Phượng Linh Kỷ

Chương 117



Hồng Thành Tuyệt thật không ngờ, cuộc trò chuyện phẩm rượu được nàng cất công tỉ mỉ sắp xếp lại bị một câu của Tiếu Tiểu phá nát, quả nhiên là một hồi phong nguyệt hóa thành vũ, tâm tư đa tình, không người thấu.
Hồng Thành Tuyệt cảm thấy mặt nàng có chút xám tro, tình cảm đang dân trào độ ngột bị dội một gáo nước lạnh - ngàn dặm xa xôi đến gặp nàng ấy, bày ra rượu ngon giai thoại, tưởng là sẽ lấy lòng được dễ như trở bàn tay, không ngờ tới, cư nhiên xuất sư bất lợi! Cảm giác như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút xa lạ, cũng có chút thất bại.
"Còn thỉnh Hồng Thành vương gia nghỉ ngơi sớm, ngày mai canh năm nhổ trại!" Tiếu Tiểu thấy được biểu tình không vui của Hồng Thành Tuyệt. Mà không vui này càng làm cho Tiếu Tiểu càng thêm bực bội. Trong lòng thầm nói, Hồng Thành Tuyệt này quả nhiên là người chỉ biết ăn chơi trác táng. Một chút cũng không biết kỷ luật nghiêm minh trong quân.
"Tiếu tướng quân thật sự không bồi bổn vương uống một chén?" Hồng Thành Tuyệt ngẩng đầu, hy vọng nhìn nàng, ngữ khí ôn hòa, nhưng ý cười chân thành tha thiết trong mắt nàng lại biến mất.
Nàng không phải là người hay xem ánh mắt của người khác, mà quen được người khác được sủng? Nay cảm thấy nàng dùng loại tâm tư này để lấy lòng nàng ấy, nguyên bản nghĩ Tiếu Tiểu sẽ đổ gục nàng dễ như trở bàn tay, cũng không nghĩ tới mới gặp liền bị cự tuyệt, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Chân thành tha thiết trong mắt Hồng Thành Tuyệt dần biến mất, Tiếu Tiểu đột nhiên cảm thấy mê hoặc từ bên trong thoát ra, kinh sợ ánh mắt mê hoặc của Hồng Thành Tuyệt đối với nàng: "Hồng Thành Tuyệt nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai liền xuất phát" Tiếu Tiểu nói xong, xoay người đi.
Để lại cho Hồng Thành Tuyệt một bóng dáng có chút hờ hững.
Bộ da thỏ được tỉ mỉ an bài, nay lại bị một cái xoay người đầu kiên quyết lột xuống, bại lộ ra tướng mạo đại hôi lang sẵn có.
"Vương gia thất bại rồi!" Thanh Liên cười ha ha nói.
"Đi ra ngoài!" Trên mặt Hồng Thành Tuyệt không có biểu tình gì, nhưng thanh âm có chút lãnh, Thanh Liên bị âm thanh lạnh như băng này làm hoảng sợ - Hồng Thành Tuyệt tuy đối với ai cũng lạnh như băng, nhưng duy độc sẽ không đối xử với nữ nhân như vậy, cho dù là thị nữ của nàng, nàng đều ôn hòa tươi cười. Hôm nay lại không vòng vo, không giống như thường ngày. Thanh Liên là thị nữ bên người Hồng Liên, ngày thường đương nhiên có thể cùng Hồng Thành Tuyệt cười cười giỡn giỡn, nhưng hôm nay, trong lòng nàng đã rõ. Hồng Thành Tuyệt thật sự đã nổi giận rồi, mau chóng từng bước rời đi. Nô tài hậu hạ tốt nhất nên cách xa năm mươi thước.
Hồng Thành Tuyệt một hơi uống sạch chén rượu hổ phách bóng đêm, ánh mắt đặt ở bên ngoài cửa doanh trại, loại cảm giác không an phận trong lòng lại phát ra... Tiếu Tiểu, Tiếu Tiểu... Tựa hồ chính là kêu cái tên này...
Uống được nửa bầu rượu, ăn lưng bụng, cơ thể cao gầy của Hồng Thành Tuyệt đứng lên, loạn choạng đi đến soái doanh của Hồ Lô trấn.
Soái doanh.
Tiếu Tiểu lừa mới cởi ra khôi giáp, trung y dài màu trắng. Vừa ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Hồng Thành Tuyệt ảm đạm cười tựa vào khung cửa nhìn nàng.
"Vương gia tìm ta có việc?" Tiếu Tiểu bị nụ cười đạm mạt kia làm cho tinh thần có chút không yên. Như thế nào lại cảm thấy trong nụ cười này có ý tứ khác đâu?
"Có việc, đại sự" Biểu tình của Hồng Thành Tuyệt vẫn chưa biến mất, ánh mắt vẫn đặt trên người Tiếu Tiểu. Trong lòng âm thầm nói, ta đường đường là Hồng Thành vương gia, chẳng lẽ không thể thu phục người này?
"Nga?" Lời nói này của Hồng Thành Tuyệt được coi trọng. Tiếu Tiểu lập tức nghiêm túc lại. Chẳng lẽ Bạch Đà thành truyền đến tin tức, muốn khai chiến sao?
"Bổn vương ở Bạch Đà thành đã quen, nay đến Hồ Lô trấn, ngủ không quen..." Tươi cười trên mặt Hồng Thành Tuyệt ngày càng lớn, trong đó lại có thêm chút vô lại.
"Chỉ một đêm mà thôi, vương gia chị đựng một chút đi" Tiếu Tiểu hơi nhíu mày, Hồng Thành Tuyệt tuy là vương gia, nhưng cũng là người mang binh hành quân đánh trận, làm sao lại có chuyện ngủ quen hay không, có nơi để ngủ là đã cảm tạ trời đất rồi, nhưng lời nói lúc này của nàng ta như là việc đương nhiên, ánh mắt cũng thể hiện đó là sự thật. Tựa hồ hết thảy vốn là nên như thế, nếu là phải ngủ ở từng nơi tốt, đó là đã đắc tội với người khác...
Tiếu Tiểu có chút nổi giận! Nhưng nụ cười tựa tiếu phi tiếu của Hồng Thành Tuyệt lại làm nàng có chút vô lực.
"Vậy bây giờ vương gia muốn như thế nào?" Tiếu Tiểu cảm thấy vị vương gia này thật sự khó hầu hạ, nếu không phải Tất Quyền Ngọc cần Hồng Thành Tuyệt giúp ổn định tây tuyến, nàng sớm đã một cước đá văn nàng ta ra khỏi doanh trướng rồi.
"Tối nay bổn vương kiến nghị nên ngủ cùng Tiếu tướng quân đi, ngủ không được thì có thể trò chuyện, nói không chừng trò chuyện một lát liền ngủ được..." Hồng Thành Tuyệt có chút tùy ý nói, mà nói xong lời này, nàng quả thật đứng thẳng thân mình đi vào trong.
"Chỉ sợ không thích hợp, nếu vương gia ngủ không quen, thì càng nên tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, doanh trướng này của ta, chỉ sợ nửa đêm ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của vương gia" Tiếu Tiểu nhìn Hồng Thành Tuyệt, trong lòng có chút buồn bực, làm sao lại có một người như vậy.
"Nếu đã đến đây, rồi phải quay trở về, không phải sẽ rất phiền toái sao, hôm nay liền ở chỗ Tiếu tướng quân, ngươi và ta là chủ soái hai quân,  đương nhiên là cần trò chuyện nhiều hơn, tăng tiến tình cảm, đối với việc dụng binh, hợp tác càng thêm có hiệu quả. Cho nên, tối nay ngủ chung với nhau sẽ như thế nào? Binh hai quân nếu biết chung ta tình cảm thâm hậu, sẽ không phân biệt ta với ngươi, về sau hợp tác tác chiến càng thuận lợi" Hồng Thành miệng đầy lý lẽ nói, sau đó đi thẳng đến trước giường Tiếu Tiểu, cởi giầy ngồi lên.
Vô lại! Tiếu Tiểu nghĩ như thế, lại cảm thấy người này thân phận đặc thù, đây là lúc thời kỳ chiến loạn, không thể đắc tội. Liền đem bực bội kiềm nén xuống: "Vương gia ngủ trước, ta đi sắp xếp một số chuyện rồi cùng vương gia hảo hảo nói chuyện" Tiếu Tiểu nói xong, xoay người đi ra khỏi soái trướng.
Hồng Thành Tuyệt nằm nghiêng người trên giường, thấy Tiếu Tiểu mặt xanh mét rời khỏi doanh trướng liền ở phía sau nàng bật cười ha ha...
Tiếu Tiểu nghe được tiếng cười càng đi nhanh hơn, mà Hồng Thành Tuyệt ở phía cười càng thêm càn rỡ...
Thân ảnh Tiếu Tiểu dần biến mất bên ngoài doanh trướng, Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng cười nói: "Đều là người thông minh, ngươi nên hiểu chứ? Nếu không hiểu, bổn vương sẽ làm cho ngươi hiểu..."
Lúc Tiếu Tiểu trở lại doanh trướng, Hồng Thành Tuyệt vẫn còn ở đó, hơn nữa còn biến doanh trại của nàng thành nơi để nàng ta giương oai, Hồng Thành Tuyệt nguyên bản ở trên giường, không biết từ khi nào đã rời giường, mà hảo rượu nàng ta đem đến cũng đã được uống không ít, một ít điểm tâm tinh xảo được nàng ta mang tới từ vương thành của mình - một Hồ Lô trấn nhỏ bé, làm sao làm ra được loại bánh tinh xảo như vậy.
Ánh mắt Tiếu Tiểu xẹt qua bầu rượu cùng điểm tâm, sau đó dời lên mặt Hồng Thành Tuyệt, lúc này Hồng Thành Tuyệt đang có chút say, có vẻ bởi vì hình dáng nàng lúc này, làm nàng ta thêm chút mị hoặc cùng gian manh.
Tiếu Tiểu thở dài một tiếng đi qua: "Vương gia, ngủ đi, chậm!"
Khóe môi Hồng Thành Tuyệt giơ lên, hiện ra chút tươi cười, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đặc hữu sau khi say, thân thủ nắm tay Tiếu Tiểu: "Hảo, ngủ"
Tiếu Tiểu mặc nguyên y phục nằm trên giường, Hồng Thành Tuyệt cũng không nói gì, cởi áo khoác, trung y, nằm bên cạnh Tiếu Tiểu: "Tiếu tướng quân đã thành thân chưa?"
"Chưa..." Tiếu Tiểu có chút bực bội.
Đây là cách thống soái hai quân trì chuyện tăng tình cảm?
"Tiếu tướng quân đã có ý trung nhân chưa?" Hồng Thành Tuyệt tựa hồ có thêm chút dũng cảm, nguyên bản đang nằm ngửa, nay lại nghiêng qua một bên, ánh mắt chăm chú đặt trên khuôn mặt Tiếu Tiểu. Ánh mắt kia dĩ nhiên là ánh mắt đại hôi lang nhìn tiểu bạch dương.
"Chưa có..." Tiếu Tiểu cực độ buồn bực.
"Bổn vương... Tiếu tướng quân có để ý đến?" Hồng Thành Tuyệt càng dựa lại gần, đôi mắt gắt gao khóa chặt Tiếu Tiểu.
"Nói bậy bạ gì đó, vương gia là nữ tử, Tiếu Tiểu tại sao lại để ý tới ngài? Huống chi ngài là nhân trung long phượng, há lại có thể để người khác tùy tiện coi trọng?" Tiếu Tiểu lui về phía sau một chút - Hồng Thành Tuyệt tiến vào hơi nhanh.
"Cũng đúng... Hồng Thành Tuyệt ta là vương gia, cũng không biết có bao nhiêu người đợi ta coi trọng, tại sao lại để ý cách nói của người khác về ta... Lời này của Tiếu tướng quân có lý, bổn vương coi trọng, chính là bổn vương!" Hồng Thành Tuyệt cười nói, biểu tình có thêm một chút vương giả.
"Đó là đương nhiên, vương gia là người dưới một người trên vạn người, người trong thiên hạ, không ai ngưỡng mộ, vương gia coi trọng ai, đó là ai?" Tiếu Tiểu cảm thấy Hồng Thành Tuyệt cười có chút âm, làm cả người Tiếu Tiểu bắt đầu khẩn trương lên. Đây là tình trạng gì? Tiếu Tiểu có chút nói không rõ, hơn nữa thời điểm như vậy, tựa hồ không phải lúc để người tựa hỏi. Nghĩ đến có lẽ là nàng ta say, liền theo ý của nàng ta, hống nàng ta ngủ liền hảo.
"Vậy nếu ta là nam nhân, vậy Tiếu tướng quân có bằng lòng theo ta không?" Trong đôi mắt vi túy của Hồng Thành Tuyệt nhiễm mộ mảnh khí trời. Trên mặt là lười nhác ngả ngớn, nhưng trong lời nói lại rõ ràng chân thật.
"Nếu vương gia là nam nhân, vậy sẽ là nam nhân tiêu sái nhất anh tuấn nhất trong lòng nữ nhân trong thiên hạ, cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân tốt đến bên người vương gia, Vương gia bồ liễu chi tư, như thế nào lọt vào tầm mắt của vương gia?" Tiếu Tiểu nói. Trong lòng thầm nghĩ, Hồng Thành Tuyệt này đúng là uống rượu say xỉn nói mê sảng.
"Nếu như bổn vương, ba ngàn gáo nước chỉ lấy một, ngàn người đi qua chỉ nắm tay mình nàng, Tiếu tướng quân sẽ không cự tuyệt chứ?" Hồng Thành Tuyệt mở miệng đương nhiên nói.
Tiếu Tiểu không nói gì.
Vì vậy, Hồng Thành Tuyệt lui ra sau một chút, chừa khoảng cách hơi lớn cho Tiếu Tiểu, điều bày làm trong lòng Tiếu Tiểu thoải mái một chút, không khỏi thở một hơi thật dài - đối mặt với áp lực của Hồng Thành Tuyệt, cơ hồ không thể thắng được như đối mặt với thiên quân vạn mã địch quân... Đây là đạo lý gì, Tiếu Tiểu cũng không hiểu được...
Hồng Thành Tuyệt cũng nằm thẳng lại, mở miệng nói: "Nàng nói, tình yêu là gì đâu?"
Chuyển chủ đề cũng thật nhanh, Tiếu Tiểu có chút không thích ứng được, nhưng lại không biết trả lời sao cho tốt, Hồng Thành Tuyệt lại tiếp tục: "Tình yêu, tựa hồ luôn xuất phát giữa nam và nữ, nếu như bổn vương là nam nhân vậy có thể danh chính ngôn thuận yêu nàng, nhưng nếu là nữ nhân liền không thể... Tiếu Tiểu nàng nói xem, đây là đạo lý gì? Tình yêu rốt cuộc lè yêu vì giới tính? Nếu tình yêu đã là tình yêu, còn cao hơn cả giới tính, vậy yêu người cùng giới tính có quan hệ gì? Nếu đã không có vấn đề gì, vậy tại sao tình yêu chỉ dành riêng cho nam nữ?"
Ách... Tiếu Tiểu chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Chính là Tiếu Tiểu đột nhiên nhớ tới, Hồng Thành Tuyệt thích nữ nhân.
Hồng Thành Tuyệt đột nhiên quay đầu nhìn Tiếu Tiểu: "Yêu một người chính là yêu một người, không nhất định phải yêu người khác phái. Đúng không... Cho nên... Bổn vương nói coi trọng Tiếu tướng quân chính là coi trọng... Nếu Tiếu tướng quân đã nói, bổn vương coi trọng ai thì phải là người đó... Bổn vương cũng cho rằng là như vậy... Tiếu tướng quân cảm thấy như thế nào?"
Tâm Tiếu Tiểu kinh hoảng...
"Cho nên..." Hồng Thành Tuyệt dựa lại gần, thân thủ ôm thắt lưng Tiếu Tiểu, phía sau câu cho nên, đã không còn câu tiếp theo. Nhưng câu tiếp theo sau đó, lại làm cho Tiếu Tiểu bất ngờ không kịp phòng...
Nàng ta dựa lại gần, sau đó nhẹ xoay người, áp lên người Tiếu Tiểu. Tiếu Tiểu hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng định đẩy Hồng Thành Tuyệt ra. Nhưng tay vừa mới đặt lên bả vai Hồng Thành Tuyệt, Hồng Thành Tuyệt liền ép người xuống, dán lên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, làm nữ nhân của bổn vương cũng là một chuyện thật hạnh phúc..."
Tiếu Tiểu chưa kịp phản ứng, người phía trên đã nghiêng đầu qua một bên, môi đã dán lên tai Tiếu Tiểu...
Không thể tự hỏi, hô hấp khó khăn... Làm nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt, nguyên lai là cảm giác như vậy...
Tựa hồ nháy mắt sau khi bối rối, một loại cảm giác trầm luân xa lạ từ đáy lòng dâng lên...
________
Editor: Cảm giác khi biết bạn bè kỳ thị LGBT là như thế nào? (Muốn tâm sự cũng khó).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.