Phượng Kinh Thiên

Chương 86: Mười dặm phố đèn (1)



Lần này, Văn Vô Hà cười thật rồi. Năm đó, cuộc tranh đấu giữa mẫu thân và di mẫu vô cùng đặc sắc, chỉ là không biết có một ngày, khi hắn và vị biểu ca tà mị thâm trầm này giao đấu thì sẽ là như thế nào? Cuộc đời có thể gặp được đối thủ như vậy, cũng là chuyện vui mà hắn nóng lòng muốn thử một lần, có lẽ ngày đó sẽ không để hắn phải chờ quá lâu nữa đâu.

Đại sảnh Lâm phủ, Cố Lăng nho nhã thưởng thức trà mà tỳ nữ pha cẩn thận, trong lòng lại lần nữa có cảm giác vui vẻ.

Vừa vặn thời gian một chén trà, bên ngoài đại sảnh cũng vọng lại tiếng bước chân.

Nghe tiếng bước chân, Cố Lăng khẽ nhướng nhẹ mày, vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt hắn.

“Cố công tử đại giá quang lâm, thật sự là may mắn của Lâm mỗ.”

Bước vào là một nam tử trung niên, tướng mạo cũng có vẻ xuất chúng. Người này có một đôi mắt nhỏ hẹp, dài như đôi mắt của nữ tử khiến hắn liên tưởng đến hồ ly, nhưng trước mắt lại là một hồ ly đa tình, tham luyến nữ sắc.

“Cố công tử, đây là lão gia nhà ta Lâm Nghiêm Sơn.” Quản gia Lâm phủ nói với Cố Lăng.

Cố Lăng đứng dậy, khẽ chắp tay với Lâm Nghiêm Sơn: “Tại hạ Cố Lăng ở Viễn Tây.”

“Cố công tử khách sáo quá rồi. Nào, nào, nào, Cố công tử mời ngồi.”

“Lâm lão gia khách sáo rồi, Lâm lão gia, mời ngồi.”

Sau một hồi hàn huyên, Lâm Nghiêm Sơn cẩn thận nói: “Không biết Cố công tử hôm nay đến đây, là có việc gì chăng?”

Cố Lăng khẽ cười: “Lần trước không từ mà biệt, quả thật là có chút thất lễ. Hôm nay, ta đặc biệt đến đây là để đích thân tạ lỗi.”

Lâm Nghiêm Sơn chau đầu mày, theo bản năng nhìn về phía quản gia đứng bên cạnh, giống như là không hiểu chuyện gì.

Ánh mắt Cố Lăng thoáng lóe lên. Nếu như sự nông cạn, đa tình của Lâm Nghiêm Sơn là giả vờ, vậy thì hắn thật sự có thể nói ông ta giả vờ giỏi đến mức giống như thật, không lộ ra một chút dấu vết nào. Thậm chí, đến ngay cả hắn cũng phải cúi rạp đầu xuống đất mà bái phục.

Tiếng nữ nhi dịu dàng uyển chuyển vọng tới, theo đó là một thân ảnh mĩ miều xuất hiện trước cửa đại sảnh: “Cha, chính là bữa tiệc hoa mai Viên phố mà nữ nhi và huynh trưởng tổ chức ở ngoại ô hồi đầu năm. Nữ nhi sai người đi mời cha đến, sau đó Cố công tử vì có chuyện gấp nên phải rời tiệc trước.”

Cố Lăng đứng dậy chắp tay nói: “Cố Lăng bái kiến Lâm tiểu thư.”

Cố Lăng có một ảo giác, cảm thấy Lâm lão gia sau khi nhìn thấy Lâm tiểu thư đến mới thật sự thả lỏng, như thể bừng tỉnh mà phản ứng lại: “À, à, hóa ra là tiệc hoa mai ở Viên phố lần trước. Ha ha, ta nhớ rồi, nhớ rồi, Cố công tử thật là quá khách khí, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc đến. Ta nào dám để Cố công tử đích thân đến đây tạ lỗi chứ?”

Lâm Doanh Doanh hành lễ với Cố Lăng, cung kính thỉnh an với Lâm Nghiêm Sơn: “Nữ nhi thỉnh an cha!”

“Con gái ngoan Doanh Doanh mau đứng lên đi.”

Một lần nữa ngồi xuống trong phòng khách, Cố Lăng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lâm lão gia dường như có chút lơ đãng nhấc ly trà bên cạnh lên, sau đó... ừng ực từng tiếng uống hết ly trà như trâu uống nước vậy. Hắn quả thực cảm thấy Lâm phủ này càng ngày càng kì lạ rồi.

Lâm Nghiêm Sơn lấy tay áo lau sạch vụn trà bên mép, nhìn đứa con gái có vẻ đẹp như hoa của mình, rồi nhìn Cố Lăng, trong đầu như có điều gì đó chợt bừng sáng.

“Cố công tử, người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cố Lăng mười tám rồi.” Cố Lăng trả lời cung kính.

“Không biết Cố công tử có hôn ước hay chưa?”

“Vẫn chưa có.”

“Tốt quá rồi, con gái...” Đôi mắt vui sướng của Lâm Nghiêm Sơn vụt sáng, vừa mới nghĩ sẽ giới thiệu con gái bảo bối của mình cho Cố Lăng thì liền bị một tiếng nén cười làm gián đoạn.

“Gia phụ khiến Cố công tử chê cười rồi.”

Lâm Nghiêm Sơn nhìn thấy hai người tiến vào, bóng dáng đang ngồi trên ghế chủ vị trong phút chốc bỗng dựng thẳng đứng lên.

Sự biến hóa nho nhỏ này của ông ta, Cố Lăng đều thu vào trong mắt, ngẩng đầu nhìn hai người không một tiếng động bước vào trong ánh nắng ráng chiều, ánh mắt chợt ngưng lại. Đúng rồi, người trước mặt này mới hợp với cảm giác mà Lâm gia đem lại cho hắn.

Cảm giác mà hai người này mang đến cho người khác không giống nhau, tướng mạo cũng khác.

Công tử mặc áo bào màu tím quyến rũ ngang tàng, thiếu niên mặc áo trắng thì thanh tuyệt xuất trần. Nhưng bất kể là phong thái hay là khí thế, đều là mỗi người một vẻ, không ai hơn ai. “Nghe danh không bằng gặp mặt, Cố công tử là người tuấn nhã đẹp đẽ, được gọi là rồng phượng giữa biển người, tại hạ Lâm Duy Đường.”

Cố Lăng đứng dậy hành lễ: “Lâm thiếu gia khách khí quá rồi, Cố Lăng không mời mà đến, vẫn mong Lâm thiếu gia tha thứ.” Vị công tử mặc áo tím ấy chính là vị thiếu gia nghe chỉ được nghe lời đồn đại mà chưa từng ai thấy mặt kia của Lâm gia sao?

“Cố công tử khách sáo rồi, đúng rồi, đây là con trai của di mẫu ta.” Lâm Duy Đường lên tiếng giới thiệu qua loa.

Cố Lăng mỉm cười: “Hóa ra là biểu thiếu gia Lâm gia.”

Văn Vô Hà nhàn nhạt cúi đầu, nhưng lại không lên tiếng tự giới thiệu bản thân mình.

Nhìn thấy Lâm Duy Đường và Văn Vô Hà đều đã đến, Lâm Doanh Doanh lúc này mới cười ra tiếng: “Nếu như huynh trưởng và biểu huynh đều đã đến rồi, vậy Doanh Doanh sẽ cùng cha về bầu bạn với nương trước vậy.”

Lâm Nghiêm Sơn vội vã gấp gáp cười nói: “Đúng, đúng, Đường Nhi, Cố công tử giao cho con tiếp đón vậy.”

Lâm Duy Đường gật gật đầu, Lâm Nghiêm Sơn vừa thấy vậy, vội vàng không chờ được nữa mà chạy ra ngoài.

Cố Lăng bình thản nhìn một khung cảnh kì lạ trước mắt mình, tựa hồ như cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Lòng Cố Lăng ngây ra, nhưng mặt lại không đổi sắc mà cười: “Lâm thiếu gia nói đùa rồi.”

“Lâm Duy Đường không phải đang nói đùa, đây là những lời từ tận đáy lòng. Đầu năm, kinh thành bởi vì Cố công tử, quả thực là đã xảy ra một màn gió tanh mưa máu, người người đều cảm thấy vô cùng bất an.”

Cố Lăng cầm ly trà nhẹ gạt nước, cười nhạt nói: “Cố Lăng chỉ là làm theo bổn phận mà thôi.”

Lâm Duy Đường cười, bổn phận mà thôi. Quả thực, chỉ là bổn phận mà thôi.

“Lần trước Cố công tử đến vội vàng, chưa kịp chiêu đãi chu đáo, thực là vô cùng tiếc nuối. Cố ý mời không bằng tình cờ gặp, hôm nay vừa hay là lễ hội Nguyên Thượng, qua một canh giờ nữa là kinh thành sẽ lại đón một lễ hội đăng yến lớn nhất mỗi năm một lần. Ta đã đặt nhã gian ở Vọng Giang lầu, vẫn mong Cố công tử nể mặt.”

“Cố Lăng mới đến lần đầu, vẫn chưa có cơ hội kết giao bằng hữu. Nếu Lâm thiếu gia đã nhiệt tình như vậy, Cố Lăng cầu còn không được, chỉ là Cố Lăng vẫn còn một thỉnh cầu quá đáng nữa.”

“Cố công tử cứ nói thẳng đừng ngại.”

Cố Lăng khẽ cười nói: “Con trai thứ của Hình bộ đại nhân Liêu Thanh Vân Liêu công tử vừa khéo cũng hẹn Cố Lăng ở đây. Nếu như Lâm thiếu gia không ngại, Cố Lăng muốn mời Liêu công tử cùng tới đây ngồi.”

Đuôi lông mày Lâm Duy Đường cười mà như không, rõ ràng là không để ý, nhưng mà với dáng vẻ của hắn, cũng không khiến người khác cảm thấy thất lễ hoặc bị xem thường.

“Duy Đường cầu còn không được, đại danh của Liêu công tử, như sét đánh bên tai, chỉ là Liêu công tử rất ít khi nhận lời mời của người khác. Hôm nay, Cố công tử nể mặt như vậy lại còn tặng ta một phần lễ lớn thế kia, Duy Đường quả thực là kinh ngạc và vui mừng vô cùng.”



Trời sẩm tối, khách tham quan kinh thành đông như mắc cửi, đèn đuốc như sao.

Từ trong ra ngoài thành đều treo đèn lồng, khắp kinh thành được bao phủ bởi đèn đuốc rực rỡ. Cực kì náo nhiệt

Nằm trên một con phố sầm uất, Vọng Giang Các là nơi thuận tiện nhất để có thể ngắm nhìn lễ hội đèn lồng trải dài mười dặm, đây là ngày bận rộn nhất cũng là ngày trọng đại nhất, toàn bộ chỗ ngồi thưởng thức lễ hội đèn lồng ở đây đã sớm được đặt hết từ ba ngày trước. Đại sảnh dưới lầu dường như đã chật kín người là người.

Ở đây có nhiều loại đèn khác nhau như đèn hoa đăng, đèn màu, đèn mộc, đèn trụ, thậm chí cả đèn tròn cực lớn, những xe đèn lồng có rất nhiều loại khiến người xem choáng ngợp, cũng đẹp đến chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.