Phương Lân Hảo Thổ

Chương 22: Người vượn say rượu



Người vượn say rượu

(Đường Lạc bất đắc dĩ)

Phương lân hảo thổ

Khom lưng tựa vào lòng nam nhân mà nôn đến thất điên bát đảo không phải là ai khác chính là Kỷ Thần Tu, thằng con trai đang ôm Kỷ Thần Tu, vẫn muốn ruồng bỏ mà đẩy cậu ra, thử mấy lần cũng không đẩy cậu ra được, cuối cùng dứt khoát dùng chân đá.

“Làm gì đó?” Đường Lạc lớn tiếng quát lớn đối phương. Sau đó dùng ánh mắt kiểm tra tình hình của Kỷ Thần Tu, đầu chôn trong lòng đối phương, quần áo xốc xếch, vạt áo bị vén lên cao, nhìn lại cẩn thận một lần nữa, phát hiện ngay cả nút quần cũng bị mở ra! Đường Lạc cảm thấy bất mãn không kể siết. Tên ngốc này, lần đầu đến bar đã đi ve vãn người khác? Rốt cuộc là có thường thức hay không?

(thường thức: những kiến thức cơ bản, phổ thông)

“Sao, mắc mớ gì đến mày?” Thằng con trai khó chịu gầm lên với Đường Lạc, mái tóc vàng rực dưới ánh đèn đường, sáng đến chói mắt, Đường Lạc cau mày đi tới.

“Chuyện của cậu ta, cũng là chuyện của tôi.”

“Xì… Nó là gì của mày? Tối hôm nay nó là của tao!” Thằng con trai hất hất đầu, dưới mái tóc vàng rực lại là một gương mặt rất trẻ. Hai hàng lông mày của Đường Lạc lại nhíu chặt hơn. F*ck… Ngay cả học sinh cũng có thể mang cậu đi, đúng là thứ không có thường thức.

“Kỷ Thần Tu! Qua đây!” Đường Lạc không thèm đếm xỉa đến sự khiêu khích của cậu nhóc, trực tiếp gọi cái người đang nôn đến muốn bất tỉnh nhân sự kia.

“Ọe… Ai… ai… gọi tôi đó?” Từ trong lòng cậu nhóc kia ngóc đầu dậy, muốn bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu, tóc mái thật dài rũ xuống mặt, thoạt nhìn cực kì rẻ tiền. Vừa dán chặt lên người cậu nhóc, vừa đưa tay vén tóc mái che kín mắt sang một bên.

“Cục cưng… Nói cho nó biết tối nay em là của anh đi!” Cậu nhóc nâng cằm Kỷ Thần Tu, dẫn dụ.

Đường Lạc tức giận đến cực độ, hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt vẩn đục của Kỷ Thần Tu, thầm nghĩ nếu cậu có gan nói ra những lời đó, hắn sẽ bỏ mặc cậu ở lại chỗ này.

“Anh… tối nay là của tôi…” Kỷ Thần Tu nói không sót một chữ, tay lại chỉ vào Đường Lạc, cuối cùng còn ném cho hắn một ánh mắt câu dẫn, “Ọe…”

Đường Lạc vẫn còn tức giận, nhưng nghĩ kĩ lại, nói như vậy vẫn có thể tha thứ được. Có điều cậu nhóc đối diện lại không may mắn được như cậu. Trời ơi! Cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu mà những thứ nôn ra chỉ toàn là chất lỏng, 80% chắc chắn là bụng rỗng uống rượu. Ngải Thanh chết tiệt! Đường Lạc thầm nghĩ ngày mai nhất định phải tăng thêm công việc cho Ngải Thanh.

“Ông anh này… Không phải mày không biết quy tắc chứ! Nó gặp tao trước, tụi tao là ngươi tình ta nguyện, mày làm vậy có phải là không hợp với quy tắc hay không?” Cậu nhóc đè cổ của Kỷ Thần Tu xuống, không chút khách khí mà vỗ lên lưng cậu. Vừa vỗ vừa mắng, “Douma… Nếu không phải dáng dấp còn có mấy phần giống người thì bố đây còn lâu mới hầu hạ mày, chút nữa thì mày sẽ biết tay.”

Quy tắc mẹ mày chứ quy tắc! Đường Lạc trực tiếp đi đến, muốn kéo lấy tay của Kỷ Thần Tu, để cậu ngã vào lòng mình.

“Làm gì đó! Muốn cướp người sao?” Cậu nhóc ôm chặt lấy thắt lưng của Kỷ Thần Tu, thấy Đường Lạc đi ra từ góc tối, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cắn môi phóng điện với Đường Lạc, “Cũng không tệ lắm! Nếu anh đã thích nó như vậy, em cũng không ngại chơi threesome đâu!”

“Được đó!” Đường Lạc cười khẩy, cậu nhóc buông lỏng cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của Kỷ Thần Tu, chớp chớp mắt muốn sáp vào Đường Lạc.

“Đồ cặn bã!” Đường Lạc nhanh tay lẹ mắt kéo Kỷ Thần Tu vào lòng, vung tay đánh vào bụng dưới của cậu nhóc một phát, “Threesome? Mày tự giải quyết thì được hơn đó!”

“Douma… Sau này đừng để cho tao thấy mày nữa!” Cậu nhóc ôm bụng co quắp người nằm trên mặt đất. Một cú kia của Đường Lạc nhất định đã dùng hết mười phần nội công, muốn một cú liền có thể khống chế được đối phương, cho nên không chỉ là vấn đề về độ mạnh yếu, còn có thể thấy được thời điểm khi hắn đến gần bọn họ đã quyết định phải dùng đến bạo lực để cướp người. Cậu nhóc ôm bụng nửa ngày vẫn không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể khoe võ mồm.

“Ngu ngốc, người như vậy cũng chịu đi theo.” Đường Lạc căn bản là coi thường những lời chửi bới của đối phương, nắm lấy cánh tay của Kỷ Thần Tu, kéo cậu đi ra ngoài.

Đường Lạc kéo Kỷ Thần Tu đã say đến không còn biết gì ra tới tận đầu hẻm, vẫn còn nghe thấy những lời chửi bới không ngừng của cậu nhóc phía sau, Đường Lạc không nhịn cười được, loại hàng như vậy, người vượn đúng là bụng đói ăn quàng. Bóp lấy khuôn mặt bởi vì uống say mà ửng đỏ mê người của Kỷ Thần Tu, càng bóp càng mạnh, bóp thế nào cũng thấy không hết giận. Đường Lạc cau mày, dùng sức kéo má cậu sang hai bên, nhìn thấy Kỷ Thần Tu vì bị ăn đau mà cau mày lại, mới thoải mái buông tay, sau đó ném Kỷ Thần Tu vào phía sau xe.

“Chờ một chút là sẽ về nhà, cậu tốt nhất là đàng hoàng một chút cho tôi!” Hưng hăng khởi động xe, Đường Lạc trong bụng rót đầy lửa giận, từ lúc ‘cướp được’ Kỷ Thần Tu về tay thì bắt đầu bén lửa, tới bây giờ thì đã bùng cháy dữ dội, càng ngày càng lớn, thật là quái đản!

Giống như những lời Ngải Thanh nói, Kỷ Thần Tu có cuộc sống riêng của cậu, có tự do của cậu, cho dù lúc đầu hắn không thể nào hiểu nổi tại sao cậu lại có thể sống như vậy. Nhưng bản thân hắn là gì của cậu chứ? Có lập trường và tư cách gì để quản cậu cả đời? Aishh…. Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Kỷ Thần Tu đang ngủ say, nhịn không được liền giảm tốc độ, bình ổn lái xe, chỉ là…

“Ọe…” Đường Lạc mới vừa đậu xe xong, đang chuẩn bị tha người đang ngồi ở ghế sau ra, chỉ nghe được một âm thanh kỳ lạ. Trong lòng nhịn không được mà run một cái, Đường Lạc đỡ lấy trán, cắn chặt răng, mở cửa xe, quả nhiên… một đống hỗn độn.

“Kỷ Thần Tu… Cậu tốt nhất là nhất túy bất tỉnh…” Vất vả đẩy cậu ra ngoài, Đường Lạc cố nén xung động muốn giết người, đỡ Kỷ Thần Tu vào cao ốc, hắn sẽ nhớ kỹ chuyện này, hắn nhất định sẽ giữ lại hóa đơn rửa xe cho Kỷ Thần Tu.

(nhất túy bất tỉnh: say đến không thể tỉnh dậy được nữa / xung động: hành động có tính chất bột phát, thường do ảnh hưởng của những kích động mạnh)

“Đường Lạc?” Kỷ Thần Tu từ trong xe bị đẩy ra ngoài, đã tỉnh táo hơn một chút, trong cơn mơ mơ màng màng liền gọi tên Đường Lạc ở bên cạnh.

“Ừ!” Gỡ cánh tay vẫn luôn bấu lấy mình xuống, Đường Lạc than thầm, đây là bộ quần áo thứ mấy vì Kỷ Thần Tu mà đi tong của mình rồi? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có bán Kỷ Thần Tu đi cũng đền không nổi.

“Tại sao…” Bên này Kỷ Thần Tu lại bắt đầu lẩm bẩm.

“Cái gì tại sao?” Đường Lạc nhìn Kỷ Thần Tu dùng tay áo lau miệng, cái này cũng nên thanh lý luôn. Lại nói tiếp Kỷ Thần Tu coi như cũng có chút thường thức, biết mặc quần áo do chính hắn chọn cho cậu, có điều với vấn đề hiện tại thì Đường Lạc cảm thấy không chừng cậu mặc cái áo khoác cũ còn tốt hơn, ít nhất thì tổn thất cũng được giảm thiểu, biết đâu… biết đâu lại không bị người khác mang đi nữa, cánh tay theo bản năng mà ôm cậu chặt hơn.

“Tại sao lại là anh?” Lẩm bẩm càng lúc càng dài.

Đường Lạc bật cười, tại sao không thể là hắn? Đỡ lấy người say đến ngã trái ngã phải, vất vả nhấn nút thang máy.

“Ngải Thanh nói anh có bệnh khiết phích.”

(khiết phích: bệnh thích sạch sẽ một cách thái quá)

Tay dừng trên nút bấm tầng 15, Đường Lạc cau mày.

“Ngải Thanh nói anh không có bạn bè!”

Đường Lạc đá một cước lên cửa thang máy, “Nó còn nói cái gì nữa?”

“Ngải Thanh nói… tôi không biết khiêu vũ…”

“Hả?” Đường Lạc buồn cười nhìn người đã nằm trong lòng mình còn không chịu đàng hoàng, rục rịch như muốn thoát khỏi ***g ngực của hắn, nhảy ra ngoài. Đường Lạc đột nhiên cảm thấy ôm cơ thể tên ngốc này cũng không tệ lắm, ít nhất bàn tay ôm ngang hông cậu cũng sờ được những xúc cảm khá tuyệt vời.

“Ngải Thanh nói… tôi không biết uống rượu…”

Đường Lạc thở dài… Không thể không thừa nhận Ngải Thanh nói rất đúng. Người biết uống rượu sẽ không có dáng vẻ không hề đề phòng như thế này, hơn nữa cũng sẽ không có ngốc như vậy.

“Anh ấy nói… anh ấy… anh ấy không thích một người không có kinh nghiệm…” Kỷ Thần Tu đột nhiên ngóc đầu lên, dựa sát vào Đường Lạc, một gương mặt phóng đại tùy tiện đặt dưới sống mũi của Đường Lạc.

Ực… Mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi hương không rõ nguồn gốc tản mát ra một mùi hương kì quái, Đường Lạc cắn răng nhịn xuống ý nghĩ muốn đẩy đối phương ra trong đầu. Vậy mà Kỷ Thần Tu lại bất mãn bĩu môi, ngón tay liền ‘chào hỏi’ với gương mặt của Đường Lạc, ngón tay mị hoặc vuốt lên lông mày của Đường Lạc, “Chị cả của tôi nghiên cứu về cơ thể đó…”

“Có liên quan đến chuyện này sao?” Đường Lạc khó chịu đẩy Kỷ Thần Tu đang dán sát vào hắn ra, ý đồ bắt lấy bàn tay hư hỏng của cậu lại.

“Vậy mà tôi lại không có kinh nghiệm… Dù sao tôi cũng là đàn ông mà…”

“Phụt~” Đường Lạc buồn cười nhìn người có đầy mấy cái lập luận ‘ba chấm’ kia, mặc cho cậu hết mân mê lông mày rồi trượt xuống vuốt ve gò má của hắn, hỏi tiếp câu chuyện cậu đang nói dở, “Vậy chị cả của cậu làm nghề gì?”

“Làm gì hả?” Ngón tay dừng lại bên khóe miệng Đường Lạc, Kỷ Thần Tu lộ ra vẻ mặt tự hỏi, thì thầm một tiếng, “Pháp y…”

“Khụ!” Đường Lạc vội vàng kéo bàn tay của xuống Kỷ Thần Tu, nhất thời cảm thấy nổi da gà, coi mặt của hắn là cái gì hả?

*Ding dong~* một tiếng, thang máy ngừng, Đường Lạc kéo Kỷ Thần Tu chạy ra ngoài, vậy mà Kỷ Thần Tu sau khi nhìn thấy con số phía trên thang máy, sống chết cũng không chịu ra, hai tay nắm chặt lấy cửa thang máy, mặc cho Đường Lạc vừa kéo vừa tha vẫn không thấy hiệu quả.

“Giờ cậu muốn sao?” Thực sự nghi ngờ người này rốt cuộc là uống say thật hay giả say, sức lực rõ ràng là lớn hơn bình thường mấy lần.

“Tôi không đến nhà của Đường Lạc đâu…”

Đường Lạc đông cứng giữa không trung, “Tại sao?”

“Tôi sẽ nôn…”

“Thì?”

“Dơ…”

Đường Lạc ngẩn người, tay buông Kỷ Thần Tu ra, cậu liền từ cửa thang máy chảy xuống, *đùng~* một tiếng ngã sấp trong thang máy.

“Ngu ngốc!” Đường Lạc vung tay, ôm ngang lấy Kỷ Thần Tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.