Phượng Kinh Thiên

Chương 520: Tán thưởng (2)



“Các vị đại nhân vẫn là nên quay về đi.” Ánh mắt Tiểu Cao Tử lướt qua tất cả mọi người, sắc mặt vô cảm mà lên tiếng.

“Cao công cộng, bệ hạ thực sự là phương thể không khỏe sao?” Một vị quan viên thật sự không kiếm1được tò mò mà lên tiếng. Đang yên đang lành, bệ hạ sao lại đột nhiên phượng thể không khỏe chứ? Tiểu Cao Tử cười mà như không cười liếc xéo người đang nói: “Sao, Vương đại nhân đang nghi ngờ bệ hạ sao?”

Vị quan viên chất vấn8khi nãy mặt mày biến sắc: “Lão thần không dám.”

Hừ, có cho ông cũng không dám. Tiểu Cao Tử âm thầm hừ một tiếng, khóe mắt liếc xéo Cổ Lăng đứng trong đám người khổng lên tiếng, trong lòng cười lạnh. Cổ đại nhân này làm việc quả2thực là rất cẩn thận, nhưng lại cẩn thận sai chỗ rồi, chẳng trách mà chủ tử lại thất vọng về hắn như vậy. Cổ Lăng đứng trong đám người đang muốn lên tiếng trấn an quần thần, nhưng lại không ngờ rằng bị người khác cướp mất4cơ hội lên tiếng. Một giọng nói lộ ra chút bình tĩnh vang lên sau lưng hắn, tuy âm lượng không cao, nhưng lại mang một khí thể khiến người khác không thể xem thường.

“Bệ hạ phượng thể không khỏe, các vị đại nhân nên tận trung làm tròn bổn phận, cùng chia sẻ việc nước với bệ hạ, sao lại có thể đứng ở đây làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi chứ? Đây là bổn phận của kẻ làm thần sao?”

Sắc mặt Cổ Lăng khẽ thay đổi, chậm rãi quay đầu. Người đang đi đến không phải là ai khác, chính là Bình Duệ đi đường mệt nhọc mà quay về, hắn vốn là nên giữ chức ở Quảng Nam mà bây giờ lại xuất hiện ở trong cung, không cần nghĩ cũng biết là do bệ hạ triệu hắn quay về gấp... Nghĩ đến ý nghĩa sau hành động này, lại nhìn đến bộ quân phục của người làm quan mà Bình Duệ mặc, gương mặt anh tuấn của Cổ Lăng nhất thời lúc xanh lúc trắng, trong lòng âm thầm đau đớn. Trong lòng bệ hạ, hắn không đáng để tin tưởng đến vậy sao?

“Bình đại nhân.”

“Bình đại nhân sao lại về Kinh rồi?”

Sự xuất hiện của Bình Duệ khiến cho không ít quan viên bất ngờ kêu thành tiếng, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều chú ý đến bộ quân phục không cùng cấp bậc với cấp quan của Bình Duệ mà hắn đang mặc, mà là bách quan phục, chỉ có Thừa tướng đương triều mới có thể mặc được.

Ánh mắt của không ít người không nhịn được mà nhìn về phía Cổ Lăng.

Thượng thư của sáu bộ, có ba vị được điều từ Kinh thành đến các địa phương để nhậm chức. Hiện nay, Bình đại nhân là vị đại nhân đầu tiên quay lại Kinh thành để nhận chức, nhưng không nghĩ tới hắn vừa về đã được phong thành Thừa tướng, từ đó có thể nhận ra được sự sủng ái mà bệ hạ dành cho hắn. Phải biết rằng, Cổ đại nhân và Văn đại nhân đều vì giành lấy chức Thừa tướng này mà chọc cho bệ hạ không vui. Lúc đó, tất cả mọi người đều cho rằng người bị điều đi khỏi Kinh thành có khả năng là Cổ đại nhân, nhưng không ngờ rằng lại là Văn đại nhân - người bình thường đều rất gần gũi với bệ hạ.

Cùng với việc ba vị đại nhân rời khỏi Kinh, hai năm nay, các vị quan trong triều âm thầm lấy Cố đại nhân làm chủ. Bọn họ cho rằng qua thêm vài năm nữa, chức Thừa tướng này chắc chắn sẽ thuộc về Cổ đại nhân, nhưng không ngờ rằng cuối cùng chức này lại rơi vào tay của Bình đại nhân rời khỏi Kinh thành sớm nhất kia.

Quả thực là thể sự khó lường mà! Bầu không khí xung quanh vốn có chút náo loạn cũng bắt đầu yên tĩnh lại, bầu không khí vô cùng kì lạ.

Bình Duệ mặt không đổi sắc, nhàn nhạt cúi đầu với các quan: “Bình mỗ đã lâu không về kinh thành, có chút xa lạ với người và việc trong triều. Hiện nay được bệ hạ sủng ái, phụng chỉ về Kinh quay về triều cùng chia sẻ việc triều chính với bệ hạ, vẫn mong các vị đại nhân chỉ dạy một hai mới được.”

“Đại nhân khách sáo rồi.”

“Hạ quan không dám.” Những người kịp phản ứng lại đều ào ào lên tiếng. Bình Duệ im lặng nhìn phản ứng của mọi người, khẽ mỉm cười đáp lễ đáp lời lại.

Tiểu Cao Tử nhìn bầu không khí đã lắng xuống không ít rồi, sắc mặt cũng mang theo nụ cười: “Bệ hạ ở Ngự Thư Phòng triệu kiển Thừa tướng đại nhân, mời Thừa tướng đại nhân đi theo nổ tài!” “Làm phiền Cao công công rồi.” Bình Duệ khách sáo đáp lễ. Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Nguyên Vô Ưu chắp tay đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Bình Duệ khẽ ngây người, bước lên trước hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nguyên Vô Ưu quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một chút, khẽ mỉm cười, sau đó đi đến một chiếc ghế bên cạnh mà ngồi xuống, nói: “Bình thân.”

“Tạ bệ hạ.” Bình Duệ đứng dậy.

“Ngồi đi.” Nguyên Vô Ưu cúi đầu hiểu ý.

Sau khi Bình Duệ ngồi xuống ghế, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo sự to gan mà nhìn chằm chằm thánh nhan. Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Ngươi vẫn to gan như vậy.” Bình Duệ cười nhạt, lời nói sắc bén: “Thần tự cho là to gan, nhưng cũng chưa to gan bằng bệ hạ người.” Hắn nên tự hào về sự tín nhiệm mà nàng dành cho hắn hay nên tự giễu một chút về sự thấu hiểu hắn của nàng?

Nguyên Vô Ưu cười mà không nói. Nàng không nói, nhưng Bình Duệ lại nhịn không được mà thở dài một tiếng, bức bối đáp lời: “Ngày này cuối cùng cũng đến rồi.” Nguyên Vô Ưu híp mắt lại: “Khanh có ý kiến gì sao?”

Bình Duệ bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thẳng thắn và bình tĩnh nói: “Có ý kiến khác, bệ hạ người cũng sẽ không nghe. Nếu đã như vậy, thần cũng chỉ có thể dành lạc quan theo mọi chuyện mà thôi. Có lẽ trong quá trình sẽ có chút sai sót, nhưng kết quả thì thần nghĩ chắc là sẽ không sai đâu.” Ngay từ khi người đàn ông đó xuất hiện, trong lòng hắn thực sự đã âm thầm biết, nếu như có một ngày nàng bằng lòng mở cửa trái tim mình, vậy thì chỉ có thể là vì người đàn ông đó mà thôi. Cho nên, hắn đã chết lòng từ rất sớm rồi, không ôm bất kì những vọng tưởng không nên có nào trong lòng nữa, bởi vì hắn biết rằng có vọng tưởng thì cũng không có kết quả, nếu cứ mãi u mê, e rằng sẽ rơi xuống vực sâu.

Nguyên Vô Ưu khẽ cười nhẹ.

Bình Duệ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của nàng, sắc mặt cũng dần trầm tĩnh lại, vô cùng nghiêm túc mà lên tiếng: “Thực ra, thần vẫn luôn muốn nói với bệ hạ một câu nói.” Nguyên Vô Ưu tỏ ý để hắn hỏi.

“Thần trước giờ đều không che giấu dã tâm của mình, bệ hạ người không lo lắng rằng thần sẽ có lòng riêng hay sao?”

Nguyên Vô Ưu khẽ ngây người, chậm rãi gật đầu: “Quả thực, theo lý mà nói, ta quả thực không nên nuôi ong tay áo, nhưng nếu như cả ngày đều sống trong sợ hãi và đề phòng, vậy thì đối với đối thủ mà nói, thực ra ta cũng chỉ là kẻ không chiến mà bại mà thôi. Có lẽ khanh có năng lực thay thế ta, nhưng ta càng có lòng tin sẽ khiến khánh tâm phục khẩu phục mà làm việc cho ta. Nếu như có một ngày, lúc dã tâm bành trướng trong lòng thanh đến ngay cả khanh cũng không kiểm soát được nó, thì cho dù ta có thua, cũng là thua vì dã tâm ấy thôi.”

Bình Duệ nhướng mày rồi yên lặng nhìn nàng, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc.

“Có lẽ cũng chính vì bệ hạ như vậy, mới khiến cho tại hạ cam tâm tình nguyện cúi đầu làm thần. Đổi một cách nói khác, nếu như không phải là bệ hạ làm người trên, cũng chưa chắc là thần sẽ cam tâm. Cho nên, bệ hạ biết rằng, sự tồn vong của nước Đại Nguyên chỉ nằm ở một ý nghĩ của bệ hạ mà thôi.”

Trong lòng Nguyên Vô Ưu có chút cảm động, bởi vì lời nói thật lòng mà có vẻ như không được êm tai lắm của Bình Duệ. Nàng không sợ những kẻ có dã tâm bên cạnh mình làm việc. Từ một số phương diện nào đó mà nói, nàng thậm chí còn tán thưởng những người có dã tâm, nhưng không bao hàm một vài phương diện người đã có dã tâm nhưng lại còn tìm lý do và viện cớ để bào chữa cho dã tâm của mình.

Đối với những nhân tài có dã tâm và thông minh, mang theo sự đàn áp cùng phòng bị, ngược lại chuyện sẽ đi ngược với ý định, bởi vì phòng bị và đàn áp thực ra chính là sự thể hiện một cách yếu đuối trong âm thầm, một khi thể hiện yếu đuối cũng chính là đang khuếch tán dã tâm của kẻ khác.

“Lời của thanh, trẫm sẽ nhớ mãi trong lòng.” Có lúc, khẳng định và tôn trọng thực ra còn có lợi hơn là áp chế và đề phòng. Bình Duệ đứng dậy, vái thật sâu: “Sự sủng ái của bệ hạ, thần cũng xin ghi nhớ trong lòng, thần cáo lui.” Mãi cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn có thể thuyết phục sự mạnh mẽ và khí thể của hắn. Nguyên Vô Ưu gật gật đầu: “Đi đi.” Bình Duệ được phong Thừa tướng, cục diện trong triều đình rất nhanh liền thay đổi, mọi thứ vốn đang náo động lại có chút yên bình lại. Trong chuyện này mặc dù không thiếu một chút thủ đoạn của Bình Duệ, nhưng Nguyên Vô Ưu vẫn khá hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.