Cho dù.. hậu quả giết nàng là không thể tưởng tượng được, nhưng nếu Sở Hồng cố chấp làm, thì dù hậu quả lớn lao đến đâu, cũng không phải là hắn không gánh nổi...
Giờ phút này, ngay cả chính Sở Hồng cũng không biết rốt cuộc hắn1muốn gì! Nguyên Vô Ưu làm như không nhìn thấy sự giãy giụa của hắn, thản nhiên nói: “Bệ hạ hận ta như vậy, thậm chí cho rằng Vô Ưu mắc nợ người, nếu đứng trên lập trường của bệ hạ, thì về mặt tình cảm, ta có8thể hiểu cho suy nghĩ này của bệ hạ, cho nên những ngày qua, ta cũng từng nghiêm túc suy nghĩ, liệu ta có mắc nợ người hay không?”
Trái tim Sở Hồng chấn động, ánh mắt nhìn nàng lại càng phức tạp khó đoán. Nguyên Vô Ưu lại2lắc đầu với hắn, lời nói ra không chút chần chừ mà có vẻ hơi vô tình: “Người cho rằng ta mắc nợ tình cảm của người, nhưng ta thì không nghĩ thế, vì vậy ta sẽ không xin lỗi!” Phảng phất như nàng vừa kể một chuyện4hài vô cùng buồn cười, Sở Hồng cười rộ lên, tiếng cười ban đầu nho nhỏ rồi dần dần to hơn, đến cuối cùng, thậm chí hắn cười chảy cả nước mắt. Nguyên Vô Ưu lấy ra một chiếc khăn trắng từ trong tay áo rồi đưa cho Sở Hồng. Tiếng cười của Sở Hồng ngưng bặt, hắn không để ý đến chiếc khăn nàng đưa đến, ánh mắt nhìn nàng băng giá đến đáng sợ: “Nguyên Vô Ưu, hư tình giả ý của người khiến trẫm ghê tởm.”
Nguyên Vô Ưu ung dung thu lại tay mình, sau đó mỉm cười: “Đây chính là lý do tại sao ta không xin lỗi ngươi, ta chưa từng cho rằng mình đã phụ người.”
Sở Hồng híp mắt: “Ngươi có ý gì?” “Năm xưa, nước Đại Nguyên lộ ra tình thế sắp diệt vong, bệ hạ muốn nhân cơ hội đó mà xâm chiếm Đại Nguyên, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Bởi từ xưa đến nay, luật sống còn trên thế gian này chính là cá lớn nuốt cá bé, nên ta có thể hiểu, thậm chí đồng ý với cách làm của người. Nhưng hiểu và đồng ý không có nghĩa là phải cam chịu số phận, đặc biệt thứ mà người sắp chiếm đoạt không chỉ liên quan đến tính mệnh, thậm chí còn có sự tôn nghiêm và tự do của ta. Cứ như vậy, lập trường của người và ta trái ngược nhau. Hai ta đã định sẵn là đối thủ và kẻ địch, mà đã là kẻ địch, vậy thì có gì sai khi chống cự không từ thủ đoạn? Về tình về lý, Nguyên Vô Ưu ta không nợ người gì cả.”
Sở Hồng sững sờ.
“Về tình về lý, ta cố ý dụ dỗ quả thực có thể xem là lừa gạt, nhưng... tình nguyện cắn câu, đây là sự buông thả của chính bệ hạ. Suy cho cùng, không thể đùn đẩy trách nhiệm của thứ tình cảm vượt khỏi thế tục ấy lên người tăng nhân là ta. Thế nên, Lam Vân cũng được, Nguyên Vô Ưu cũng thế, đều không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho tình cảm của bệ hạ. Người phải chịu trách nhiệm thực sự là chính bệ hạ người. Những người lại phủ nhận bản thân, đổ toàn bộ sai lầm cùng chỉ trích lên người ta, cho rằng là do ta đã trăm phương nghìn kế dối gạt mới khiến người mắc mưu bị lừa. Như vậy, cho dù tình cảm của bệ hạ là thật, thì cũng không trải qua nỗi bất cứ thử thách nào, tình cảm như vậy trong lòng ta không đáng một đồng.”
Sở Hồng hơi mở to mắt, hắn muốn phản bác lại lời nói xảo quyệt của nàng toàn là hoang đường vô lý, nhưng hắn vừa mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị câu tiếp theo của nàng đả kích thật nặng, làm lời hắn muốn nói triệt để dội ngược trở về.
Nguyên Vô Ưu nói: “So với lệnh đệ, cái gọi là bị lừa gạt và sự hy sinh vì tình cảm của bệ hạ làm sao không phải là hư tình giả ý? Lại có gì khác với hư tình giả ý của ta? Nếu người đã có thể phủ nhận toàn bộ tình cảm người dành cho ta, vậy thì tại sao ta lại phải rối rắm về việc liệu ta có từng lừa gạt người nên phải cảm thấy mắc nợ người không?”
Câu chất vấn nói trúng tim đen không hề nể nang của Nguyên Vô Ưu đâm thẳng vào chỗ đau nhất của Sở Hồng, khiến hắn không đường nào phản bác lại, mà chỉ có thể nghẹn lời câm nín. “Ngươi đã không thừa nhận mình mắc nợ ta, vậy tại sao lúc nãy..” Giọng nói của Sở Hồng bất chợt khựng lại. Hắn đã hiểu mưu tính của nàng, đồng thời trong đầu hắn cũng hiện lên vẻ mặt kiên định khi nói rằng “nàng sẽ đến” của Sở Tuyệt.
“Người có thể khiến ta cảm thấy áy náy cùng mắc nợ chỉ có một trên đời mà thôi, thế nên, ta đến đây vì hắn, chuyện lúc nãy là tình nghĩa mà ta trả lại cho người vì đã không thực sự tổn thương hắn.” Hiểu được là một chuyện, nhưng chính tai nghe thấy lại là một loại tâm trạng khác, hai từ khiếp sợ không đủ để diễn tả tâm trạng của Sở Hồng lúc này, trong lòng hắn còn dấy lên sự ghen tị mà hắn không muốn thừa nhận. Rất lâu rất lâu sau, Sở Hồng mới khàn giọng thầm thì: “Tại sao?” Nguyên Vô Ưu không trả lời câu hỏi của Sở Hồng, bởi vì câu hỏi này căn bản không cần nàng trả lời, người thông minh như Sở Hồng làm sao có thể không biết tại sao được chứ? Hắn không thể yêu một người như cách Sở Tuyệt đã yêu, thế nên, hắn đã định trước sẽ thua không còn một manh giáp. “Nếu... nếu như trẫm cũng vì... vì nàng như hắn.” Sở Hồng có chút khó mà mở miệng nói tiếp, nhưng hắn vẫn gian nan hỏi ra tiếng. Nguyên Vô Ưu hơi kinh ngạc vì hắn sẽ hỏi ra câu hỏi này, nàng vừa định mở miệng trả lời thì bên ngoài bỗng vang lên động tĩnh không hề nhỏ. Sở Hồng cũng nghe được tiếng động ở bên ngoài, hắn sa sầm mặt xuống, nhưng không hề để ý mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Nguyên Vô Ưu, dường như cố chấp muốn biết được câu trả lời của nàng. Không biết động tĩnh ở bên ngoài đã làm Nguyên Vô Ưu nghĩ đến điều gì mà đôi mắt sáng của nàng hơi híp lại, rồi sau đó, trên gương mặt xinh đẹp nở rộ một nụ cười nhàn nhạt, đẹp đến mức khiến người ta ngơ ngẩn mất hồn. Sự xinh đẹp trăm lời khó tả hết của nàng cũng khiến Sở Hồng hoảng hốt trong nháy mắt. Năm ấy, khi nàng trở thành tăng nhân, cũng đã khiển đế vương là hắn đây không kiềm được mà sinh lòng yêu thương, huống chi là lúc này, hắn lại nhìn thấy nụ cười thật lòng tuyệt thế vô song kia. Giây phút này đây, Sở Hồng không thể không thừa nhận, hắn đã thua rồi. Dù rằng vẫn không cam lòng, nhưng hắn thua không hề oan uổng. Bất luận là Phật tăng mặc cà sa tuyệt đẹp xuất trần, hay là nữ hoàng khoác phượng bào hiên ngang trong thiên hạ, thậm chí là nữ tử áo trắng mộc mạc như bây giờ, thực ra... đều là người trước mắt! Hắn động lòng chẳng qua cũng chỉ vì một góc bằng của Nguyên Vô Ưu, còn Thất đệ động lòng mới là vì toàn bộ con người của nàng. Nguyên Vô Ưu đi được vài bước thì bất chợt dừng lại, sau đó nàng ra lệnh: “... Mời hắn vào đây.” Sở Hồng nghe vậy có hơi nghi ngờ, nhưng khi thấy được người bước vào là ai, hắn lập tức xoay người, sắc mặt ngẩn ra trong chốc lát. “Sao đệ lại... Đệ thật to gan, Sở Tuyệt, để có biết mình đang làm gì không?” Sở Hồng đã kịp phản ứng lại, hắn không dám tin tưởng mà lên tiếng. Vào lúc này đây, đối với hai người đang bốn mắt nhìn nhau mà nói, lời bật thốt kinh ngạc của Sở Hồng, thậm chí tất cả mọi thứ ở xung quanh đều là hư vô. Giờ này phút này, không có ôm chầm xúc động, không có bật khóc nức nở, thậm chí giữa hai người vẫn còn một chút khoảng cách, nhưng vô thanh lại thắng hữu thanh! Nguyên Vô Ưu đời tầm mắt trước tiên, nàng bình tĩnh và chuyên chú nhìn Sở Tuyệt từ đầu đến chân, cuối cùng khi đã xác định gương mặt hắn chỉ có chút tái nhợt, nàng dường như mới yên lòng. “Thực xin lỗi.” Sở Tuyệt vì áy náy mà cúi đầu. Khóe môi của Nguyên Vô Ưu hơi cong lên, nàng khẽ cười nói: “Bây giờ cho dù chàng có muốn hối hận cũng không kịp rồi. Sở Tuyệt à, lần này, ta đến đây là vì chàng đó.” “Ta biết nàng sẽ đến, ta... vẫn luôn đợi nàng đến.” Sở Tuyệt ngẩng đầu, nét mặt không hiện lên vẻ xúc động, nhưng hắn không biết rằng lúc này đây, ánh mắt của hắn đang rực sáng khôn cùng.
Nguyên Vô Ưu nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Sở Tuyệt, trái tim nàng rung động thật mạnh. Mặc kệ tương lai có thể nào, thì ít nhất giây phút này, nàng chỉ tồn tại trong đôi mắt sáng nhất thế gian ấy.
Đào Dạo dõi theo hai người chỉ nói vài ba câu, nhưng trong đôi mắt nhìn nhau đều ánh lên tinh ý, sau đó ông rất đồng cảm mà nhìn về Sở Hồng đáng thương rõ ràng hiện diện ở nơi đó mà lại như vô hình. Hắn đang tức giận đến mức tóc sắp dựng thẳng lên rồi!
Trước ngày hôm nay, kỳ thực trong đầu Sở Hồng hoàn toàn không có suy nghĩ rằng Thất đệ của hắn sẽ thực sự phản bội mình.
Cho dù Sở Tuyệt là vì để được ở bên cạnh Nguyên Vô Ưu mà vứt bỏ mọi thứ khiến bản thân bị hắn giam trong địa lao, thì mục đích chính của hắn lại là muốn mượn cơ hội này để Sở Tuyệt mất hết hy vọng, bởi hắn vốn nghĩ rằng Nguyên Vô Ưu sẽ không đến.