Phượng Kinh Thiên

Chương 58: Không còn lựa chọn nào khác



“Thanh Vân, nếu dựa vào những lời ngươi nói, Sử Khai Ngôn có tình cảm với Ngọc phi, vậy thì chỉ cần Ngọc phi mở miệng, hắn nhất định sẽ giúp bà ta. Nếu trong cung đã không có cung nữ mất tích, vậy thì phải chăng kẻ này là người mà Ngọc phi “mượn” từ ngoài vào?”

Hai mắt Liêu Thanh Vân sáng rỡ: “Ý của ngươi là trong mười lăm cái thi thể kia, có một người không phải là người trong cung sao? Vì vậy, trong cung mới không hề có cung nữ bị mất tích?”

Cố Lăng gật đầu: “Sử Khai Ngôn ở bên ngoài tìm người, cộng thêm thế lực của Ngọc phi và Nhị hoàng tử, chuyện này ắt hẳn không khó thực hiện.”

“Ta hiểu rồi.” Liêu Thanh Vân thở dài một tiếng.

“Vì vậy ta cho rằng, ta vẫn nên trực tiếp gặp mặt Sử Khai Ngôn.” Cố Lăng nói.

Liêu Thanh Vân trầm mặc. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài một lúc lâu rồi mới đột nhiên nhìn Cố Lăng nói: “Còn có một cách khác.”

“Cách gì?” Cố Lăng hỏi.

“Trời vừa sáng, ta và cha ta sẽ đi tìm Sử Khai Ngôn, ngươi trực tiếp đi vào cung. Ta đoán thi thể của Đại công chúa nhất định vẫn còn bị giấu trong cung. Chỉ cần tìm thấy thi thể của Đại công chúa, hung thủ có một trăm cái miệng cũng không thể chối cãi được.”

Nhưng giờ phút này, hai người có nằm mơ cũng không thể ngờ được bọn họ đã đến chậm một bước. Chỉ một bước mà thôi!

Sau khi thương lượng kế sách, Cố Lăng và Liêu Thanh Vân không nghỉ ngơi, hai người lại nói về tất cả những khả năng có thể xảy ra bởi hành động của bọn họ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần thay đổi, hai người sau khi dự đoán mọi chuyện sắp tới và nghĩ cách đối phó mới thở phào nhẹ nhõm.

Sắc trời bên ngoài dần trở nên nhạt hơn, Cố Lăng lúc này dừng cây bút trong tay lại, nhìn Liêu Thanh Vân ngồi phía đối diện vô cùng phấn chấn, không có một tia mỏi mệt đang nâng cuốn sách trên tay.

Ánh mắt Liêu Thanh Vân rời khỏi cuốn sách: “Trời sắp sáng rồi.”

“Đúng vậy, trời sắp sáng rồi.” Cũng đồng nghĩa với việc sóng gió sắp đến rồi.

Liêu Thanh Vân bỏ cuốn sách trên tay xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, đón lấy gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Xem ra hôm nay sẽ lại là một ngày nắng chói chang.”

Hai người nghĩ về trận mưa gió sắp xảy ra trong ngày nắng rực rỡ này đều im lặng, không ai lên tiếng, chỉ là yên lặng nhìn bầu trời sáng lên từng chút từng chút một, mãi cho đến khi…

Tiếng bước chân vội vàng nhanh chóng truyền vào tai bọn họ, có thể thấy được sự gấp gáp và lo lắng của người đến.

Hai người nhìn nhau, Cố Lăng đứng dậy, bước ra ngoài.

Liêu đại nhân mặc triều phục vội vã bước vào, trong một ngày lạnh như vậy mà trên trán ông vẫn lấm tấm mồ hôi.

“Cha.”

“Liêu đại nhân.”

Cố Lăng, Liêu Thanh Vân gần như đồng thời kinh ngạc lên tiếng.

Liêu đại nhân thở hồng hộc: “Con... Các con nói cho ta biết, chân tướng vụ án này các con đã điều tra chính xác, không có sai sót?”

Hai người trao đổi ánh mắt, sắc mặt đều trở nên trầm mặc, cuối cùng Liêu Thanh Vân lên tiếng: “Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhận lấy chiếc khăn trong tay Liêu Trung, lại nâng ly trà Cố Thu bưng đến hớp một ngụm, Liêu đại nhân lúc này mới bình thường trở lại, sắc mặt nghiêm trọng lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ: “Ta đi lên triều, phát hiện cái này ở trong kiệu.” Mở ra xem, ông kinh ngạc đến ngây người, sau khi hoàn hồn trở lại vội vã quay đầu về phủ.

Cố Lăng nhìn hộp gỗ trong tay Liêu đại nhân, sắc mặt cứng lại, Liêu Thanh Vân cũng vội bước lên trước.

“Các con mở ra xem xem, chuyện quả thực quá mức nghiêm trọng.” Liêu đại nhân nhìn hai người nói.

Cố Lăng nhận lấy hộp gỗ, trên hộp gỗ vẫn viết gửi Cố Lăng như cũ. Nhẹ nhàng mở ra, bên trong hộp gỗ là một tờ giấy, trên mặt giấy chỉ viết một câu nhưng lại gây ra sóng to gió lớn.

Liêu Thanh Vân nhận lấy tờ giấy xem, sắc mặt khẽ thay đổi, người này rốt cuộc là ai? Bên trên viết chứng cứ ở trong Lưu Thanh Cung, còn muốn Cố Lăng nhất định phải vạch trần vụ án này trong buổi chầu sáng nay, nếu không, hắn sẽ không bao giờ tìm được chứng cứ nữa.

Liêu đại nhân nhìn chữ viết trên giấy, dáng vẻ như lạc hồn phách nói: “Các con thấy thế nào?”

Cố Lăng híp mắt nhìn vào tờ giấy, một hồi lâu cũng không lên tiếng, người này rốt cuộc là ai? Trước tiên là đưa sách tới, giờ lại chỉ ra chứng cứ, rốt cuộc có mục đích gì?

“Cố công tử?” Nhìn Cố Lăng trầm mặc không nói gì, Liêu đại nhân lên tiếng nhắc nhở.

Cố Lăng gấp gọn tờ giấy bỏ vào trong tay áo, rất bình tĩnh nói: “Liêu đại nhân, chúng ta vào cung thôi.”

Liêu đại nhân khẽ nhíu mày, sắc mặt cực kì thận trọng: “Ngươi thật sự muốn làm theo lời trong tờ giấy đó?” Tuy nói là phụng chỉ tra án, nhưng chân tướng của vụ án này khiến người khác rợn cả người, hoàng thượng có thể là không thật sự muốn xử lí vụ án. Hơn nữa, người trong bóng tối này là ai, cũng không biết là địch hay là bạn?

Lỡ như người này không mang ý tốt, đến lúc đó Cố Lăng không lấy chứng cứ ra được, chắc chắn sẽ chọc giận hoàng thượng, mang đến họa sát thân.

Cố Lăng ngây người, đầu óc chạy theo sắc trời đang sáng dần bên ngoài, nhàn nhạt lên tiếng: “Có người đi trước chúng ta một bước tìm ra chứng cứ, nhưng lại không trực tiếp vạch trần, hơn nữa còn giao nó cho ta, về tình về lí, việc vạch trần vụ án này ta đều tự làm tự chịu.”

“Nhưng mà... lỡ như người này không mang ý tốt, cố ý dụ ngươi mắc câu thì sao?” Lời này của Liêu đại nhân vô cùng đúng, nếu như hoàng thượng thật sự muốn ra tay với Cố gia mà mượn vụ án của Đại công chúa dẫn dụ hắn, vậy thì Cố Lăng không phải sẽ...

“Cho nên, bất kể người này có mục đích gì, hắn ở trong tối, ta ở ngoài sáng, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.” Cố Lăng nói.

Liêu đại nhân nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Lăng, trong lòng rất hỗn loạn, người trong bóng tối này rốt cuộc là ai?

Không biết từ lúc nào, Liêu Thanh Vân bước vào hậu đường, thay một bộ y phục, Liêu Trung sau lưng hắn còn nâng theo một rương gỗ màu tối vào.

“Đi thôi, Cố huynh, ta cùng huynh tiến cung.” Thi thể của Đại công chúa nếu như thật sự vẫn còn ở Lưu Thanh Cung, cho dù hắn không thể tự mình kiểm tra thi thể, nhưng ít nhất có hắn ở đó, người khác cũng đừng hòng qua mắt cho xong.

“Thanh Vân...” Liêu đại nhân nhăn mày nhìn hắn, vừa mới bắt đầu ông không cho Thanh Vân tham gia vào vụ án này, vì biết rằng vụ án này có khả năng liên quan đến những tranh đấu trong hậu cung.

Nhưng ông từng nhận ân tình của Cố lão hầu gia, lại thêm tính cách của Thanh Vân, ông mới yên tâm để cho Thanh Vân âm thầm giúp đỡ Cố Lăng một tay. Cố Lăng cũng là một người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu điều ông lo lắng. Chỉ là ông không nghĩ tới đứa con trai trước giờ chỉ thích tiếp xúc với người chết lại tâm linh tương thông mà trở thành bằng hữu với Cố Lăng, bây giờ lại còn ra mặt giúp hắn, việc này...

Cố Lăng có chút kinh ngạc nhìn về phía Liêu Thanh Vân một thân trang phục nghiêm chỉnh, lại nhìn về Liêu Trung nâng một rương gỗ lớn sau lưng hắn, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn.

“Thanh Vân huynh, ta rất cảm kích vì đã kết giao với một người bằng hữu như huynh, nhưng... huynh thật sự không cần phải để mình cuốn vào trận sóng gió này.” Cố Lăng phức tạp nói, Liêu đại nhân có thể làm được đến như vậy vì mối giao tình giữa Cố gia và Liêu gia, hắn đã rất cảm kích rồi.

Liêu Thanh Vân nhàn nhạt cười: “Cố huynh không cần nói nhiều, theo trực giác của ta, người trong vụ án này không phải là hoàng...”

“Thanh Vân...” Giọng nghiêm nghị trách cứ của Liêu đại nhân cắt đứt lời nói thẳng thắn không e sợ của Liêu Thanh Vân. Sợ hãi nhìn xung quanh, tim như nhảy vọt lên cổ họng, ông thật sự muốn bóp chết hắn, lời như vậy nếu như truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ đều bị chém đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.