Phượng Linh Kỷ

Chương 128



Thời điểm người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào đề cập đến "Hiệp ước Đồng Xuyên", luôn bóp cổ tay thở dài, không hiểu là Tất Quyền Ngọc cường đại như thế, vì cái gì lại đi ký hiệp ước hòa bình, cũng không hiểu được vì sao Tất Quyền Ngọc cho Viêm Sa cơ hội thở dốc trong một trăm năm – nếu như đại lục thống nhất, đại hoàn thành trong thời đại của Tất Quyền Ngọc, ánh sáng của Tất Quyền Ngọc vĩ đại, chiếu rọi khắp đại lục Phượng Linh. Có thể trong mắt người trẻ tuổi, không thể thống nhất đại lục là khuyết điểm lớn nhất của Tất Quyền Ngọc vĩ đại. Nhưng những học giả quân sự lại có cái nhìn bất đồng đối với "Hiệp ước Đồng Xuyên" này. Bọn họ nói: Vào thời điểm đó, điều Tất Quyền Ngọc cần nhất là ổn định phía đông!
[Phượng Linh tạp đàm]
Phượng Linh tháng 3 năm 812, Viêm Sa tuyên bố đầu hàng Phượng Linh vô điều kiện, để lại lương thảo cùng quân nhu, từ Hổ Khiếu thành vượt qua Bá Duyên hà, rời khỏi vùng đất của Phượng Linh, hơn nữa, Viêm Sa phải dùng hai mươi lượng bạc trắng để đổi lại hoàng tử bị bắt!
Từ lúc Viêm Sa tự tấn công Phượng Linh đến nay, đã mười tháng, binh tướng tổn thất một nửa, gần một vạn binh bị bắt, trong đó tù binh có phân lượng nhất đương nhiên là tam vương tử Viêm Sa, là vương tử vũ dũng nhất Viêm Sa, tại một cái Diều Hầu lâm nho nhỏ, bị Tất Quyền Ngọc dẫn quân phục kích đại bại. không chỉ biến mình thành tù binh, còn làm cho đại quân chết hơn mười vạn tướng sĩ, đây cũng là trận chiến chịu tổn thất thảm trọng nhất của Viêm Sa từ lúc phát binh đến nay, trận đại bại này làm cho quân Viêm Sa trực tiếp đầu hàng vô điều kiện, đồng thời ký hiệp ước Đồng Xuyên...
Tất Quyền Ngọc đan thương thất mãn trực tiếp đi đến Đồng Xuyên thành gặp Dương Đỉnh Du, bí nghị hòa đàm, Dương Đỉnh Du nhanh chóng liên lạc với hoàng đế Viêm Sa, sau khi hoàng đế Viêm Sa đồng ý ký kết với Phượng Linh hiệp ước "Trăm năm không xăm phạm lẫn nhau, đồng mưu phát triển kinh thương". Hiệp ước này, hoàng đế Viêm Sa ủy thác cho Tam hoàng tử đại diện cho hòng tộc Viêm Sa ký kết với Tất Quyền Ngọc ở Đồng Xuyên.
Phần hiệp ước này luôn được hậu nhân đàm luận say sưa. Đây là hiệp ước quý giá lúc Phượng Linh gian nan nhất có được, hiệp ước hòa bình?
Đế quốc Phượng Linh đã không còn là nơi an toàn, hai phía của đế quốc mới trải qua chiến loạn, phía nam đã cùng quân Hà Xuyên giao đấu, hơn nữa không hề có sức phản kháng, mà ở trung bộ, Thần Sách quân cùng quân Hà Xuyên đối đầu với nhau...
Chiến loạn nổi lên bốn phía, dân chúng trôi dạt khắp nơi, rất nhiều người đã từ đông tuyến tha phương chạy về trung bộ, từ trung bộ chạy đến hướng bắc. mà tài sản cũng từ hai xe lớn biến thành một xe ngựa sau đó là xe đẩy tay, sau lại biến thành một cái gánh nặng, trên thực tế, nay phượng Linh, ngay cả y phục cũng càng lúc càng thiếu, nơi nơi đều là người dân quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt chạy nạn...
Mà đông tuyến sau khi ký hiệp ước, Tất Quyền Ngọc phái nhóm văn thần công bố cho thiên hạ biết, ở đông tuyến đã thấy được ánh rạng đông, dân lưu vong bắt đầu tập kết thành đội trở về.
Trận đánh của Tất Quyền Ngọc cùng Dương Đỉnh Du nguyên bản là nửa thật nửa giả, cho nên ruộng đất nhà dân hư hao cũng không nhiều, người lưu vong sau khi trở lại cố thổ, có nhà ở, có đất đai, cũng có hy vọng.
Do người nhiều mưu trí – Tôn Yến dẫn đầu, nhanh chóng triển khai công tác, bắt đầu chỉ huy dân chúng hồi hương triển khai trùng kiến, trong đó, điều thứ nhất là tích cực cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu năm trước, rốt cuộc còn có chút lương thực, bất quá ở trong chiến hỏa, hoặc là bị cháy, hoặc là chinh hoặc là đoạt, còn dư ra không nhiều. nay bắt tay vào làm vụ xuân đến thu thu hoạch vụ thu, cuộc sống của dân chúng tự nhiên được đảm bảo, mọi người cần chính là cầm cự qua hai mùa xuân hạ.
Điều thứ hai là tăng mạnh trị an quản lý, đánh lâu tất cùng, cùng tắc tất loạn. Đã không có hạ oa thước, không giữ được ấm y, lòng người dịch động, chuyện bí quá hóa liều bất quá chỉ là một ý niệm mà thôi,ml một khi đã làm, chỉ sợ không dễ dàng mà thu tay lại. Cho nên rất nhiều binh lính của Trạch Biệt quân đoàn đều được phân đến tham gia vào quản lý trị an, kiên quyết duy trì an toàn cho dân chúng, đối người quy phạm pháp lệnh, sẽ tuyệt đối xử phạt nặng, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với việc ngăn chặn hỗn loạn sau chiến tranh.
Điều thứ ba, là bắt tay vào làm kiến thiết văn hóa, chủ yếu là kiến thiết tư thục. Cho nhiều hài tử đi đọc sách. Sau chiến loạn, cần sức lao động, rất nhiều gia đình không muốn cho hài tử của mình đi học, nhưng Tôn Yến lại quy định, từ sáu tuổi đến dưới mười tuổi là bắt buộc phải đi học, có thể ăn cơm miễn phí, việc học quan trọng, có thể hưởng thục đãi ngộ hai phần ăn miễn phí... này đối với những nhà đã đói đến rã người mà nói rất có mị hoặc. Trong nhất thời, tư thục chật ních, gia gia, tiểu hài tử đều vì hai phần ăn kia mà phấn đấu. Rất nhanh số lượng hài tử đi học liền vượt qua xa số lượng trước chiến tranh, mà trình độ dụng công, trước thời chiến lại càng không thể sánh bằng.
Nhiều năm sau, khi mọi người nghiên cứu đoạn lịch sử kia, đều nhịn không được cảm khái, thời đại Tất Quyền Ngọc có bao nhiêu nhân tài đều bị hai phần cơm kia mà lộ diện...
Đương nhiên, gieo trồng vào mùa xuân đợi đến thu thì mới có thể thu hoạch, trị an quản được dân, nhưng dân cũng muốn ăn cơm, nếu không sẽ tiếp tục làm loạn. Người đi học nhiều hơn, nhưng nó cũng chỉ là dự trữ lực lượng cho sau này, hết thảy cũng không thể giảm bớt vấn đề lương thực hiện tại. Lương thực bên tư thục đều là do bên quân đội cắt xén xuống, tiết kiệm được chút ít.
Cho nên, việc cấp bách là làm cho dân chúng ăn no mặc ấm.
Mặc, không là vấn đề. Y phục vải thô thích hợp cho dân chúng nghèo khó mặc, dân chúng bố trang còn rất nhiều. Vấn đề là ăn, lương thực của quân đoàn còn đang thiếu, không thể tiếp tục phát cho dân chúng.
Bất quá cũng không thể làm khó Tôn Yến. Trạch Việt quân đoàn không có đủ lương thực, nhưng tiền chắc chắn có.
Võ Sách nói Trạch Việt quân đoàn không có tiền, trên thực tế là sai lầm, không nói đến trăm năm gia nghiệp của Liên gia bố trang có bao nhiêu của cải, có thể mua bao nhiêu lương thảo, nói đến việc bọn họ vừa có được hai mươi lượng bạc trắng cũng đủ để dân chung dễ dàng sống qua mấy tháng, chẳng qua ánh mắt Tôn Yến nhìn xa một chút, tuy rắng hắn không nói gì, nhưng mọi người đều biết – sau này, họ không chỉ trấn định phía đông mà còn trung bộ, phía nam, đều cần rất nhiều tiền, rất nhiều lương thực....
Tôn Yến lần này là mượn thủ đoạn của Kha Thần, theo Viêm Sa, Hà Xuyên bí mật đưa vào không ít lượng thực, toàn bộ số lương thực đó đều được giữ ở Hổ Khiếu thành, dựa theo phân bố cơ bản, một nửa chia cho quân đội cùng dân chúng, một nửa giữ lại, chừa đường lui cho sau này.
Ngoài ra, bởi vì Hổ Khiếu thành gần sát Bá Duyên hà, Tôn Yến còn sai người tổ chức cho dân chúng bắt cá, đánh cá, đoàn xe cá dài bị bọn họ vận chuyển đến vài thành thị khác, lượng thực cũng giảm bớt áp lực.
Bởi vì phía đông có Tôn Yến người có tài bậc nhất đế quốc quản lý gọn gàng ngăn nắp, rất nhanh liền trở thành nơi ổn định nhất đế quốc, người dân ở phía nam, trung bộ đều chạy đến phía đông, điều này làm cho phía đông cảm nhận được áp lực rất lớn từ vấn đề lương thực! vì muốn ổn định dân chạy nạn, Tôn Yến ngoại trừ khai thương phóng lương cũng tích cực đề xướng dùng rau dại, quả dại...
Điều đó mới làm cho dân chúng chịu đủ loại chiến loạn ổn định lại.
Mà ở phương diện quân sự, tây tuyến của đế quốc, Tiếu Tiểu dẫn mười vạn quân tiếp viện Hồng Thành Tuyệt, đánh bại thái tử Xích Châu ở Lạc ĐÀ sơn, cùng tháng đó, Hồng Thành Tuyệt dẫn quân thẳng tiến đến hoàng thành Xích Châu, mà Tiếu Tiểu làm theo lệnh Tất Quyền Ngọc lặng lẽ dẫn quân về Ngọc Long thành. Ba ngày sau, chỉnh đốn hai mươi vạn quân từ Ngọc Long thành, xuất phát, qua Tây Kinh thành, Điên Lệ thành, nhanh chóng đánh thẳng tới HÀ Xuyên, mục tiêu chính là Tô Cùng thành của Hà Xuyên.
Tất Quyền Ngọc dẫn ba mươi vạn quân của Trạch Việt quân đoàn vượt qua Tuyên Võ thành, Tướng Nam thành, mục tiêu là Đông Tường thành của Hà Xuyên, khi đó, Thiết Thạch Khoan,Thiết Thạch Tuệ, Kha Thần, Hoắc Sơn, Liên Khê, Liên Đồng,Tôn Cẩm Hà tùy quân.
Trong nhất thời, Tất Quyền Ngọc cùng Tiếu Tiểu giống như một cây kéo cắt vào yết hầu Hà Xuyên...
Phượng Linh cuối tháng ba, Trạch Việt quân đoàn bắt đầu khai chiến với Hà Xuyên!
Cách ba mươi lý bên ngoài Đông Tường thành liên miên liều trại...
"Oành..." Ầm ầm nổ... doanh địa cũng bị chấn động run lên.
Âm thanh này đột nhiên vang lên mãnh liệt, các tướng sĩ phản xạ có điều kiện rút ra binh khí chạy ra...
Ở doanh địa tây bắc, một mảnh trời đầy khói đặc...
Ở trong làn khói đó truyền ra một âm thanh kiệt liệt ho khan, rồi sau đó là một chuỗi đối thoại...
"Ta kiêu ngươi cẩn thận, kêu ngươi cẩn thận! Ngươi như thế nào lại nghe không vô? Đều đem lời của ta nói từ tai này chạy qua tai kia rồi sao? Ngươi ở đây lăn lộn cái gì vậy, như thế nào lại thành ra như vầy..." Trong sương khói, Liên Đồng liên tục ho khan, thật vất vả mới ổn định được, nhưng âm thanh kèm theo tức giận rõ ràng.
Binh lính vừa nghe... nga, không có gì... nhất định là nhị phu nhân gây chuyện...
Kỳ thật mọi người đối với chuyện này sớm đã quen, nhưng không thể trách, một người tinh quái như nhị phu nhân không làm ra chuyện gì mới là có chuyện thật sự. Ở trận chiến lần trước đó, thấy nàng mặc một bộ y phục kỳ quái, rồi sau đó điên cuồng chế tạo này nọ, nào dây thừng, nào gậy gộc đều bị nàng đêm ra ngoạn. Tuy mọi người không thể lý giải hành động của Liên Nhị phu nhân, nhưng là phu nhân thống soái, với một chút tò mò đó mọi người có thể chịu được.
Mấy ngày hôm trước, nghe nói nhị phu nhân vĩ đại tìm Kha tiểu thư mượn chút pháo hoa. Chơi hai ngày sau, liền biến ra rất nhiều dạng...
Binh lính một bên vừa ui ra một bên vẫn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
"Ta... đã làm tâm rất ít a... ai biết xi này lại cháy nhanh đến như vậy a... ta không phải là đang lăn lộn chút lưu hoàng, hỏa dược linh tinh gì đó sao? Ngoạn ý này thật ra là muốn dùng trên chiến trường, ta xem uy lực này không được, bên trong cần thêm vài toái thiết..." Liên Khê có chút ủy khuất. Từ trong âm thanh có thể cảm giác được, trong một mảnh sương khói, lúc này nàng đang kéo ống tay Liên Đồng, nhẹ nhàng lắc – đây là sở trường trò hay của nàng, thời điểm bị mắng lập tức dùng tới, làm nũng...
"Được rồi được rồi... ta xem thử có bị thương không..." Liên Đồng rốt cuộc vẫn là đau lòng nữ nhân nhà nàng, rống hai tiếng liền nguôi giận, vẫn là luyến tiếc...
"Thiết, ta võ công cao như vậy, nếu bị chút ngoạn ý này làm bị thương, vậy không phải là luyện không công sao!" Liên Khê cười nhạt, hoàn toàn quên doanh trị đáng thương đằng sau nàng.
"Được rồi, như vậy ngươi đã thành công sao?" Kỳ thật Liên Đồng cũng là tốt ý nói vài câu, nếu Liên Khê không có chuyện gì nàng cũng yên tâm, tâm tư dời lên nghiên cứu mà Liên Khê đã làm trong thời gian dài.
"Nàng thấy thế nào? Ta đã nói là phải giúp Quyền ca ca giành giang sơn, như thế nào lại không tạo ra một chút vũ khí bí mật..." Liên Khê hắc hắc cười rộ lên, vô cùng đắc ý...
Sương mù dày đặc dần dần tiêu tán, bạch y Liên Đồng, hồng y Liên Khê, lúc này đều có chút chật vật, nhất là Liên Khê, trên mặt có chút đen....
"Này rốt cuộc là cái gì? Uy lực lớn như vậy?" Trong tay Liên Đồng còn cầm một khối cầu bằng sắt thưởng thức, trừ bỏ sợi bông màu trắng ở bên ngoài, ngoài ra không nhìn ra được cái gì cả.
"Được rồi, là phát minh vĩ đại có tính công kích cao do Liên Khê này ta ra, ta có quyền đặc tên, gọi là gọi là mảnh đạn!" Liên Khê vô cùng kiêu ngạo nói, hoàn toàn quên là mình đang đạo nhái lại.
Liên Khê ngửa đầu hìn trời - ở tại cái thế giới kia, quốc qia văn minh tạo ra hỏa dược, lại dùng làm pháo hoa, mà người khác lại dùng nó làm pháo nổ, đem uy lực của nó phát ra đến cực hạn... mà nay, nàng không bao giờ cho phép tình huống như vậy phát sinh ở Phượng Linh.... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.