Phượng Kinh Thiên

Chương 92: Phản ứng của mỗi người (2)



Đầu Mộc Vũ càng cúi thấp hơn: “Thần hổ thẹn.” Hắn xuất thân từ giang hồ, còn giao chiến với bọn họ, lại không biết được võ công của họ đến từ đâu. Hai tên thích khách này bỗng dưng xuất hiện, chưa từng để lại dấu vết trên giang hồ trước đó.

Khánh Đế tựa người vào ngai vàng, hai tay giao nhau, vẻ mặt có chút hung ác: “Ngươi nghĩ thế nào về Vô Ưu công chúa?”

Mộc Vũ im lặng trong chốc lát, chậm rãi lên tiếng: “Vô Ưu công chúa thông minh tài trí là chuyện hiển nhiên, nhưng thần cũng không cho rằng nàng cố ý tiếp cận Cố thái phi, trừ khi...” Trừ khi hoàng thượng đã từng nói cho Lưu hoàng hậu, không thì Vô Ưu công chúa không thể nào biết được trên tay Cố thái phi có kim bài đặc xá.

Khánh Đế đanh mặt lại: “Chuyện kim bài đặc xá bị mất, chỉ có mình trẫm biết.”

Mộc Vũ không dám nhắc lại đề tài vừa nãy: “Nếu loại bỏ khả năng công chúa biết được sự tồn tại của kim bài, vậy thì chính là Cố thái phi và Hoài vương đang lợi dụng công chúa.”

Khánh Đế khẽ nhếch môi: “Trẫm tin tưởng một người xem tôn nghiêm bản thân còn quan trọng hơn mạng sống không thể nào tự lấy đá đạp chân mình được.” Có một câu nàng nói rất đúng, chỉ cần một ngày cha của nàng vẫn còn tại vị, thì nàng chính là công chúa tôn quý nhất nước Đại Nguyên. Ngược lại, kết cục của nàng chắc chắn còn thảm hơn việc bị nhốt ở lãnh cung.

“Thần hiểu được.”

“Về hai tên thích khách kia, trẫm sẽ phái người đi dò la, ngươi cứ chuyên tâm làm cận vệ cho Vô Ưu công chúa, tra ra chân tướng việc Hoài vương Phủ rốt cuộc có ẩn giấu bí mật gì hay không cho trẫm.”

“Thần tuân chỉ.”

Khánh Đế lưỡng lự một lát, sau đó vẫn thong thả nói thêm một câu: “Còn về Vô Ưu công chúa, tạm gác lại kế hoạch đi.” Có thêm một nữ nhi như nàng đối với ông ta cũng không phải là chuyện xấu.

“Vâng, thần xin cáo lui!”

Sau khi Mộc Vũ rời khỏi, ám vệ lẳng lặng xuất hiện.

“Đi tra xét hai tên thích khách này.”

“Vâng.” Ám vệ xuất hiện như nào thì cũng biến mất như thế.

Khánh Đế nhìn hai bức chân dung trên bàn, ánh mắt thoáng lóe sáng, rốt cuộc là ai muốn đẩy Vô Ưu vào chỗ chết? Lẽ nào ông ta đã thực sự đã nhầm? Hoài vương chỉ là một cái bình phong? Thực ra còn có một người khác?



Dưới sự trị liệu chu đáo của hai vị thái y, sau khi Ngọc Thúy tĩnh dưỡng được vài ngày, vết thương bắt đầu từ từ khép lại, tuy rằng vẫn chưa thể xuống giường nhưng đã sớm tỉnh táo. Còn Ngọc Châu nhẹ hơn, chỉ là bị thương ngoài da.

Nguyên Vô Ưu cuối cùng cũng yên tâm, hai vị thái y luôn phải nơm nớp lo sợ mừng rỡ như bắt được vàng rời khỏi Hoài vương Phủ. Hai người cảm thấy Vô Ưu công chúa quả thực đẹp đến mức làm người ta cảm nhận được một nỗi sợ vô hình. Nàng không tức giận, cũng chẳng la hét rằng nếu chữa không hết sẽ lấy mạng của họ. Nhưng trong lòng họ lại có một cảm giác, nếu không thể chữa khỏi cho hai tì nữ kia, chắc chắn Vô Ưu công chúa sẽ không để họ yên thân.

...

Bên trong phòng khách của nội uyển, lúc Mộc Vũ dẫn Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử bước vào cũng là lúc Nguyên Vô Ưu đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cây cối bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện sắc xuân.

“Nô tài tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiểu Cao Tử, Tiểu Hoa Tử cung kính thỉnh an.

Nguyên Vô Ưu xoay người lại, nhìn hai người quỳ trên mặt đất, khẽ mỉm cười: “Đứng lên đi.”

“Vâng.” Tiểu Cao Tử, Tiểu Hoa Tử xúc động đứng dậy, cung kính tránh sang một bên. Bọn họ không ngờ công chúa lại đưa bọn họ đến bên cạnh nhanh như vậy, họ còn tưởng phải đợi một thời gian thật lâu sau.

Nguyên Vô Ưu cười khẽ: “Ngày xưa ở Nhân Lãnh Cung, bổn công chúa nhận được sự chăm sóc của hai vị công công, vẫn luôn cảm kích trong lòng, vốn muốn cho các ngươi đi Vô Ưu Cung, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ngọc Châu Ngọc Thúy đều bị thương. Hiện bên người bổn công chúa không có ai, nên bảo Mộc hộ vệ dẫn các ngươi lại đây, các ngươi... có bằng lòng đi theo bổn công chúa?”

Hai người quỳ thẳng xuống, đồng thanh lớn tiếng đáp: “Nô tài nguyện ý đi theo công chúa, chủ tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Tiểu Cao Tử đối ngoại, Tiểu Hoa Tử đối nội, thay bổn công chúa quản lý các việc trong và ngoài cung.”

“Nô tài tuân mệnh.” Hai người đứng lên, khóe miệng cơ hồ nhếch đến tận mang tai.

Nguyên Vô Ưu phất tay: “Các ngươi đến thỉnh an Vương gia đi, cũng tiện đường làm quen với Hoài Vương Phủ.”

Sau khi hai người lui ra, Nguyên Vô Ưu nghiêm mặt lại, nhẹ giọng bảo: “Mộc Vũ.”

“Có mạt tướng.”

“Phụ hoàng xử trí đám quan binh làm việc chậm trễ ở phủ nha Kinh thành như thế nào?”

“Bẩm công chúa, hoàng thượng đã cách chức tri phủ của phủ nha Kinh thành, đày ra biên cương, nhóm quan binh ở phủ nha cũng đều bị cách chức.”

“Có người dân bị thương không?”

“Bẩm công chúa, không có dân thường bị thương.”

Nguyên Vô Ưu nhẹ thở ra một hơi: “Đã sắp xếp hậu sự thỏa đáng cho những thị vệ bỏ mình chưa?”

“Bẩm công chúa, mạt tướng đã an bài xong, cũng bổ sung thị vệ thêm lần nữa.” Hắn cùng hoàng thượng đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Nguyên Vô Ưu than nhẹ một tiếng: “Ngày đó, các ngươi đều đã tận tâm tận lực, không cần tự trách. Ngược lại là bổn công chúa có chút hổ thẹn trong lòng, nếu không phải bổn công chúa một mực muốn ra đường, cũng sẽ không đến nỗi đưa mọi người vào chỗ chết. Tuy rằng không biết rốt cuộc vì sao người kia lại phải giết ta, nhưng chung quy là vẫn có lỗi với những người vô tội thương vong.”

Mộc Vũ cung kính quỳ một chân, chắp tay, trầm giọng nói: “Bảo vệ công chúa là chức trách của chúng thần, chúng thần vô dụng khiến công chúa hoảng sợ, công chúa không trách tội còn thương cảm, mạt tướng hổ thẹn!”

“Các ngươi là đội cận vệ của bổn công chúa, bổn công chúa quan tâm lo lắng là điều nên làm. Ngoại trừ bạc của triều đình, bổn công chúa cũng đưa cho người nhà của những thị vệ đã hy sinh thêm hai trăm lượng tiền trợ cấp, đưa những người bị thương năm mươi lượng tiền dưỡng thương, việc này ngươi tự mình phái người đi làm đi.”

“Vâng, mạt tướng thay bọn họ cảm tạ đại ân của công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Nguyên Vô Ưu lại nói: “Ngày ấy may mắn được vài vị công tử tương trợ, bổn công chúa mới có thể gặp dữ hóa lành. Ngươi đi sắp xếp một chút, trưa mai bổn công chúa mở tiệc chiêu đãi các vị công tử ở Vọng Giang Các, để tỏ ý báo đáp ơn cứu mạng của họ.”

“Vâng.” Mộc Vũ cụp mắt cung kính lui xuống.



Nhận được thiếp mời do Mộc Vũ tự tay đưa đến, phản ứng của mỗi người đều khác nhau.

Nhìn thiệp mời trong tay, Cố Lăng chìm trong suy nghĩ, từ khi xảy ra chuyện ở lễ hội hoa đăng, hắn đã tự động xin đi tra án, mong muốn có thể bắt tay điều tra vụ thích khách ám sát Vô Ưu công chúa. Không nằm ngoài dự đoán, hoàng thượng nhanh chóng ân chuẩn hắn nhậm chức Hình Bộ thị lang.

Điều tra vụ thích khách ám sát Vô Ưu công chúa chỉ là một cái cớ, thứ hắn quyết tâm muốn làm rõ là kẻ đứng đằng sau.

Có người ẩn trong bóng tối âm mưu làm hại triều đình, đây là chuyện không còn gì nghi ngờ nữa.

Trước mặt hắn có hai con đường, một là tra ra chứng cứ chứng minh Hoài vương có ý mưu phản, đại nghĩa diệt thân, quy phục hoàng thượng, để tự bảo vệ mình.

Hai là... phụ tá Hoài vương, mưu đồ tạo phản, kết quả của chuyện này hoặc là thắng, hoặc là cả nhà đều bị chém đầu.

Kỳ thực hai con đường này đối với Cố gia mà nói, có lẽ tất cả mọi người sẽ nghiêng về cái thứ nhất. Tuy nhiên cô mẫu đã hy sinh vì Cố gia nhiều đến thế, sao bọn họ có thể làm như vậy? Nhưng nếu không làm, thì Cố gia cũng không thể thực sự giúp đỡ Hoài vương tạo phản, trừ phi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.