“Có hứng thú đi du ngoạn cùng ta không?” Nguyên Vô Ưu đột nhiên nói.
“Cái gì?” Lúc đầu Nguyên Linh Chi cảm thấy sững sờ, vô số ý niệm bất chợt lóe lên trong đầu nàng ta, cuối cùng vẫn là sự dè dặt đề phòng lên tiếng: “Người có ý gì?” Nguyên Vô Ưu không đếm xỉa tới sự đề phòng của nàng ta, ngược lại càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất đáng để làm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Nguyên Linh Chi phải đồng ý.
“Chỉ là ta vừa nhớ1lại một câu nói, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, có thể có rất nhiều phong thổ trên mảnh đất này mà chúng ta chưa từng trải nghiệm, chẳng lẽ ngươi không muốn đi thăm thú?”
Mặc dù Nguyên Linh Chi không tin được người trước mắt bỗng nhiên lại tốt bụng đột xuất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như trên người nàng ta cũng không có vật gì đáng giá để vị nữ để đứng đầu cả nước Đại Nguyên này lợi dụng, cho nên, lời nói vừa rồi8của nàng là thật lòng? Đối với nàng ta mà nói thì chuyến du ngoạn này cũng chỉ là thứ yếu. Trong thế cục hiện nay, thứ nàng ta cần chính là một chỗ dựa vững chắc, cường đại, mà vị trước mắt nàng ta đây... “Ta cảm thấy hết sức hứng thú, không biết người muốn ta làm gì?“.
“Ngoại trừ việc buôn bán, không phải người còn có sở trường viết văn sao? Hãy ghi chép lại những gì người từng chứng kiến, từng thấy, từng nghe để truyền bá lại cho hậu thế.”2Nguyền Vô Ưu cười khẽ: “Chẳng lẽ đây không phải là cảnh giới cao nhất mà các nhà học thuật luôn theo đuổi?”
Cả người Nguyên Linh Chi ngây ngẩn, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta liền suy tính đến tính khả thi của vấn đề này, nàng ta phát hiện dường như bản thân cảm thấy rất hứng thú. Không chỉ để lưu lại dấu ấn bản thân trong lịch sử, mà nàng ta cũng cần cho mình một cơ hội để suy nghĩ, để lắng đọng. Vừa mới chấm dứt một cuộc hôn4nhân sai lầm, nàng ta không muốn lại lao vào một đoạn tình cảm qua loa khác, có lẽ, nàng ta thật sự cần một khoảng thời gian để tĩnh tâm. “Ta đồng ý tiếp nhận chuyện này, nhưng ta có một điều kiện.” Những dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu Nguyên Linh Chi, không phải lúc nào cũng có được cơ hội tốt như vậy, nếu bây giờ nàng ta không bắt lấy thì sẽ vuột mất. Nguyên Vô Ưu cũng không cảm thấy bất ngờ với việc nàng ta muốn đưa ra điều kiện, chỉ ra dấu cho nàng ta nói tiếp: “Nói đi.”
Nguyên Linh Chi không chút do dự mở lời: “Ta không thiếu tiền tài, đương nhiên, nếu như người nguyện ý, ta cũng sẽ không khước từ, nhưng so với tiền tài, ta càng cần một người đáng tin cậy để dựa dẫm.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, sảng khoái đáp ứng: “Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, ta đồng ý.”
Nếu như nói lúc đầu Nguyên Linh Chi phải mang tâm trạng lo âu thấp thỏm tới gặp Nguyên Vô Ưu, như vậy thì lúc nàng ta rời đi lại là thong dong thoải mái. Nguyên Vô Ưu đứng dậy đi đến chỗ lan can, nhìn xuống bóng lưng của Nguyên Linh Chi, lại nghĩ tới lúc rời đi nhìn nàng ta giống như trút được gánh nặng, nàng bèn nhếch môi cười. Bởi vì trong lòng có điều mong đợi nên dường như đối với thế gian này, đối với mỗi người, mỗi sự vật nơi đây, nàng đều kiên nhẫn hơn thì phải.
Dõi mắt trông về cảnh sắc xa xa nơi hoàng cung lộng lẫy, trong mắt nàng chợt lóe lên một niềm tin kiên định, bất cứ chuyện gì đều có cơ hội được làm lại, ai cũng vậy, nàng cũng sẽ như thế.
Đã đến lúc nàng trở thành Nguyên Vô Ưu rồi, một người... một người con gái có thanh xuân tươi đẹp!
Ngày tháng dần trôi, chớp mắt mà đã đến cuối xuân, Ngọc Châu phát hiện chủ tử của mình mỗi đêm đến lại càng thêm... trầm tĩnh. Mà sự trầm tĩnh này khác biệt so với trước đây, bởi vì những ngày này nàng thường xuyên trong thấy chủ tử lơ đãng, dường nhưng trong lòng đang có tâm sự! Màn đêm dần buông xuống!
Trong tẩm cung của Nguyễn Vô Ưu, tầng tầng lớp lớp màn tơ hoa lệ đã sớm được thả xuống, nhưng người vốn dĩ nến chìm trong mộng đẹp lại không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ thấy sắc mắt nàng trầm tĩnh đọc cuốn sách trong tay, dường như đọc rất chăm chú.
Nhưng chỉ có Ngọc Châu mới biết, đã qua một hồi lâu nhưng chủ tử vẫn không lật qua trang mới, không biết chủ tử đang suy nghĩ điều gì? Tình trạng này cũng không chỉ mới ngày một ngày hai! Việc này làm nàng cảm thấy lo âu, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông mà chẳng thể làm được gì.
Ngọc Thúy bưng chén canh nhân sâm mình đích thân làm nhẹ nhàng tiến vào tẩm cung, dùng ánh mắt dò hỏi Ngọc Châu đứng sau lưng Nguyên Vô Ưu.
Mi tâm Ngọc Châu nhắn lại thành nhiều đường, chỉ biết âm thầm lắc đầu với Ngọc Thúy.
Trong lòng Ngọc Thúy thoáng chốc dấy lên nỗi lo lắng, đã qua nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy chủ tử... bất an đến vậy.
Lúc mới đầu khi nàng cùng Ngọc Châu phát hiện ra chuyện bất thường này, bọn họ còn tưởng rằng trong triều hoặc dân chúng các địa phương xảy ra đại sự gì nên mới khiến cho chủ tử mất ngủ, nhưng sau đó hỏi Tiểu Cao Tử cùng Tiểu Hoa Tử thì mới biết không xảy ra chuyện gì bất thường cả.
Trên triều đình cũng có nhiều quan lại san sẻ và tâm sự với chủ tử, hơn nữa dù nhiều năm đã trôi qua mà đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng thấy chủ tử mang tâm sự nặng nề vì chuyện triều chính đến vậy. Nhưng nếu nàng không phải muộn phiền vì chuyện triều chính, thì bọn họ cũng không nghĩ ra còn có chuyện gì có thể làm cho chủ tử trở nên như vậy? Ngọc Châu tiến lên nói khẽ: “Chủ tử, đêm đã khuya, hay là người uống chút canh sầm rồi nghỉ ngơi sớm đi?” Ban ngày bận trăm công nghìn việc, chính sự làm mãi không hết, buổi tối lại không nghỉ ngơi cho tốt, cứ tiếp tục như vậy, ai có thể chịu đựng nổi cơ chứ? Cho dù chủ tử có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật người chỉ là một cô gái yếu đuối.
“Canh sâm hôm nay có tác dụng an thần, là phương thuốc nô tỳ hỏi từ Liêu đại nhân...” Ngọc Thúy còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt trợn trừng của Ngọc Châu dọa cho sững người. Thoáng chốc, nàng hiểu rõ ý tứ của Ngọc Châu, gấp gáp giải thích: “Nô... nô tỳ nói với Liêu đại nhân nô tỳ muốn uống, cũng... cũng không nói là dành cho chủ tử.” Sau khi nói xong câu cuối, Ngọc Châu dần cảm thấy bất an, tiếng nói ngày càng nhỏ lại, cuối cùng lại quỳ xuống thỉnh tội: “Chủ tử, có phải nô tỳ lại làm sai rồi không?”
Ngọc Châu cũng không biết nên nói gì với Ngọc Thúy nữa. Ngọc Thủy làm việc thiếu cẩn thận, mặc dù nàng không biết chủ tử mất ngủ vì chuyện gì, nhưng nàng cũng biết chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, cũng may Liêu đại nhân rất được chủ tử tín nhiệm, cho dù hắn đoán được chủ tử có mất ngủ đi chăng nữa, nàng cũng không cần lo lắng hắn sẽ tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, cô muốn ở một mình.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt phân phó.
Lát sau, Ngọc Thúy vẫn đem bát canh đặt trên chiếc bàn thấp trên giường: “Chủ tử, người vẫn nên uống một chút đi.” Sau khi nói xong, nàng liền vội vàng lui xuống.
Hai người sợ nàng không đồng ý bèn vội vàng lui xuống khiến cho Nguyên Vô Ưu định lên tiếng đáp lại nhưng chỉ có thể há to miệng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Trên thế giới này, con người là loài động vật kì lạ nhất, dễ dàng tuyệt tình, nhưng cũng dễ dàng mềm lòng.
Những người bên cạnh nàng, cũng chỉ có các nàng ấy mới có gan làm những chuyện này, từ một góc độ nào đó mà nói, nàng đang cảm thấy bớt sầu lo khi bên cạnh có những người trung thành lại cẩn thận như vậy. Kể từ khi nàng đến thế giới này, có bọn họ bầu bạn cùng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ không chỉ là người luôn chăm sóc nàng, mà bất tri bất giác các nàng ấy đã đi vào trong lòng nàng, cho nên có đôi khi, nàng cũng sẽ không quá nghiêm khắc với các nàng ấy như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó càng nhiều hơn sự khoan dung cùng thấu hiểu.
Đặt quyển sách chưa đọc được chữ nào trong tay xuống, nàng cầm lên chiếc thìa bằng bạc khuấy nhẹ bát canh sâm bằng chén bạch ngọc, chén canh ấm áp tỏa ra mùi thuốc nhè nhẹ, nhưng nàng lại không có lòng dạ nào mà uống.
Nguyên Vô Ưu vô thức khuấy bát canh, theo bản năng lại nhíu mày. Ước hẹn ba năm đã qua hơn một tháng rồi, thế nhưng người kia lại không thấy, hắn vậy mà... thất ước! Nàng không cho rằng hắn hối hận nên mới thất ước. Mặc dù như vậy có chút võ đoán, nhưng nàng rất tin tưởng, cũng mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, việc hắn thất ước cũng là sự thật, theo lý mà nói, nàng nên cảm thấy thất vọng, dù sao hắn cũng không làm được như kỳ vọng của nàng.