Tứ hoàng tử Nguyên Định Sinh có chút phức tạp nhìn nàng, nhẹ nhàng giải thích: “Trên đường đi thái miếu, chúng ta đều có ăn điểm tâm rồi.”
Nguyên Vô Ưu bật cười: “Thì ra là vậy, hèn gì mọi người đều không đói.”
“Nhị hoàng tỉ không ăn sao?” Nguyên Tích Trân kinh ngạc hỏi.
“Ừ, không ăn. Ta nhớ rằng trước đây khi đi thái miếu, mẫu hậu đều cho ta ăn đồ ăn. Ta tưởng rằng chỉ có mình ta lét lút ăn vụng, vì vậy bây giờ lớn rồi thì cũng không lén ăn như trước nữa.”
Tất cả mọi người đều không ngờ Nguyên Vô Ưu có thể nói ra thẳng thắn và chân thật như thế, một vài người cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt thoáng lập lòe.
Sắc mặt Khánh Đế trở nên không vui, lạnh lùng lườm mọi người. Ánh mắt nhìn Nguyên Vô Ưu lại có chút hoài niệm, thoáng lướt qua rất nhanh khiến người ta không kịp nhìn thấy.
“Vô Ưu, đi Ngự Hoa viên tản bộ cùng phụ hoàng một chút.”
“Vâng, phụ hoàng.”
Mặc dù bầu trời hôm nay không có ánh nắng rực rỡ chiếu rọi nhưng sắc trời cũng rất tốt, trời cao mây lững lờ trôi. Trong Ngự Hoa viên đã có chút sắc xuân nhưng vẫn chưa đến độ trăm hoa đua nở muôn tía nghìn hồng rực rỡ.
Khánh Đế ngồi xuống đình nghỉ mát trong Ngự Hoa viên, nhìn người vẫn đang đứng bên cạnh, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai: “Ngồi đi.”
Nguyên Vô Ưu yên lặng ngồi xuống bên cạnh ông ta. Mặc dù trong đôi mắt nàng vẫn có chút lạnh lùng nhưng không hề có sự bài xích.
“Vô Ưu Cung đã quét dọn sạch sẽ rồi, tối nay con cứ ở lại trong cung đi.”
Nguyên Vô Ưu chần chừ một lát nhưng vẫn nói: “Nhưng con nghe nói tối nay trong kinh thành có hội đèn lồng rất náo nhiệt vui vẻ, con muốn đi xem.”
Khánh Đế nhìn nàng, lông mày theo bản năng nhăn lại nhưng dường như vừa nhớ lại điều gì, ông hờ hững nói: “Trong thành người đông rất phức tạp, đưa thêm nhiều người đi theo một chút. Trẫm sắp xếp đội thị vệ cho con, từ nay về sau đi đâu sẽ do bọn họ bảo vệ sự an toàn cho con.”
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Vâng.”
Rất nhanh sau đó, một đội quân thị vệ đã chạy đến rồi. Tướng lĩnh cầm đầu còn rất trẻ, cả người mặc khôi giáp, đôi mắt sáng ngời nghiêm túc.
Hắn dẫn đoàn thị vệ đến cung kính hành lễ: “Mộc Vũ tham kiến hoàng thượng, tham kiến công chúa điện hạ.”
Nhìn một đội quân thị vệ hai mươi tư người trước mặt, Nguyên Vô Ưu cũng không quá bất ngờ, dường như xem đó là chuyện đương nhiên rồi.
Khánh Đế nhìn thấy biểu cảm của nàng, đôi đồng tử đen lóe sáng, nhìn về phía tướng lĩnh đứng đầu đội quân nói: “Mộc Vũ, trẫm phong ngươi làm tứ phẩm ngự tiền đới đao thị vệ tướng quân, nhận chức tướng quân dẫn đầu đội quân cận vệ của Vô Ưu công chúa. Sự an toàn của Vô Ưu công chúa, trẫm giao cho ngươi.”
“Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của hoàng thượng, tận trung với chức trách bảo vệ công chúa, máu chảy đầu rơi, không tiếc gì cả.”
Theo giọng nói của hắn, đội quân gồm hai mươi tư thị vệ đang đứng nghiêm túc ở đó trong vô hình cũng tỏa ra một cỗ sát khí bỗng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn: “Ti chức sẽ tận lực bảo vệ công chúa, máu chảy đầu rơi cũng không tiếc, công chúa điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Khánh Đế hài lòng đứng dậy, đi được vài bước lại như nhớ ra điều gì: “Trẫm đã cho người sửa chữa lại Vô Ưu Cung, Vô Ưu, con đi xem xem, có gì không hài lòng thì cứ nói. Từ nay về sau, Vô Ưu Cung và thị vệ bên người con đều do con quản lí, phụ hoàng sẽ không hỏi tới nữa.”
“Nhi thần tạ phụ hoàng.” Nguyên Vô Ưu cung kính hành lễ.
Khánh Đế dường như rất vừa lòng mà bước đi. Nguyên Vô Ưu vẫn cứ cung kính tiễn. Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Khánh Đế nữa, Ngọc Châu, Ngọc Thúy bên cạnh mới bước lên trước dìu nàng, tuy là sắc mặt của hai người vẫn bình tĩnh, nhưng lại khó che giấu được sự kích động trong đáy mắt.
Vô Ưu Cung đã khắc sâu trong kí ức bọn họ đến như thế, nay cửa Vô Ưu Cung lại một lần nữa được mở ra, trong lòng các nàng tâm tình vui sướng!
Nguyên Vô Ưu chầm chậm bước đến bên chỗ lan can của nhã đình, nhìn Ngự Hoa viên trước mặt, gió thổi tà áo nàng bay bay, xinh đẹp tuyệt trần như một tiên tử lạc xuống trần gian. Chỉ là trong đáy mắt nàng lại có một tia phiền muộn và mê man, khiến người khác có một ảo giác rằng sẽ bay vào cõi tiên.
Mộc Vũ dẫn đầu một đội quân cung kính cúi thấp đầu quỳ bên cạnh.
Ngọc Châu liếc nhìn bọn họ một cái, tâm tư khẽ động, bước lên trước nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, thời gian không còn sớm nữa.”
Nguyên Vô Ưu thu lại ánh mắt, nhàn nhạt cười: “Đều đứng lên đi!”
“Tạ công chúa.” Động tác chỉnh tề, giọng nói nghiêm chỉnh, đủ để thấy đây không phải là những thị vệ bình thường.
Tâm trí của Nguyên Vô Ưu dường như không đặt trên người bọn họ, cũng dường như không phát hiện ra khí thế của bọn họ, mà tự mình hỏi mình một câu: “Có khi nào Vô Ưu Cung sẽ thay đổi chăng?”
Đối với câu hỏi như vậy, Ngọc Châu không lên tiếng, Ngọc Thúy vốn cũng muốn lên tiếng, nhưng thấy Ngọc Châu không nói gì, chỉ đành im lặng mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”
Vừa mới bước ra Ngự Hoa viên, Nguyên Vô Ưu liền gặp một hàng người của Tam công chúa Nguyên Tích Trân. Nhìn một đội cận vệ theo phía sau Nguyên Vô Ưu, gương mặt nhỏ nhắn khẽ xẹt qua một tia đố kỵ, chớp mắt lại chẳng thấy nữa, nhẹ nhàng cười rồi bước lên trước khẽ cúi người: “Tam muội bái kiến hoàng tỷ.”
Nguyên Vô Ưu nhẹ cúi đầu với nàng, cười nhạt: “Tam hoàng muội muốn đi Ngự hoa viên sao?”
“Không phải Vô Ưu Cung đã mở cửa lại rồi sao? Muội nghĩ rằng Nhị hoàng tỷ mấy ngày nay luôn ở trong Hoài vương phủ, vẫn chưa có cơ hội nên muốn đích thân cùng Nhị tỷ đi xem xem.”
“Tam hoàng muội có lòng rồi.”
Nguyên Tích Trân bỏ qua tia lo lắng, hỏi: “Hoàng tỷ, trước đây lúc nhỏ chúng ta chơi rất vui vẻ, tỷ có còn nhớ không?”
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Nhớ.”
Nghe nàng nói như vậy, Tam công chúa thản nhiên cười: “Muội đang rất lo lắng e sợ hoàng tỷ không nhớ nữa, hóa ra hoàng tỷ vẫn nhớ, vậy muội có thể cùng hoàng tỷ đi Vô Ưu Cung xem một chút không?”
Nguyên Vô Ưu chần chừ một lát, nhưng vẫn gật gật đầu: “Được.”
“Thật tốt quá!” Nguyên Tích Trân mừng rỡ bước lên trước, thân mật nắm lấy tay của Nguyên Vô Ưu, cùng nàng sánh vai bước đi.
Nguyên Vô Ưu có chút ngẩn ngơ liếc nhìn Tam công chúa đang đỡ lấy tay nàng, sánh vai bên cạnh nàng.
Ngọc Châu bên cạnh thấy như vậy, khóe miệng khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại dường như e ngại mà nuốt những lời định nói vào trong.
Trong đầu Ngọc Thúy chợt thông suốt, nàng nghĩ nàng biết bản thân nên làm gì rồi.
“Tam công chúa, theo quy tắc, người phải bước sau công chúa nửa bước chân.”
Ngọc Thúy vừa nói xong câu này, Nguyên Tích Trân hồ nghi mà cúi thấp đầu. Sau đó bắt đầu có chút không được thoải mái, sắc mặt lúc xanh lúc trắng mà buông tay Nguyên Vô Ưu ra, lùi về sau nửa bước, cũng không dám bước lên sánh vai ngang hàng với nàng nữa.
“Ngọc Thúy, không được vô lễ, còn không mau hành lễ xin lỗi Tam công chúa?” Nguyên Vô Ưu nhẹ giọng trách cứ, nhưng giọng nói nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy thoải mái như gió xuân lướt qua gương mặt, không nghe ra được một chút tức giận nào.
Ngọc Thúy cắn cắn môi, sắc mặt có chút tủi thân, nhưng vẫn cung kính bước lên trước: “Nô tỳ biết tội, xin Tam công chúa trách phạt.”
Nguyên Tích Trân cười cười, rất hào phóng nói: “Ngọc Thúy vẫn luôn là như vậy, muội đã biết sao lại còn trách nàng chứ? Hơn nữa, nàng nói cũng đúng, hoàng muội lúc nãy chợt quên mất, thế nên thất lễ, vẫn mong hoàng tỷ đừng trách mới đúng.”