ba tuổi sao?”
“Tiểu Hoa Tử, ngươi có ý gì?” Sắc mặt Hứa Nhâm trầm xuống.
Tiểu Hoa Tử đưa mắt nhìn xung quanh góc nhỏ: “Ngươi thông minh hơn ta, lại còn sớm hiểu được làm thế nào để sống và thăng tiến trong hoàng cung này.”
Hứa Nhân đánh giá xung quanh, hắn từng sống ở Nội Vụ Cung, quen thuộc với Nội Vụ Cung còn hơn Tiểu Hoa Tử. Bây giờ là lúc Nội Vụ Cung bận nhất, còn nơi này cũng là nơi vắng vẻ nhất cách xa Nội Vụ Cung, cho dù hắn có hét rách cả cổ họng e là cũng không ai nghe thấy.
Thấy Hứa Nhân lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, Tiểu Hoa Tử khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười vô cùng lạnh lẽo: “Hứa Nhân, ngươi biết đó, ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, một là làm theo lời ta, hai là... chết!”
Hứa Nhân cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác thực không có đồng bọn của Tiểu Hoa Tử, hắn mới dần dần yên tâm, lạnh lùng nhìn Tiểu Hoa Tử, ánh mắt trở nên hung ác: “Chỉ dựa vào ngươi mà muốn giết người diệt khẩu?” Hắn và Tiểu Hoa Tử vào cung cùng một năm, tuy Tiểu Hoa Tử lớn hơn hắn một tuổi, nhưng vóc dáng lại ốm hơn hắn nhiều, có lẽ hắn nên ra tay trước để giành ưu thế? Nhưng lỡ như trong góc tối vẫn còn đồng bọn của Tiểu Hoa Tử thì sao? Hắn giết Tiểu Hoa Tử cũng không thể giữ lại mạng mình.
Tiểu Hoa Tử không bỏ qua tia hung ác lóe lên trong mắt Hứa Nhân lúc nãy, lắc lắc đầu với hắn: “Bản thân sức yếu, ta đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng Hứa Nhân, chúng ta ở trong cung năm năm, không chỉ mình ngươi hiểu làm thế nào để giữ mạng trong cung, ta cũng hiểu rồi.”
“Có... có ý gì?”
“Hai chúng ta dù sao cũng khá thân thiết, lẽ nào ngươi một chút cũng không phát hiện ra rằng, ta đã hạ độc cho ngươi?” Tiểu Hoa Tử thẳng thắn nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy và bất lực.
Sắc mặt Hứa Nhân chợt hoảng sợ, nhưng lại lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng âm hiểm: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Nói thì nói như vậy, nhưng trong đầu lại cố gắng nhớ về những lần Tiểu Hoa Tử đi tìm hắn, rốt cuộc đã hạ độc gì cho hắn?
Tiểu Hoa Tử cũng không vội, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi... Tiểu Hoa Tử, ngươi thật bỉ ổi.” Kể từ khoảnh khắc cấm quân dẫn Tiểu Hoa Tử đến trước mặt hắn, hắn liền biết Tiểu Hoa Tử đang lợi dụng mình, nhưng lúc đó hối hận cũng không kịp nữa. Mấy ngày nay, Tiểu Hoa Tử làm như không có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn lại lo sợ bất an.
Vậy nên ngay sau khi Tiểu Hoa Tử hẹn hắn đến góc nhỏ vắng vẻ như thế này của Nội Vụ Cung, hắn liền biết, ngày này cuối cùng cũng tới.
“Có lẽ là ta có lỗi với ngươi, nhưng Hứa Nhân, ta cũng muốn sống.” Tiểu Hoa Tử giống như là nhớ lại điều gì đó, ánh mắt bắt đầu ngẩn ngơ.
Hứa Nhân âm thầm cắn răng cắn lợi: “Ngươi muốn sống, liền đẩy ta vào chỗ chết? Tiểu Hoa Tử, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.”
Lúc Tiểu Hoa Tử tiếp cận hắn, hắn không phải là không cảnh giác, nhưng thời gian xuất hiện của Tiểu Hoa Tử đã làm ảnh hưởng đến sự đề phòng của hắn.
Lương phi bị giáng xuống làm quý nhân, Thất hoàng tử bị đưa cho Đan phi nuôi dưỡng, Tứ công chúa bị cấm túc... Mắt thấy những vinh hoa phú quý đều dần biến mất, lại gặp phải sự bài xích, giẫm đạp của kẻ trên với người dưới, lại thêm Tiểu Hoa Tử làm việc ở lãnh cung, đối với lợi ích của hắn không có xung đột gì, hắn mới mắt nhắm mắt mở mà kết bằng hữu với người đồng hương này.
Không ngờ, không ngờ, hắn thông minh cả đời, vậy mà lại hồ đồ một lúc.
“Sao lại đẩy ngươi đến chỗ chết chứ? Hứa Nhân, đây là cho ngươi cơ hội leo lên cao một lần nữa, Lương quý nhân không thể nào có cơ hội leo lên nữa đâu.” Thật ra câu này của Tiểu Hoa Tử cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
“Xì, cơ hội? Theo chủ tử của ngươi còn không bằng theo Lương quý nhân.” Cho dù không trèo lên cao được thì cũng tốt hơn việc chết không toàn thây, tiền đề của việc hưởng thụ vinh hoa phú quý là phải giữ được tính mạng.
Sắc mặt Tiểu Hoa Tử lạnh lùng: “Ngươi cũng không biết chủ tử ta là ai, sao lại biết được chủ tử của ta không bằng chủ tử bây giờ của ngươi?” Trong lòng hắn, chủ tử của hắn là người tôn quý, vinh hoa ngàn vạn lần, được người trong thiên hạ quỳ phục dưới chân, Hứa Nhân lấy Lương quý nhân so sánh với công chúa, đó là sỉ nhục công chúa.
Hứa Nhân liên tục cười lạnh: “Tiểu Hoa Tử, ngươi thực là quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được ta sao?” Tiểu Hoa Tử xem thường hắn sao?
Ánh mắt Tiểu Hoa Tử lóe sáng: “Ngươi không thể nào biết được.”
Hứa Nhân khinh thường hừ lạnh: “Trừ Cố thái phi, người ở trong lãnh cung ấy, còn có người nào có thể trở mình chứ?”
Sợi dây đàn căng lên trong lòng Tiểu Hoa Tử thoáng buông lỏng, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng: “Hứa Nhân, ta không phải là đang hỏi ý kiến của ngươi, ta là đang ra lệnh cho ngươi làm theo lời ta nói, đương nhiên...”
Không để lửa giận của Hứa Nhân vào trong mắt, chỉ là nhẹ nhàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tiểu Hoa Tử lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể đi tố cáo ta, nhưng ngươi phải nghĩ cho kĩ, ta chết thì ngươi cũng không thoát được. Có thể chết vì chủ tử, ta cam tâm tình nguyện, ngược lại là ngươi, có gan để chết hay không?”
Hai bàn tay của Hứa Nhân đã nắm chặt lại từ lâu, khớp xương kêu răng rắc, trong lòng hận không thể lóc thịt lột da Tiểu Hoa Tử, nhưng lại cố nhịn.
Tiểu Hoa Tử nói đúng, hắn không có gan chết, hắn muốn sống thật tốt.
Cho nên, dù trong lòng nghi ngờ chuyện Tiểu Hoa Tử có khả năng hạ độc hắn, nhưng lại không dám đánh cược, bởi vì nếu như hắn là Tiểu Hoa Tử, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.