“Đệ có lòng tin như vậy sao? Nguyên Vô Ưu sẽ đến cứu đệ?” Giọng nói trầm thấp của Sở Hồng vừa vang lên thì người cũng đã bước vào trong.
“Lão nổ tham kiến hoàng thượng.” Lão nhân bước lên trước một bước, cung kính lên tiếng.1Bản thân có lòng riêng lại bị hoàng thượng nghe thấy, nhưng Sở Nghị cũng không hề sợ hãi.
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
“Bình thân.” Sở Hồng khẽ gật đầu với lão nhân, ánh mắt liếc qua Sở Nghị, dường như là không hề muốn truy cứu tội8của hắn, chỉ nhìn về phía Sở Tuyệt trong lao, nghiến răng nghiến lợi mà lặp lại lời của mình một lần nữa: “Đệ có lòng tin là Nguyên Vô Ưu sẽ đến cứu đệ sao?” Sở Tuyệt im lặng một hồi lâu mới nói: “Nàng sẽ.”2Cho dù không phải là vì cảm tình với hắn, chỉ vì tình cảm mà hắn dành cho nàng, nàng cũng sẽ vì hắn mà đến đây một chuyến. Nàng vô tình, nhưng cũng là người hiểu tình nhất.
Sở Hồng cười lạnh: “Ai cho đệ cái sự4tự tin ấy? Nguyên Vô Ưu sao? Đệ đừng quên nàng ta là ai, vì quyền lực mà giết cả phụ thân của mình không hề gớm tay, nàng sẽ không vì một người đàn ông mà mạo hiểm bản thân mình, càng sẽ không vì một người đàn ông mà động binh đao. Phải biết rằng, nước Đại Nguyên có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào ngôi bảo tọa của nàng ta chứ?”
“Hoàng huynh lấy bụng ta so bụng người! Nàng ấy trong lòng huynh, là một người phụ nữ có thể vì quyền lực, vì sức mạnh mà vô tình, mà quyết phụ cả thiên hạ. Lúc huynh biết được đây chính là bộ mặt thật của nàng, huynh liền dễ dàng chối bỏ một Lam Vân tuyệt sắc khiến huynh say mê trước kia. Lúc nàng ở trong lòng huynh mang dáng vẻ như vậy, cũng chính là lúc huynh sẽ không để cho bản thân mình vì nàng mà u mê không tỉnh, càng sẽ không giận dữ vì bị vứt bỏ và lừa gạt...”
“Sự u mê không tỉnh của đệ khiến huynh thất vọng, nhưng lại không hề nổi giận, bởi vì trong lòng huynh, người sai không phải là đệ, mà là nàng. Tất cả những chuyện này đều là lỗi của nàng. Bởi vì nàng mà đến cả huynh xém chút nữa cũng bị mê hoặc, là kẻ địch quá mạnh mẽ, huynh cho đệ cơ hội để đệ bình tĩnh mà bước ra khỏi thế cục này. Nhưng huynh không ngờ rằng để lại có thể quyết định vì nàng mà từ bỏ mọi thứ của nước Sở. Huynh cảm thấy để phản bội huynh, phản bội lại nước Sở, cho nên đệ mới có kết cục bị nhốt ở cấm địa hoàng cung như hôm nay. Nhốt đệ ở cấm địa cũng không phải trừng phạt đệ mà là lấy để làm quân cờ ra chiến thư với nàng. Nàng đến thì tốt, thù mới hận cũ huynh đều muốn tính toán rõ ràng với nàng, nàng không đến... Theo sự hiểu biết của đề về hoàng huynh, huynh cũng sẽ giam giữ đệ cả đời, hoặc là... nhẫn tâm mà đưa xác của đệ đến cho nàng, dù sao thì... người phản bội huynh không nên sống. Hoàng huynh, thực ra nói về vô tình, huynh mới là người thật sự vô tình.”
Những lời nói nhẹ nhàng của Sở Tuyệt khiến cho sắc mặt Sở Hồng ưu tư hơn, cũng khiến cho sắc mặt của Sở Nghị nhăn nhúm lại.
Sở Tuyệt không thấy được sự thay đổi trên gương mặt hai người, biểu cảm như cũ mà nói tiếp: “Còn về A Nghị, thực ra thì đệ cũng chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh mình không có được thì cũng không muốn người khác có được mà thôi, trong lòng đệ cũng rất rõ ràng, chỉ là không bằng lòng đi đối diện.”
“Đệ lật đật bước vào trong sự mâu thuẫn của ta và hoàng huynh, chẳng qua cũng chỉ là vì để ghen tị! Ba năm qua, năng lực của đệ khiến cho các tướng sĩ cũng dần dần chấp nhận đệ. Mà đệ cũng đi vào con đường của ta ngày xưa, càng hiểu rõ ta hơn.“.
“Đệ biết, nếu như không phải ta có cơ hội được nàng đáp lại tình cảm si mê này, ta cũng sẽ không bao giờ đưa ra quyết định ấy. Không phải là vì không buông bỏ được quyền lợi trong tay, mà là vì tình cảm thúc ép người. Cũng giống như đệ, cho dù bây giờ trong tay nắm ba quân, đệ cũng có thể liều lĩnh vì không để bản thân chịu ức hiếp mà làm ra chuyện khiến cho hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ. Thân là tướng soái, nếu như bị quân vương nghi ngờ thì là chuyện khó mà chống lại nhất. Đệ rõ ràng biết, nhưng cũng như đệ nói, đệ không quan tâm những hậu quả có thể xảy ra cũng như càng không chút lưu luyến quyền lợi khó khăn lắm mà mình mới tích lũy được kia.”
“Đệ rất hiểu ta, nhưng hoàng huynh càng hiểu ta hơn. Sở Tuyệt ta có thể buông bỏ quyền lợi, không có gì ngoại trừ hai điểm, hoặc là phế bỏ ta đi, từ đó khiến ta sống trong mơ màng, hoặc là khiến ta có ý đồ không thể nói cho ai biết được. Các người biết được ta sẽ không phể mình. Đây... là sự đền đáp mà Sở Tuyệt ta dùng cả nửa đời mới giành lấy được, nếu như ta không nhìn thấu thế gian, vậy thì đáp án rất rõ ràng rồi.”
Sở Tuyệt nói đến đây, giọng nói bỗng chốc nhẹ nhàng lại, trên gương mặt có chút trắng bệch hiện lên sự dịu dàng: “Chỉ có nụ cười của nàng, mới có thể khiến ta có sức mạnh buông bỏ mọi thứ.” “Đủ rồi...”
“Đúng...” Hai giọng nói cùng lúc vang lên. Sở Hồng nhíu mày, Sở Nghị lại hít sâu một hơi đè xuống sự khó chịu trong lòng, thoáng chút lộ ra nụ cười bất cần, dáng vẻ như kẻ điếc không sợ súng mà hiên ngang. Sở Hồng trừng mắt với Sở Nghị, thầm nghĩ tên này quả thực quá là bướng bỉnh ngông cuồng, đây không phải là chuyện tốt, sau này hắn phải mài giũa Sở Nghị thật tốt mới được.
“Đúng, huynh nói đúng, đệ ghen tị với huynh, để ghen tị huynh có thể hiểu được lòng mình từ sớm và trung thành với tình cảm đó. Đệ ghen tị huynh sự điên cuồng để cảm động nàng, để ghen tị huynh có được nàng... Nhưng mà, những chuyện này đệ cũng có thể làm được, đệ chỉ là không kịp làm mà thôi. Dựa vào cái gì mà đệ không còn cơ hội nữa chứ? Đệ nhập ngũ, đệ cố gắng thăng chức, chính là vì đệ muốn có một ngày để có đủ tư cách đứng trước mặt nàng, nói với nàng, để có thể làm được tốt hơn cả huynh, chỉ cần nàng đồng ý cho đệ cơ hội...”
Sở Hồng bị đả kích mạnh mà hét lên: “... Tên tiểu tử thổi nhà ngươi, ngươi thật khiến trẫm thất vọng quá mà.” Hắn đột nhiên muốn được nhập ngũ, Sở Hồng còn cho rằng hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện, muốn thăng tiến rồi. Thân làm đế vương, bất cứ kẻ nào có thể tăng thêm sức mạnh cho ý nguyện mưu đồ đại nghiệp của Sở Hồng, Sở Hồng hắn đều sẽ cho kẻ đó cơ hội, nhưng bây giờ... “Nguyên Vô Ưu, lại là Nguyễn Vô Ưu. Ban đầu trẫm không nên tha cho nàng ta.” Sở Hồng nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, bởi vì giận dữ, sắc mặt của hắn méo mó đến đáng sợ.
Bên này Sở Hồng đang giận dữ, Nguyên Vô Ưu ở nước Đại Nguyên lại không hề biết chuyện, lúc này nàng đang cho phép Nguyên Linh Chi vào gặp mặt. Nàng cảm thấy, bây giờ là lúc mà nàng nên đích thân gặp mặt vị đồng hương này rồi!
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mát mẻ không mây, trong không khí còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ của hoa cỏ. Trong một mái đình nhỏ ngắm cảnh nằm tại góc nhỏ ở phía đông của Ngự hoa viên, Nguyên Vô Ưu đang im lặng mà tự mình đánh cờ.
Nguyên Linh Chi được Tiểu Cao Tủ dẫn đến nơi đây, nhìn thấy đám người Ngọc Châu đang đứng thẳng thành một hàng dài trên bậc thang, trái tim nàng ta bất chợt nhảy dựng lên vài cái. Thực ra không cần lên tiếng, phong cảnh này giờ đây đã chứng thực cho những suy đoán trong lòng nàng. “Bệ hạ đã dặn dò, mời quận chúa tự mình đi lên.” Ngọc Châu bước lên trước, cúi người với Nguyền Linh Chi mà nói.
Nguyền Linh Chi âm thầm hít sâu một hơi, rồi lại đè xuống trái tim đang đập thình thịch trong lòng, nàng ta thậm chí còn không để ý đến lễ nghi mà vội vã xách váy bước lên bậc thang.
Nhìn thấy hành động này của Nguyên Linh Chi, trong mắt Ngọc Châu lóe lên một tia bất ngờ, nhưng sau đó lại cười nhẹ. Có lẽ, nàng có chút hiểu được chủ tử vì sao lại ưu ái nàng ta rồi, cũng không phải chỉ vì nàng ta là quận chúa do tiên hoàng hậu đích thân sắc phong.
Tiếng bước chân vội vàng vang lên khiến Nguyên Vô Ưu đang uống nước bỗng mỉm cười.
Nguyên Linh Chi vội vàng dừng chân lại, hai tay kéo váy trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mức, tiếng tim đập bình bịch khiến đầu óc của nàng ta muốn nổ tung. Thậm chí ngay cả giờ phút này, đến bản thân nàng ta cũng không phân biệt được tiếng tim đập mạnh mẽ kia là vì kích động hay là kết quả của việc chạy nhanh trên bậc thang nữa.
Nguyên Vô Ưu gác chén trà xuống, đầu cũng không quay lại mà nói: “Đến rồi, ngồi đi.” Trong lòng Nguyên Linh Chi vô cùng phức tạp, nàng ta chầm chậm buông hai tay đang nắm lấy váy kia ra, hít sâu một hơi, chậm rãi mà quỳ xuống.