Phương Lân Hảo Thổ

Chương 28: Vừa vui vừa buồn



Tan ca cùng nhau trở về nhà, chuyện này thực sự rất hiếm, Đường Lạc lái xe, Kỷ Thần Tu ngồi trên ghế phụ lái, đọc tài liệu trong tay.

“Sao? Có gì khó khăn à?” Đường Lạc đang hỏi về tài liệu Kỷ Thần Tu cầm trong tay, hắn biết đó là tài liệu Ngải Thanh đưa cho cậu, chỉ là sơ lược bản mẫu, thoạt nhìn chỉ có khoảng mấy nghìn chữ, nhưng thực sự thì viết ra vẫn rất khó khăn.

“Rất tốt! Đề tài này còn nằm trong lĩnh vực của tôi.” Kỷ Thần Tu tặng cho Đường Lạc một nụ cười.

“Vậy sao?” Đường Lạc cười cười khinh thường.

“Xem thường tôi?” Kỷ Thần Tu bất mãn quay đầu bóp lấy bờ vai của hắn, “Nói cho anh biết… Ngải Thanh nói, tôi tuyệt đối là có thực lực này.”

“Vậy hả?”

“Đúng vậy! Ngải Thanh còn nói số kỳ trước có độc giả cố ý gửi bưu kiện đến để khích lệ tôi nữa đó!”

“Có phải Ngải Thanh nói gì cậu cũng tin hết phải không?” Việc này hắn nhớ rõ hắn cũng có nói với cậu mà! Vì sao cậu chỉ để bụng lời của Ngải Thanh. Tâm tình bây giờ của Đường Lạc nói không ra là có bao nhiêu phiền muộn.

“Cũng không hẳn, nhưng những lời anh ấy nói cũng rất có lý nha!” Kỷ Thần Tu không phát hiện Đường Lạc có gì khác thường, vẫn sa vào trong thế giới của riêng cậu, cười vô cùng đắc ý.

“Ờ!” Đường Lạc thuận miệng trả lời loa qua. Sau đó lặng lẽ rơi vào buồn chán, Kỷ Thần Tu vẫn đọc tài liệu trong tay, đột nhiên tiện tay ném tài liệu ra ghế sau, ghé vào ghế lái, lắc lắc đầu nhìn gương mặt y như tấm ván gỗ của Đường Lạc.

“Anh gần đây luôn nhăn mặt, có cảm giác anh đã già đi rất nhiều.”

Đường Lạc rất muốn chuyển tay lái, hung hăng đập cái đầu kỳ lạ của Kỷ Thần Tu vào kính thủy tinh, “Cậu không lên tiếng không ai nói cậu câm điếc đâu!”

“Anh không cảm thấy nếu anh ra ngoài chung với tôi sẽ tự ti vì quá già sao?”

Khóe miệng của Đường Lạc co quắp lại, cố nén lửa giận, không thèm để ý tới cái tên nhàm chán kia.

“Tôi cảm thấy sau này buổi tối anh ít ra ngoài chơi là tốt nhất, đến chỗ đó một lần thực sự sẽ già đi chục tuổi.”

Kỷ Thần Tu không nói đến vấn đề này sẽ tốt hơn. Bởi vì tình hình giữa hai người trong lúc đó có hơi lúng túng, Đường Lạc vẫn chưa hỏi cậu tại sao hôm đó lại muốn chạy đến quán bar chơi.

“Tôi nghĩ…”

“Cậu khoan hãy nghĩ đã, nói cho tôi biết hôm đó tại sao cậu lại muốn đến quán bar?”

“Hôm đó?”

Được lắm! Kỷ Thần Tu có vẻ rất thích học chiêu giả chết này, mọi lúc mọi nơi đều có thể hạ bút thành văn để dùng. Đường Lạc không tin rằng cậu lại không nhớ, “Chính là hôm cậu mất trinh đó.”

Mặt của Kỷ Thần Tu *soạt~* một tiếng liền đỏ cả một góc trời, Đường Lạc đắc ý cười thầm trong lòng, cho cậu giả chết, vậy thì tôi cho cậu một liều thuốc cực độc cho cậu chết luôn.

“Tôi chỉ muốn xem thử dáng vẻ ngây thơ của nơi ngu ngốc mà bình thường anh hay thích đến ra sao thôi mà.” Kỷ Thần Tu chôn đầu giữa hai cánh tay, buồn buồn nói, không cam lòng mà trả lời.

Đường Lạc kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đầu của cậu, nhìn xoáy tóc phía trên đến ngẩn người. Nhìn nơi ngu ngốc của hắn? Là của hắn chứ không phải của Ngải Thanh? Một cái mỉm cười không dễ phát hiện bò lên khóe miệng của Đường Lạc, sau đó hắn cũng nhân từ không hỏi tới nữa, chuyện không nên xảy ra dù sao cũng đã xảy ra rồi, cho dù có hỏi thêm cũng không thay đổi được cái gì, huống chi bọn họ cũng không mất thứ gì, ngược lại còn sinh ra một số thứ trước đây không dễ nhận ra.

“Có điều… xin cậu có chút thường thức được hay không? Người như vậy cậu cũng đi theo được?” Một tay của Đường Lạc xoa xoa đầu của Kỷ Thần Tu.

“Tại tôi không biết chứ bộ, Ngải Thanh cho tôi một ly gì đó, uống xong đầu óc tôi liền bắt đầu rối loạn.” Kỷ Thần Tu ngoan ngoãn mặc Đường Lạc xoa đầu cậu, cười ha ha.

“Dù sao Ngải Thanh cũng sẽ không hại tôi.”

“Ngu ngốc!” Đường Lạc mắng, đến nơi, đỗ xe xong liền bước xuống xe. Sẽ không hại cậu, nếu thực sự không hại cậu sẽ không để cậu ngay cả bị người khác mang đi cũng không biết.

“Chờ một chút… Tại sao hôm đó anh lại đi tìm tôi?” Kỷ Thần Tu giống như chợt nhớ ra cái gì, vội vàng đuổi theo hắn, “Còn nữa… hôm đó không phải Việt Hoành đang ở nhà của anh sao?”

“Mắc mớ gì tới cậu?” Đường Lạc đẩy Kỷ Thần Tu đang níu lấy cánh tay của hắn ra, khó chịu bước vào thang máy.

“… Cậu ta ở nhà của anh, anh còn đi tìm tôi!” Kỷ Thần Tu bĩu môi nhấn thang máy. Đường Lạc tức giận xoay người chắn trước mặt Kỷ Thần Tu.

“Tôi đi tìm cậu là vì Ngải Thanh gọi cho tôi, không phải là tôi tự muốn đi.”

“Thì ra là vậy!” Kỷ Thần Tu cúi đầu, khom lưng vòng qua người của Đường Lạc, chui vào thang máy, “Vậy sao anh không để tên đó mang tôi đi luôn đi.”

“… Thật xin lỗi, phá hỏng chuyện tốt của cậu.” Ngu ngốc! Đường Lạc thầm mắng ở trong lòng.

“Thực ra là anh lo lắng cho tôi mới đi chứ gì?” Cúi đầu lẩm bẩm, lúc thang máy chạy có khẽ lắc lư làm cho đầu óc có hơi khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền nói ra, “Thực ra anh lo cho tôi hơn lo cho Việt Hoành phải không?”

“Cái gì?” Đường Lạc kinh ngạc nhìn chàng trai cúi thấp đầu đến mức cằm sắp dán vào ngực.

“Không có gì!” Dáng vẻ có phần tức giận, thoạt nhìn vô cùng khả ái, Đường Lạc không biết là do thang máy quá nhanh làm hắn cảm thấy choáng váng, hay là do có chỗ nào không đúng, hắn chỉ cảm thấy đầu cùng trái tim đang bắt đầu làm loạn.

“Tôi muốn… mời Ngải Thanh đến nhà uống trà lần nữa, anh ấy có chịu đến không?”

“Tôi đến nhà rồi!” Đường Lạc không trả lời câu hỏi của Kỷ Thần Tu, không thèm quay người liền bước ra khỏi thang máy. Cơn choáng váng cũng biến mất, cảm giác hỗn loạn cũng không còn, chỉ cảm thấy bản thân rất ngớ ngẩn, dáng vẻ đó của Kỷ Thần Tu thì khả ái cái méo gì.

“Ê! Anh đừng lạnh nhạt như vậy chứ!” Kỷ Thần Tu đưa tay kéo hắn lại, “Trước đây anh đâu có như vậy đâu.”

Không có như vậy sao? Đường Lạc không cảm thấy có gì sai, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, không giống như trước đây, trước đây là chán ghét bị quấy rầy, hơn nữa cảm giác này rõ ràng là có thể khống chế, nhưng bây giờ thì không thể bắt cũng không thể thấy được.

“Coi như… coi như chúng… chúng ta đã làm… nhưng anh cũng không cần thiết thể hiện dáng vẻ chịu thiệt như vậy chứ?” Kỷ Thần Tu lộ ra dáng vẻ rất đáng thương, cắn môi, kéo kéo áo của Đường Lạc.

Đường Lạc căn bản là không có biện pháp cự tuyệt dáng vẻ này của Kỷ Thần Tu, Kỷ Thần Tu dường như rất giỏi gãi trúng nhược điểm của hắn, lại không chỉ gãi trúng một lần. Đường Lạc cũng rất tò mò tại sao mỗi lần đều bị Kỷ Thần Tu dắt mũi. Thở dài.

“Lần sau muốn đi bar, đừng tìm Ngải Thanh, tôi dẫn cậu đi!”

Bầu không khí giữa hai người lần đầu tiên thoải mái đến vậy, cả bầu không khí đều bao phủ cảm giác hài hòa, Kỷ Thần Tu lại bắt đầu chui vào nhà của Đường Lạc, cười ha ha dựa vào sofa của Đường Lạc xem TV, cậu không phát hiện Đường Lạc đã bắt đầu ăn những món cậu nấu, thói quen đá cậu khỏi sofa cũng không còn, cũng không trưng cái bản mặt như người chết mỗi khi mở cửa nữa.

Mùa đông đã chậm rãi tập kích thành phố này, Đường Lạc rất sợ lạnh, về nhà liền mở máy điều hòa không khí, cảm giác ấm áp thực sự rất thoải mái, hết lần này tới lần khác dẫn Kỷ Thần Tu cũng sợ lạnh đến. Ngày xưa mỗi ngày chỉ đến một lần, giờ đã trở thành cái ổ không đến là không ngủ được.

“Cậu chỉ dựa vào số tiền nhuận bút này để nuôi sống cậu?” Ánh nắng đầu mùa đông thực ra cũng rất ấm áp, Đường Lạc tựa vào ban công uống cà phê, Kỷ Thần Tu ôm laptop viết bài trên sofa. Hắn không có hứng thú xem ba cái chuyện tình trai gái này, nhưng lại tò mò với nếp sống của Kỷ Thần Tu.

“Nuôi sống đủ đó nha!” Kỷ Thần Tu ôm gối ôm của Đường Lạc, gặm táo của Đường Lạc, còn nằm trên sofa của Đường Lạc, gõ laptop của cậu.

“Vậy sao suốt ngày cậu cứ chạy đến nhà của tôi?” Ai tin được cậu chứ? Cậu đã dùng lý do ‘không có tiền đóng tiền điện’ mà chạy đến nhà của Đường Lạc ở nửa tháng. Đường Lạc bất đắc dĩ, cũng không biết phải làm sao, ngược lại nhìn thấy Kỷ Thần Tu đi ra ngoài giữa trời đông một chút liền đỏ ửng, hắn có chút không đành lòng, giới hạn trong lòng càng nới càng rộng, sau một thời gian đã bắt đầu hoàn toàn bao dung.

“Nhà anh tốt hơn nhà của tôi!” Kỷ Thần Tu vừa cắn táo vừa gắng sức gật đầu, ngón tay vẫn không dừng lại, “Có điều… tháng trước tôi có gửi bản thảo rồi, biên tập bên kia hình như có chút hứng thú với tôi, đúng lúc một chuyên mục bên họ lại thiếu người viết bài, tôi nghĩ tôi có thể thử xem sao.”

“Ừm!” Đường Lạc tựa vào ban công, ngẩng đầu nhìn ánh nắng đông dịu dàng. Tại sao lại nói chuyện này với hắn? Đường Lạc đôi khi thực sự không nhìn thấu nổi Kỷ Thần Tu, từ lần đó về sau giữa hai người mặc dù không có lúng túng nhiều, nhưng lại vì chưa từng được quan tâm nhiều như vậy mà trở nên thân thiết không ít. Phương thức ở chung rất kỳ lạ, nhưng Đường Lạc lại không thể không nhìn Kỷ Thần Tu bằng con mắt khác, ít nhất cậu cũng lạc quan và không tính toán khiến người ta không thể không có hảo cảm thật lớn với cậu. (Xì… Anh cũng biết người ta không so đo tính toán sao?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.