Phượng Linh Kỷ

Chương 144: 144: Đại Kết Cục




Phượng Linh tháng 9 năm 812, Tất Quyền Ngọc lấy thân phận đế vương Hà Xuyên dẫn quân trở về phía đông Phượng Linh, văn thần võ tướng dâng lên ngọc tỷ Phượng Linh, lúc này tuy Tất Quyền Ngọc không thực hiện đại điển đế vướng, nhưng thực tế đã trở thành vương Phượng Linh Hà Xuyên.
Thu hoạch vụ thu đầu tiên sau chiến hậu đã xong, toàn bộ đại lục Phượng Linh vừa mới trải qua chiến hỏa, thu hoạch vụ thu năm ngoái rất nhiều đại phương đã chịu ảnh hưởng của chiến tranh, càng bởi vì chiến ranh mà không thu được gì.

Trong đó nghiêm trọng nhất là đế quốc Phượng Linh.

Nam bộ nguyên bản dồi dào nay cơ hồ không còn lương thực.

dân chúng đế quốc lâm vào cảnh thiếu hụt lương thực nghiêm trọng.
Tuyên Võ thành.
Văn thần võ tướng xếp thành hàng ngay ngắn.

Nay chiến sự đã kết thúc nhưng Tất Quyền Ngọc vẫn mặt co mày cáu!
“Hoàng thượng!” Vẫn là Tôn Yến mở miệng.
“Tôn đại nhân có biện pháp gì?” Tất Quyền Ngọc nhìn Tôn Yến.
“Không bột đổ gột nên hồ, nay Phượng Linh, cho dù là thần tiên cũng không thể biến ra lương thực đủ cho dân chung dùng đến năm sau, việc cấp bách đầu tiên là mua lương thực từ Viêm Sa, thứ hai là loại bỏ quân thường trực, cho binh lính về quê quy điền, bắt đầu gieo trồng quý thu đông thứ nhất, mùa này rất nhiều nơi có thể gieo trồng khoai tây, cự dụ, củ cải trắng, long quả, bao bao thanh đằng (một chút hoa quả bịa đặt)… trong đó thời gian thu hoạch cũng ngắn.

Hai tháng sau liền có thể ăn, đến lúc đó có thể giảm bớt một phần áp lực lượng thực.

Thứ ba, sau khi giảm bớt binh lính, quân lưng cũng tiêu giảm bớt, có thể dùng một phần để cứu tế nạn dân.

Thứ tư, dựa vào cái gọi là dựa sơn ăn sơn, dựa thủy ăn thủy, trong núi sản vật vô cùng phong phú, vô luận là dã thú hay quả dại, nấm rừng… đều có rất nhiều, có thể tổ chức cho một đội ngũ trong thành vào rừng săn bắn.

Dư thừa có thể buôn bán cho trung nam bộ, còn về phần phía đông rừng Bạc Băng Hà, đi xuống thêm trăm dặm là cửa biển, có thể tạo ra một con thuyền đánh cá.

Cá cũng có thể đưa xuống phía trung nam bộ.


Thứ năm, lúc chiến tranh mới bắt đầu, có không ít người bắt đầu tị họa, đem lương thực tích trữ, số lượng này cũng không nhỏ, lúc dân chúng chịu tai họa, chúng thần cũng muốn tìm ra số lương thựcđược dự trữ này… nhứng trước đó một đoạn thời gian, đã phát hiện buôn bán trong thành thị đã muốn khôi phục, có người bắt đầu mua bán lương thực…” Tôn Yến hiển nhiên cũng có chút khó xử đối với phần lương thực này.
“Liền ấn theo ý tứ của Tôn đại nhân mà làm, Kha Thần ngươi chú ý một chút là ai đang buôn bán lương thực, chúng ta tìm ra lượng lương thực này” Tất Quyền Ngọc đối với chuyện này đương nhiên là nghe theo Tôn Yến.
“Còn có chú ý tới các nơi khác một chút, hiện tại còn rất nhiều địa phương thiếu khuyết mầm giống, chúng ta cần phân phát cho dân chúng, nguyên lai trong hộ bộ của đế quốc có kho lúa chuyên môn chứa đựng mầm giống các loại lương thực, các thành đều có thành lập, nhưng hai năm chiến loạn này đã khiến cho dân chúng cướp đi phầm mầm giống này làm no bụng, nay còn giữ lại, chỉ còn mầm giống của mấy thành phía đông cùng mấy thành phía tây.

Chúng ta cần đem mầm giống chia cho dân chúng, nhưng trước mắt dân chúng đang rất đói, chỉ sợ khi giống mầm phát đến tay, bọn bọ sẽ có chút chịu không nổi, cho hết vào bụng.

Có một ít người có khả năng sẽ đi trộm,,, cho nên, nhắm vào vấn đề này, các nơi trước hết phải ra thông cáo, mầm phải được gieo, một khi có ai ăn hoặc trộm, sẽ bị nghiêm trị tương đương với tội giết người!” Cẩm Hà bổ sung một chút.
“Kia mọi người phân nhau hành động, chuyện này cần phải nhanh xử lý tốt một chút…” Tất Quyền Ngọc nói.
“Hoàng thượng không vội, còn có một chuyện…” Tôn Yến vội vàng mở miệng.
“Tôn đại nhân thỉnh giảng!” Tất Quyền Ngọc nguyên bản đang muốn đứng dậy, lại bị lời nói của Tôn Yến giữ lại.
“Cái gọi là danh bất chính tắc ngôn bất thuận! Lão thần nghĩ đến, chiến loạn sơ nghỉ, cần Hoàng thượng bá hô nhất ứng… vi thần đã cùng nhiều vị đại nhân thương nghị, nhất trí cho rằng hẳn là Hoàng thượng cần trở về hoàng thành Phượng Linh, chiêu cáo thiên hạ, dẹp yên dân tâm…” Tôn Yến chắp tay nói.
Tất Quyền Ngọc ngẩng người, nhẹ nhàng phất tay: “Tôn đại nhân, nay dân chúng đang ở bên trong nước sổi lửa bỏng, Tất Quyền Ngọc ta như thế nào lại trong lúc thiên hạ áo rách quần manh, lại vì chính đế vị mà trắc trở? Chúng ta trước hết phải nghĩ biện pháp giải quyết đại sự trước mắt, về phần nghi thức, để sau này tái nghị!”
Tất Quyền Ngọc nói xong, vội vàng ra khỏi phòng nghị sự.
Một đám văn võ hai mặt nhìn nhau, từ xưa người chinh phạt thiên hạ, có ai không nóng lòng chiêu cáo thên hạ, độc tài hoàng quyền? Người nào không muốn quan sát thiên hạ núi sông.

Tất Quyền Ngọc đánh đông dẹp bắt nhiều năm như vậy, nhương ngoại an nội, lao lực tâm cơ, cho tới bây giờ kẻ thù đã diệt, thiên hạ chỉ có một Tất Quyền Ngọc, nay nàng là vương của Phượng Linh lẫn Hà Xuyên, lúc này mà thực hiện đại điển đăng cơ chính là địa lợi nhân hòa, không thừa cũn không thiếu… lúc này, cư nhiên lại từ chối!
“Hoàng thượng!” Kha Thần đi theo Tất Quyền Ngọc ra ngoài.
“Có tình báo gì?” Tất Quyền Ngọc hướng về phía Kha Thần cười.

Kha Thần từ khi từ bắt bộ trở về liền ít khi thấy bóng dáng, đương nhên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng ta lại đang cùng Hoắc Sơn ngọt ngào, hiện giờ tới tìm nàng đương nhiên là có việc.
“Hồng Thành Tuyệt đã thu phục được Thanh Hà… tốc độ của nàng ta cũng thật nhanh! Hiện giờ đang khải hoàn hồi triều.

Nàng ta có gửi cho hoàng thượng một phong thư, thứ nhất là chúc mừng hoàng thượng bình định được Hà Xuyên cùng Phượng Linh, thứ hai là nói thiên hạ của nàng ta đã định, hậu cung không thể tiếp tục trống vắng, Tiếu Tiểu nếu không còn việc gì nữa thì hãy mau gả qua đi… nếu không, đợi khi nàng ta sắp xếp xng mọi việc liền đến đây đoạt người…” Kha Thần truyền đạt lại, sau đó hắc hắc cười.
“Nói với nàng ta, nếu có gan thì hãy đến đây đoạt người!” Tất Quyền Ngọc cũng cười rộ lên.

Trong thiên hạ này, người lãng mạn nhất chính là Hồng Thành Tuyệt, mà người lưu manh hỗn đản nhất cũng chính là nàng ta.

“Chuyện thứ hai là chuyện nhỏ, người của Kha gia bọn ta ở Tướng Nam thành có thực hiện một vụ mua bán.

Mười vạn lượng bạc trắng mua hai đứa trẻ cô nhi, kim chủ yêu cầu là, phải đảm bảo hai đứa trẻ này vui vẻ, an toàn mà lớn lên, dạy một chút thư lễ là được.

Trưởng thành liền để chúng thành gia lập thất, sống một cuộc sống bình thường.” Trên mặt Kha Thần hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Đủ hiếm lạ!” Tất Quyền Ngọc nghiêng đầu nhìn Kha Thần,vtất nhiên biết còn có phần sau.
“Kha gia chúng ta, có chuyện gì mà không dám nhận? việc quỷ dị hơn việc nay cũng đã làm.

Theo lý, thông tin mua bán của Kha gia là tuyệt mật đối với ngoại nhân, nhưng thân phận của hai hài tử này lại đặc thù…” Kha Thần cười có chút phức tạp.
“Thân phận gì?” Trong lòng Tất Quyền Ngọc nhảy dựng – Tướng Nam thành… ba chư này xoay quanh trong đầu, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện.
“Kha Thần nhìn Tất Quyền Ngọc gật gật đầu: “Là hai nhi tử của Phượng Tường.

một đứa hai tuổi rưỡi, một đứa một tuổi!”
“Bọn họ đang ở đâu?” Tất Quyền Ngọc giương lông mày, không kịp mở miệng, liền nghe thấy âm thanh của Cẩm Hà, mới phát hiện không biết từ khi nào Cẩm Hà đã đứng bên cạnh.
“Đang ở Tuyên Võ thành, ta không dám tự tiện chủ trương, tuy đối với ta mà nói, hai hài tử đó không là gì cả” Kha Thần hơi cúi xuống lại cười rộ lên, nàng dù sao cũng là giang hồ, đối với hậu nhân hoàng gia vốn dĩ không có hứng thú.
“Mang chúng ta đi xem.” Tất Quyền Ngọc nhìn vào mắt Cẩm Hà, nói với Kha Thần.
Kha Thần gật đầu, mang hai người ra khỏi thủ phủ, xuyên qua mấy con phố, tới một nhà dân bình thường.

Kha Thần làm mấy tiểu xao có tiết tấu, một bà lão còng lưng liền ra mở cửa, sau đó khom mình hành lễ với Kha Thần, kêu một tiếng đại tiểu thư, liền dẫn mọi người vào phòng.
Nơi này gióng chỗ ở bình thường của dân thường, nhưng phía trong là một khoảng trời riêng, lại vào một căn phòng nhỏ, mới thấy hai tiểu hài tử đang chơi búp bê vải trên mặt đất.
Hai đứa trẻ thấy có người tiến vào, hài tử một tuổi liền mở to mắt nhìn người mới đến, hài tử trong lớn hơn chạy đên trước mặt Kha Thần, nãi thanh nãi khí gọi: “Kha di…”
Kha Thần duỗi tay ôm tiểu hài tử lên, quay đầu nhìn Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà: “ Đứa lớn tên Phượng Nhiễm Thành, đứa nhỏ tên Phượng Nhiễm Hi” Kha Thần vừa nói xong, tiểu hài tử trên mặt đất đã bò lại đây, ôm chân Kha Thần, a a kêu nàng.

Nghĩ đến ca ca được ôm, nàng bị vắng vẻ, có chút không thuận theo..
Cẩm Hà nhìn tiểu hài tử kia đáng yêu, khuôn mặt kiều độn nhỏ nhắn, đôi mắt đen lúng kiếng hết sức trong trẻo, nhìn không được duỗi tay đên ôm, đứa nhỏ tên Phượng Nhiễm Hi thật ra không sợ người lạ, đôi mắt đên bóng bẩy không chuyển động nhìn Cẩm Hà, mãn nhãn tò mò, qua chốc lát lại vui vẻ cười rộ lên, yy nha nha nháo lung tung, duỗi cánh tay làm loạn trên người Cẩm Hà, chọc nàng cũng cười rộ lên…

“Cẩm Hà thích Nhiễm Hi?” Ánh mắt Tất Quyền Ngọc ôn nhu dừng trên người Cẩm Hà, lúc này Cẩm Hà toát ra vẻ đẹp mẫu tính.
“Ân!” Một tay Cẩm Hà ôm hài tử, một tay sờ mặt nó, sau đó là hôn lên khuôn mặt non mềm của nàng.
“Hảo, về sau hài tử này chính là hài tử của chúng ta, gọi là Tất Nhiễm Hi….”
Kha Thần nghiêng đầu nhìn Tất Quyền Ngọc, nghĩ thầm, đúng vậy, hai người các nàng không thể có con, bây giờ có được thiên hạ, về sau cũng sẽ truyền cho người khác, không nghĩ tới hai tiểu hài tử này đúng là trong họa có phúc, về sau cư nhiên có thể vì một câu nói của Cẩm Hà ngày hôm nay mà có được đế vị.
Kha Thần một bên nghĩ, một giao Phượng Nhiễm Thành cho Tất Quyền Ngọc ôm, Nhiễm Thành lại cười ha ha với tay chơi đùa vơi tóc của nàng…
Ba người cùng hai tiểu hài tử chơi đùa một lúc, sau đó mới ra khỏi phủ.

Kha Thần nói một câu cáo lui liền lập tức đi tìm Hoắc Sơn của nàng.

Chỉ để lại Tất Quyền Ngọc cùng Cẩm Hà chậm rãi đi dạo trên phố.
Tất Quyền Ngọc nhìn đường phố trống rỗng không khỏi thở dài một tiếng.
“Quyền Ngọc…” Cẩm Hà ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trong miệng ôn nhu gọi: “Đã bao lâu chúng ta không thể cùng nhau an an tĩnh tĩnh tản bộ…” Cẩm Hà nói, trong thanh âm là cảm khái bất tận.
“Chúng ta đã từng an an tĩnh tĩnh tản bộ ở những nơi nào a…” Tất Quyền Ngọc duỗi tay, ban tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ bàn tay của Cẩm Hà: “Khi còn nhỏ, chúng ta chạy loạn khắp hoàng thành, khi đó là đơn thuần vui vẻ, như thế nào lại là an an tĩnh tĩnh tản bộ, chờ đến lớn, thời điểm muốn cùng nàng an an tĩnh tĩnh bên nhau cả đời, mới phát hiện, hết thảy đều đã thay đổi, thân bất do kỷ… Cẩm Hà, nàng còn nhớ rõ, lúc ta từ Hà tây quân đoàn trở về hoàng thành không? Ngươi nói với hoàng đế muốn trở về Tôn gia để tu dưỡng, nhưng lại là cùng ta trộm tình…”
Nghe được lời này, trên mặt Cẩm Hà đỏ ửng, nhéo lên cánh cánh tay Tất Quyền Ngọc sau đó lại ôm càng chặt: “Như thế nào lại không nhớ rõ.

Khi đó, đêm nào nàng cũng trèo tường, lén lẻn vò phòng của ta…” Cẩm Hà nói ra không được, nhớ tới khi đó quyết liệt cùng điên cuồng.

mà nay lại có cảm giác già rồi, không khỏi cảm khái một tiếng.
“Vậy nàng còn nhớ lúc nàng làm Thái hậu, ta đực phép tự do ra vào cung, thường xuyên cùng nàng đồng giường cộng chẩm không?” Tất Quyền Ngọc lại nắm tay Cẩm Hà hỏi.
“Như thế nào lạ không nhớ rõ, khi đó, chỉ trông nghóng Phượng Bác mau lớn để tiếp nhận trọng trách của đế quốc, ta liền chờ nàng nghĩ cách đem ta chạy trốn khỏi cung, sau đó chúng ta cùng nhau nhàn vân nhã hạc, không cần để ý đến chính sự, không cần phải lén lút, không cần phải suy xét có vi phạm luân thường đạo lý hay không.

Ta cũng không cần lo lắng bị người khác tóm được nhược điểm, rồi dùng nó để hại nàng…”.

Truyện Light Novel
Cẩm Hà không khỏi nhớ tới những ngày ấy, một người là Thái hậu, một người là tướng quân, ở trong hậu cung oanh oanh liệt liệt, rồi lại che che dấu dấu tình cảm của mình.

Cái loại cảm giác này làm người ta chua xót lòng người.
“Cẩm Hà……” Quyền Ngọc khẽ nâng đầu, nhìn nàng chăm chú.
“Ân?” Cẩm Hà ôn nhu trả lời.
“Thời điểm đánh giặc, ta không có nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ta không có lựa chọn, chỉ có thể như vậy từng bước một đi xuống, ta cũng từng cảm thấy, chờ đến khi chiến sự xong rồi, ta sẽ thuận lý thành chương gánh vác gánh nặng của thiên hạ này, nhưng hiện giờ tuy đã đánh xong, trong lòng ta lại vô pháp bình tĩnh…… Ta cảm thấy đây không phải cuộc sống ta muốn, ta có thể có lựa chọn…… Cẩm Hà…… Nàng hiểu ý của ta không? Ta đã từng nói với nàng, một ngày nào đó, ta muốn mang nàng về nơi sơn lâm thôn dã, ta muốn ở bên sơn tuyền, xây một tòa nhà gỗ, cùng nàng sớm chiều ở chung trong căn nhà nhỏ, tự do tự tại qua ngày cho đến khi rời xa trần thế……” Tất Quyền Ngọc nói, dừng lại bước chân, nghiêng đi thân mình chấp nhất Cẩm Hà đôi tay: “Cẩm Hà…… Nàng muốn có cuộc sống như thế nào?”

Cẩm Hà nhìn thật sâu Quyền Ngọc: “Ta muốn cùng nàng ở bên nhau, tự do tự tại……”
Quyền Ngọc nhìn Cẩm Hà sau đó gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực: “Hảo, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, tự do tự tại.

Không cần dậy sớm thượng triều, không cần vào đêm phê duyệt tấu chương, không cần lúc nào cũng phải tiếp kiến đại thần, càng không cần bị hoàng cung trói buộc hai chân chúng ta……”
………..
Phượng Linh tháng 12 năm 812.

Vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế của Phượng Linh đế quốc ( hiệu Kỳ Xuyên) được mấy tháng, Tất Quyền Ngọc liền giao ra ngọc tỷ của Phượng Linh Kỳ Xuyên, truyền ngôi cho tân đế Phượng Nhiễm Thành.

Trở thành đế vương vĩ đại nhất, nhất truyền kỳ trong lịch sử Phượng Linh, nhưng cũng vị đế vương là tại vị thời gian ngắn nhất.
Cùng tháng, tân hoàng đăng cơ, đặt xá thiên hạ.

Cũng tôn Tất Quyền Ngọc làm Thái Thượng Hoàng, tôn Tôn Cẩm Hà làm Hoàng Thái Hậu, Liên Khê Liên Đồng làm Hoàng thái phi.

Phong Thiết Thạch Khoan làm Trấn Viễn đại tướng quân, Hoắc Sơn làm Bình Đông đại tướng quân, cùng lễ quốc công Tôn Yến làm phụ chính đại thần của đế quốc.

Đồng thời sắc phong một số công thần lương tướng khác.
Cùng tháng, Tiêu Tiểu tướng quân thụ phong đế quốc danh hiệu Uy Vũ tướng quân, tá giáp giao ra binh quyền, cùng với ngày năm tháng giêng, gả cho Xích Châu Hồng Thành Tuyệt làm hậu.
Toàn bộ Phượng Linh đế quốc tiến vào thời kỳ chiến hậu nghỉ ngơi chỉnh đốn trùng kiến, ba năm sau, khi đế quốc bắt đầu khôi phục nguyên khí, Thái Thượng Hoàng Tất Quyền Ngọc danh chấn thiên hạ, không màng cả triều văn võ cực lực giữ lại, mang theo ba vị phu nhân, cùng với hài tử 4 tuổi của các nàng - Tất Nhiễm Hi lặng yên từ quan rời đi, từ đây tiêu dao với sơn thủy, từ nay về sau, rất ít có người nhìn thấy qua các nàng……
Trên phố nghe đồn, một nhà Tất Quyền Ngọc đã từng xuất hiện ở Bắc Băng Hà, cũng có người nói một nhà các nàng đã từng đi qua Xích Châu quốc…… Thậm chí có người nói, Tất Quyền Ngọc từ bỏ quyền thế ẩn cư sơn dã, tu luyện Thiên Đạo, cuối cùng đáp mây bay mà đi…… Bất quá vô luận dã sử bịa đặt như thế nào, trong nội dung chính sử ghi lại xác thật là Tất Quyền Ngọc từ nay về sau lại chưa tham chính, cũng lại chưa trở lại hoàng thành.

Này không có điểm kết, để lại vô số mơ màng không gian hậu thế.
Mà thời điểm Phượng Linh năm 827, hoàng đế Phượng Nhiễm Thành 17 tuổi cảm nhớ ân đức của Tất Quyền Ngọc.

Ở trong hoàng cung tu sửa một chỗ làm Thượng Cung điện, lúc nào cũng có thể chuẩn bị nghênh đón Tất Quyền Ngọc trở về.

Mà trong hoàng thành, nguyên tướng quân phủ của Tất Quyền Ngọc cũng được sửa chữa, cũng trang bị hạ nhân, tùy thời chờ đợi Tất Quyền Ngọc……
Tuy rằng, Tất Quyền Ngọc chưa từng trở về, hơn nữa cũng không biết một phen tâm ý này của Phượng Nhiễm Thành Tất Quyền Ngọc có biết hay không……
Chỉ là trong thiên hạ sớm đã lưu truyền khắp nơi truyền thuyết về hắn, vĩ đại đế vương Tất Quyền Ngọc, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lại vĩnh viễn lưu tại trong lòng mọi người, khiến cho đương thời cùng với người đời sau không ngừng nghiên cứu, cúng bái…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.