Phương Lân Hảo Thổ

Chương 36: Đường Lạc chứng kiến



Đường Lạc không rõ bản thân rốt cuộc là ôm tâm tư gì để làm việc nữa, mấy ngày kế tiếp ở tòa soạn hắn ngày nào cũng đều nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Thần Tu, đôi khi là ở trước cửa thang máy, đôi khi là ở trong phòng làm việc của Ngải Thanh, đôi khi là ở phòng giải lao. Đường Lạc thiếu chút nữa là quên mất, Kỷ Thần Tu vốn phải lòng Ngải Thanh, có cơ hội tiếp cận người mình thích, sẽ có người không biết nắm bắt cơ hội sao?

Chỉ là… cái con người Kỷ Thần Tu này khiến hắn càng ngày càng không hiểu nổi, rõ ràng là phải lòng Ngải Thanh, tại sao lúc nào cũng để lộ ra ánh mắt như vậy với hắn? Ngải Thanh và hắn căn bản cũng không làm việc ở chung một tầng, tại sao lại gặp phải cậu ở phòng giải lao của tầng này? Còn thái độ lạnh lùng kia của cậu là vì cái gì hả? Được rồi! Hai người đã làm chuyện vô cùng thân thiết của những cặp tình nhân, nhưng cậu cũng chính là người nói bọn họ chỉ là ‘làm’ thôi. Đường Lạc càng ngày càng không hiểu nổi, công việc của hắn một chút vấn đề cũng không có, nhưng chuyện này lại dây dưa lâu như vậy. Tài liệu trong tay nhận được vào buổi chiều đến giờ vẫn chưa xem xong, đây là lần đầu tiên hắn vì việc riêng mà làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.

Quên đi! Thu dọn đồ đạc về nhà thôi!

Bình thường về muộn không nhìn thấy Kỷ Thần Tu, hôm nay hắn về sớm như vậy cũng không gặp được, Đường Lạc không chỉ có buồn bực, gần đây cậu ở tòa soạn làm những việc gì?

Về nhà tắm rửa xong, pha một tách cà phê, khoan khoái tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Mở mắt ra nhìn trần nhà, trong đầu không thể khống chế mà đoán rằng Kỷ Thần Tu đang làm gì? Tên ngốc kia thích nhất là cái tư thế ngồi xếp bằng trên sofa đánh máy, sau đó mệt thì cả người liền xiêu xiêu vẹo vẹo rồi ngã ra sofa ngủ luôn, chân còn đạp loạn trên không, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Đường Lạc sờ khóe miệng của mình, bản thân hắn lại có thể vì nghĩ đến một người mà mỉm cười.

Chỉ cách nhau một tầng trần nhà mà thôi, Đường Lạc đột nhiên cảm thấy nhớ, không chỉ có như vậy, hắn còn muốn nói rõ mọi chuyện ngày hôm đó với Kỷ Thần Tu, càng muốn nói hết những chuyện mà hắn còn chưa nói xong, Kỷ Thần Tu luôn luôn vô tâm vô phế đến mức kỳ lạ như vậy, thỉnh thoảng còn tươi cười mang theo chút trêu đùa cùng mê hoặc, khiến Đường Lạc bắt đầu nhớ nhung gấp bội. Ở trước mặt cậu cho dù lại bị chơi đùa đến không thở nổi, nhưng tâm trạng lại được thả lỏng, Đường Lạc không phải mới lần đầu muốn trở về được như quá khứ, hắn thậm chí còn cho rằng có lẽ Kỷ Thần Tu có thể thay thế được vị trí của người kia, thay thế Việt Hoành đã để lại cho hắn mối hận suốt đời.

Ôm tâm tư như thế nào bước lên lầu hắn cũng không nhớ, chỉ đến khi ngón tay đặt trên chuông cửa, trong lòng mới bắt đầu có chút bất an, sau đó chính là cảm giác hồi hộp đợi chờ khó hiểu, đã vài ngày không hề tiếp xúc gần gũi như vậy, cho dù có gặp nhau thì đơn giản ngay cả việc chào hỏi cũng sẽ bị lược bỏ, Đường Lạc có chút khẩn trương, cũng có chút trông đợi, cái người đần đần kia sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể giống như ngày trước, không biết xấu hổ mà cọ cọ vào hắn sao? Nếu không phải như vậy thì sao? Sẽ khó chịu à? Đã không còn thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ nữa, Đường Lạc cắn chặt răng, ngón tay đặt trên chuông cửa không buông, học theo cái cách kêu cửa của Kỷ Thần Tu, thực sự rất sung sướng.

Cửa mở, Kỷ Thần Tu không mặc quần áo thể thao ở nhà như bình thường, trái lại còn ăn mặc rất chỉnh chu, không… phải nói là chỉnh chu hơn so với cậu thường ngày, thời điểm nhìn thấy Đường Lạc, đúng là rất sửng sốt. Đường Lạc chưa bước vào nhà đã ngửi được hương trà ngào ngạt. Tốt quá… cà phê tích tụ ở trong bụng cũng có chút khó chịu.

“Đang uống trà?” Đường Lạc ra sức khiến vẻ mặt của hắn có vẻ không giống như đang dồn hết tâm trí.

“Ừm!” Kỷ Thần Tu có phần không tập trung mà tránh né ánh mắt của Đường Lạc.

“Không muốn mời tôi vào trong?” Đường Lạc đưa tay nắm lấy gương mặt của Kỷ Thần Tu, có chút đau lòng trước vẻ lạnh lùng trên mặt cậu. Đều do hắn mà ra, Kỷ Thần Tu vốn mỗi lần nhìn thấy hắn luôn luôn mang vẻ mặt phấn khởi. Bản thân hắn lần đầu tiên đến nhà thăm, cậu không phải là nên nhảy cẫng lên sao? Nhất định là ngày đó đã làm tổn thương cậu, còn tổn thương rất sâu, Đường Lạc bắt đầu cảm thấy đau lòng tràn lan.

“Không phải… Trong nhà rất lộn xộn.” Kỷ Thần Tu cúi đầu, bàn tay đặt trên chốt cửa vẫn không có ý định buông ra.

“Sao vậy? Vẫn còn tức giận vì chuyện của ngày hôm đó sao?” Lộn xộn? Đường Lạc cười cười, thời điểm nhà của cậu lộn xộn nhất Đường Lạc cũng đã từng thấy qua, cái cớ này không được thành lập. Đường Lạc đau lòng kéo thân thể Kỷ Thần Tu qua, ôm vào lòng, dù sao đây cũng là căn hộ độc môn độc hộ nên sẽ không có người ngoài, “Chúng ta cần mở lòng ra để trò chuyện một lần.”

(căn hộ độc môn độc hộ: theo Lợi Anh đoán mò thì đây chắc là một loại căn hộ giống chung cư, nhưng mỗi tầng như vậy chỉ có một căn hộ nên diện tích khá rộng rãi và riêng tư, thích hợp cho những người không thích có hàng xóm như anh Lạc)

Đường Lạc cũng không ý thức được thanh âm của hắn có bao nhiêu cưng chiều, suy nghĩ của Kỷ Thần Tu hắn đại khái cũng hiểu được một chút, tại thời điểm mơ hồ như thế này lại càng muốn nói cho rõ ràng, bằng không sẽ có một Việt Hoành thứ hai, như vậy sẽ rất đáng sợ.

“Đường Lạc…” Kỷ Thần Tu đẩy Đường Lạc ra, cắn môi hất đầu về phía trong nhà. Đường Lạc khó hiểu nhìn theo ánh mắt của cậu, ngồi trong nhà chính là Ngải Thanh đang cười tủm tỉm.

“Ngải Thanh?” Đường Lạc buông tay ra, lúng túng đối diện với Ngải Thanh ngồi bên trong, miễn cưỡng duy trì nụ cười khiến phong độ cơ bản nhất của hắn cũng đang từ từ trôi đi mất. Bản thân hắn cũng quá mức tự mình đa tình, cùng nhau làm chuyện đó thì nhất định phải có cái gì sao? Người ta ngay từ đầu là xin hắn giúp cậu theo đuổi Ngải Thanh, ở trước mặt bạn thân thì hắn cũng nên làm tốt nhiệm vụ của mình chứ.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới em đang có khách.” Bất lộ thanh sắc lùi về sau, chuẩn bị rời đi.

“Đường Lạc, có phải là anh đã hiểu lầm rồi không.” Kỷ Thần Tu kéo ống tay áo của hắn, ngăn cản hắn rời đi, “Anh ấy đến đây chỉ để thảo luận một chút chuyện về tạp chí của mấy anh thôi mà.”

“Hả?” Đường Lạc lúng túng đưa tay muốn xoa đầu Kỷ Thần Tu, lại cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của Ngải Thanh ngồi ở bên trong, ngượng ngùng cười nói: “Tôi… Thang máy lên nhầm tầng, nên… nhân tiện đến thăm em một chút, nếu như em đã có khách thì tôi sẽ xuống ngay.”

Nói xong cũng mặc kệ bản thân có bao nhiêu thảm hại, xoay người đi ngay đến chỗ thang máy. Có trời mới biết cái cớ này có bao nhiêu gượng ép.

“Đường Lạc… Lần này mặc kệ anh nghĩ như thế nào, Ngải Thanh thật sự đến đây để bàn công việc.” Kỷ Thần Tu dùng thân thể đứng chắn trước mặt hắn, có phần vội vàng, cả người cũng tĩnh táo khác thường. Đường Lạc không khỏi hoài nghi ngày đó có phải là ảo giác của hắn hay không, người này đang giải thích với hắn sao? Khi giải thích lại dùng loại thái độ vân đạm phong khinh này? Thích hợp sao?

(vân đạm phong khinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió)

“Em muốn nói cái gì?” Đường Lạc có hơi phát hỏa, đẩy Kỷ Thần Tu đang đứng chắn ở trước mặt ra. Người cậu thầm mến đang ngồi trong nhà, vì sao còn muốn ở đây dây dưa với hắn. Nói là thảo luận chuyện của tạp chí, ai mà không biết mấy ngày nay ngày nào cậu cũng chạy đến tòa soạn, có nhiều chuyện đến cỡ nào thì cũng phải nói xong hết rồi.

“Anh không tin tui?” Kỷ Thần Tu tựa vào tường, cả người thoạt nhìn tương đối rất bất kham.

(bất kham: không khuôn phép, không phục ai)

“Nói với tôi chuyện này để làm gì?” Đường Lạc cười nhạt.

“Đường Lạc… Tui biết trong lòng anh có cái gì đang áp chế anh, nhưng… tui lại không bị cái gì áp chế, cho nên anh nghĩ về tui như thế nào, xin nghĩ đến kết quả.”

“Em nói vậy là có ý gì?” Đường Lạc phát hỏa, đè lên thân thể đang tựa vào tường của Kỷ Thần Tu, hai mắt đỏ bừng gần như muốn bắn ra lửa.

“Không có gì, tui chỉ nhớ lại anh đã từng nói nếu tui mời Ngải Thanh đến uống trà, nhất định sẽ làm anh ấy rung động.” Kỷ Thần Tu bình tĩnh đẩy bàn tay của Đường Lạc đang đặt trên bả vai của cậu ra.

(Ở

Hai cánh tay rũ xuống bên người của Đường Lạc cũng không nâng lên nổi nữa, thì ra là như vậy? Kỷ Thần Tu ở trước mắt thật xa lạ, không giống con người vô tâm vô phế trước đây một chút nào. Từng câu từng chữ đều xuyên qua da thịt mà đâm vào tận xương tủy, lại để vuột mất? Rõ ràng lúc đầu là lên đây để chuẩn bị mở rộng cánh cửa lòng mà nói rõ mọi chuyện, nhưng tại sao hiện tại lại trở thành tình huống như thế này, gần như càng lúc càng không xong.

“Em muốn nói chính là những lời này?” Đầu cũng cúi xuống, ngực như bị kim đâm, sống mũi có phần chua xót. Bản thân có nói qua những lời như vậy? Nghe thế nào cũng cảm thấy buồn cười, phía sau cảm giác buồn cười tại sao lại là bóng dáng còn buồn cười hơn của bản thân.

“Nhưng tui không có mời anh ấy tới uống trà.” Kỷ Thần Tu bình thản nói: “Chẳng qua là anh không tin tui thôi.”

Dứt lời, người cũng quay đi, thời điểm cửa nhà cậu đóng lại, cửa thang máy cũng mở ra. Đường Lạc cười khổ, ngay cả thang máy cậu cũng nhấn sẵn dùm hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.