Phượng Kinh Thiên

Chương 69: Hăng quá hóa dở (2)



Hoài vương yên lặng một lúc rồi nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Tiểu Lý Tử, bệnh tình của bản vương có tốt hơn năm ngoái chút nào không?”

Trong lòng Tiểu Lý Tử thấy chua xót bởi mỗi năm khi vào đông, bệnh tình của vương gia sẽ lại nặng thêm. Cho dù là ngày ngày đều ở trong phòng ấm luôn đốt lò sưởi, cũng sẽ không cách nào tránh được việc vương gia phải bệnh mà không thể rời khỏi giường.

“Vương gia, người so với năm trước, bệnh tình năm nay đích thực là đã tốt hơn nhiều.” Năm ngoái có mấy lần vương gia phát sốt đến nỗi hôn mê. Năm nay, tuy là vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng thần trí của vương gia vẫn vô cùng tỉnh táo.

Hoài vương nghe thấy lời này của Tiểu Lý Tử thì mở mắt ra, một đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng, đột nhiên khiến người khác mất đi hồn phách.

“Ra ngoài phơi nắng cũng tốt.”

Tiểu Lý Tử toét miệng cười vui vẻ: “Vâng, nô tài đi chuẩn bị ngay.”

Mấy ngày liên tiếp ánh mặt rời rực rỡ chiếu sáng, khí lạnh bên ngoài cũng không lạnh đến mức thấu xương nữa, nhưng so với trong phòng ấm thì vẫn rất lạnh. Tiểu Lý Tử không dám xem nhẹ sự lạnh lẽo đó, nghĩ một chút rồi lại mang thêm áo choàng bạch hồ do chính tay nương nương thêu.

Đi dưới ánh mặt trời, sắc mặt trắng bệch của Hoài vương gần như trở nên trong suốt, Tiểu Lý Tử dìu hắn đi từ từ trong đình viện.

Tiểu thái giám bưng một chiếc ghế mềm ra, Tiểu Lý Tử đỡ Hoài vương ngồi lên chiếc ghế đó, khoác áo choàng bạch hồ, lại rót thêm trà sâm bưng tới cho hắn.

Hoài vương bưng chén trà sâm trong tay, nhẹ nhàng gạt gạt bề mặt chén trà, híp mắt nhìn cảnh vật bên ngoài bị ánh mặt trời bao phủ, tựa hồ cả những gì âm u, lạnh lẽo cũng dần nhạt bớt.

Ánh mặt trời có rực rỡ thế nào đi chăng nữa, cũng không hoàn toàn có thể xóa được sự thật nơi này bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo.

Đặt chén trà sâm xuống, Tiểu Lý Tử vội vàng đưa lò sưởi sang, Hoài vương nhẹ khoát tay: “Đều lui xuống hết đi, bản vương muốn ngồi yên tĩnh một mình.”

Tiểu Lý Tử cho các thái giám lui ra ngoài. Trong đình viện, chỉ còn mình hắn ở lại hầu hạ.

Ước chừng khoảng một khắc sau, Tiểu Lý Tử nhìn thấy Hoài vương mắt híp lại, nửa dựa vào ghế mềm tựa như sắp ngủ rồi, nhẹ giọng bước lên trước: “Vương gia?”

Khóe môi Hoài vương khẽ nhếch: “Bản vương không ngủ.”

“Nô tài dìu người về phòng?”

“Bản vương ngồi thêm chút nữa.”

Lúc này, Tiểu Thân Tử vội vàng chạy đến: “Vương gia, công tử và công tử của Liêu đại nhân bên Hình bộ đến phủ bái kiến vương gia.”

Trong lòng Tiểu Lý Tử trầm xuống, vội nhìn về phía vương gia. Hoài vương cười tự nhiên, hai mắt như hồ nước, lại mang theo vẻ lạnh lùng thản nhiên.

Tiểu Lý Tử nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Công tử không phải người ngoài, mời bọn họ qua đình viện ngồi đi.”

“Vâng.” Tiểu Thân Tử cung kính lui ra ngoài.

Tiểu Lý Tử phân phó các thái giám đi chuẩn bị ghế và trà.

Liêu Thanh Vân theo Cố Lăng tiến vào Hoài vương phủ. Từ cửa lớn, sảnh lớn đến hậu viện phía sau sảnh, phủ Hoài vương này tuy rằng cảnh sắc như tranh vẽ, nhưng lại cho hắn cảm giác ngoài sự yên tĩnh ra chính là sự vắng ngắt, giống như một tòa phủ không có người ở, không có hơi thở của người sống ở nơi này.

Đối với sự hành lễ thỉnh an của hai người, Hoài vương cười nhạt, tùy tiện phất phất tay: “Ngồi xuống hết đi.”

Sau khi ngồi xuống, Liêu Thanh Vân mới ngước mắt lên đánh giá kĩ lưỡng Hoài vương. Trước mặt có phải là Hoài vương gia chỉ nghe qua lời đồn chứ chưa từng được thấy mặt hay không? Nhìn kĩ Hoài vương, đáy mắt hắn khẽ ngẩn ngơ, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền biết Hoài vương không phải là bệnh lao, mà là do khí lạnh làm tổn thương tới phổi. Loại bệnh do bị tổn thương đến căn cơ này trên cơ bản là không có cách nào trị khỏi, thân thể thế này... sao có thể có dã tâm mãnh liệt chứ? Cho dù thắng rồi thì cũng có được gì?

Cố Lăng nhìn Hoài vương, khẽ nhíu mày. Mới ngắn ngủi có vài ngày không gặp, giờ gặp lại biểu ca lần nữa, đã thấy hắn xanh xao, tiều tụy đi không ít.

Hắn hỏi Tiểu Lý Tử vẫn luôn đứng hầu bên cạnh: “Bệnh ho của vương gia lại nặng thêm?”

Tiểu Lý Tử cung kính trả lời: “Bẩm công tử, mấy ngày trước vương gia tắm rửa có hơi lâu một chút, nên đã nhiễm chút phong hàn.”

Hoài vương cười nhạt: “Không cần lo lắng, bản vương mấy ngày nay đã tốt hơn rồi.”

“Biểu ca, Thanh Vân am hiểu y thuật, hay là để Thanh Vân bắt mạch cho huynh thử xem?”

Hoài vương khẽ cười nhìn về phía Liêu Thanh Vân, đưa tay ra nói: “Làm phiền Liêu công tử rồi.”

“Thanh Vân không dám.” Liêu Thanh Vân đứng dậy bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Hoài vương, nhẹ kéo ống tay áo đặt lên cổ tay Hoài vương bắt mạch. Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi thu tay về.

Tiểu Lý Tử bước lên phía trước giúp Hoài vương kéo tay áo xuống, ánh mắt tràn ngập kì vọng nhìn Liêu Thanh Vân. Tuy bệnh tình của vương gia đến thái y cũng phải bó tay không chữa được, nhưng công tử đã mời hắn tới, nói không chừng bản lĩnh của hắn sẽ cao hơn người khác chăng.

Hoài vương cầm khăn tay che miệng ho vài tiếng, cũng không hỏi về kết quả.

Ngược lại, Cố Lăng nhìn Liêu Thanh Vân mãi im lặng, có chút gấp gáp lên tiếng: “Thanh Vân huynh?”

Liêu Thanh Vân sau khi trầm mặc một lúc, nhìn thật sâu về phía Hoài vương: “Thân thể của vương gia cần phải tịnh dưỡng, qua khỏi mùa đông thì sẽ không còn khổ sở như vậy nữa.” Sinh mệnh tuy yếu đuối mỏng manh nhưng cũng có khi sẽ mạnh mẽ đến không thể tưởng. Với một thân thể kéo chút hơi tàn để sống mà Hoài vương vẫn có thể mang khuôn mặt yên bình như vậy, hắn rất kính phục.

Hoài vương nhẹ nhàng gật đầu rồi nhàn nhạt cười, một đường cong hoàn mỹ, đủ để khiến người khác động lòng. Ánh mắt nhìn về phía Cố Lăng, đầu mày khẽ nhăn lại, rất lo lắng hỏi: “Bản vương nghe nói, hoàng thượng hôm qua đã hạ chỉ, lệnh ngươi trong vòng ba ngày phải phá được án, đã có đầu mối gì chưa?”

Trong lòng Cố Lăng khẽ động, ngẩng đầu nhìn Hoài vương, châm chọc nói: “Vụ án thực ra cũng không phức tạp.” Những gì có thể làm thì hắn đã cố hết sức, dù là đi điều tra nguyên nhân cái chết của Đại công chúa hay phán tội Ngọc phi và Nhị hoàng tử để an ủi linh hồn của mười lăm người chết oan trong vụ án Nguyệt Thanh Cung, hắn đều làm rồi.

Còn về Đại hoàng tử và những người sắp bị liên lụy vào, vốn không nằm trong sự khống chế của hắn. Cho dù hắn thay Đại hoàng tử rửa oan, cũng không cách nào khiến Đại hoàng tử khôi phục lại sự thanh bạch như trước. Người trong bóng tối sau khi hại được Đại hoàng tử, không biết còn sẽ kéo bao nhiêu người khác dính vào nữa? Hắn chỉ có thể đợi mà thôi.

Chỉ là người đó thật sự là người trước mắt sao? Bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc có nên tin hay không?

Nếu như là hắn... hắn phải lựa chọn thế nào đây?

Lúc Hoài vương nghe Cố Lăng nói vụ án cũng không phức tạp, sự lo lắng trong đáy mắt mới vơi đi một ít: “Thế thì tốt, vậy bản vương cũng yên tâm rồi.”

“Hoàng thượng hạ chỉ, nếu Cố huynh không thể phá vụ án này trong vòng ba ngày, trưa ngày hôm sau cũng chính là ngày Cố huynh bị chặt đầu.” Liêu Thanh Vân đột nhiên lên tiếng.

Lòng Cố Lăng trầm xuống, bờ môi mím chặt lại.

Hoài vương nhìn Cố Lăng, an ủi nói: “Nếu trong lòng Cố Lăng đã có manh mối, bản vương tin ngươi nhất định sẽ phá được vụ án này. Nếu như... nếu như đến lúc đó, Cố Lăng cố hết sức rồi mà vẫn không thể phá được vụ án này, Cố Lăng cũng không cần lo lắng nguy hiểm đến tính mạng, hoàng thượng không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật. Ta tin rằng hoàng thượng sẽ không làm hại đệ đâu.”

Cố Lăng cung kính đứng dậy: “Khiến vương gia lo lắng rồi, chuyện của Cố Lăng không sao, mong vương gia yên tâm. Chỉ cần vụ án này không có liên quan đến chuyện gì nữa, Cố Lăng có lòng tin sẽ phá được vụ án này.”

“Vậy thì tốt, vậy bản vương cũng yên tâm rồi.” Hoài vương mỉm cười nói.

“Vương gia, nổi gió rồi, nô tài dìu người về phòng nhé?” Tiểu Lý Tử nhẹ giọng nói.

Hoài vương cười cười: “Ngươi chính là lo bóng lo gió, ngọn gió này, bản vương vẫn chịu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.