Hổ Khiếu thành, Dũng Sĩ quân đoàn.
"Tất Quyền Ngọc lĩnh chỉ, tạ chủ long ân!" Tất Quyền Ngọc tiếp nhận thánh chỉ, cung kính tiến đến chỗ công công ban chỉ.
Ban đêm, vài vị tướng quân Dũng Sĩ quân đoàn nâng rượu đưa tiễn Tất Quyền Ngọc. Từ khi Tất Quyền Ngọc lên làm tướng quân tuy rằng trãi qua mới có mấy tháng, nhưng mọi người cao thấp trong quán doanh đều rất thích hắn - trong các tướng lãnh, hắn là người tối nho nhã, tối hiểu biết, không ngạo mạn, lại có võ công cao, hiểu biết binh pháp rất rõ.
Thậm chí Thiết Thạch Khoan cũng từng lén đấu với hắn, hai người đấu ngang nhau, nhưng Thiết Thạch Khoan biết, Tất Quyền Ngọc không nghĩ sẽ làm mất mặt đại tướng quân hắn nên nương tay. Vì thế, trong lòng càng coi trọng Tất Quyền Ngọc.
Ở Dũng Sĩ quân đoàn, Tất Quyền Ngọc cũng được xưng là tướng quân nho nhã! Nay phải về kinh nhậm chức, vài người rất luyến tiếc hắn, nhưng cũng vì hắn mà cao hứng, Thiết Thạch Khoan tuy rằng luôn quản lý quân doanh nghiêm cẩn, nhưng hôm nay cũng uống rượi vì hắn tiễn đưa.
Mọi người uống suốt đêm, đến bình minh mới để hắn, rời khỏi quân doanh...
Mà một lòng Tất Quyền Ngọc đã sớm bay về hoành thành, bay đến bên người Cẩm Hà!
Cẩm Hà, ta sẽ trở về! Sẽ nhìn thấy ngươi! Hơn một năm, ngày đêm không ngừng nhung nhớ, đã hơn một năm không ngừng vắt hết óc suy nghĩ cách để trở về bên cạnh ngươi, nay đã mãn nguyện, phần kích động này, không lời nào có thể miêu tả được....
Phượng Linh tháng 6 năm 805,Tất Quyền Ngọc phụng mệnh hồi cung. Thăng làm đại tướng quân, thống lĩnh Tứ Phương quân đoàn!
Hoắc Sơn giúp Tất Quyền Ngọc đánh xe ngựa, mà trong mã xa Tất Quyền Ngọc từ từ nhắm mắt, trong đầu đều là Cẩm Hà.
Đột nhiên trong lúc đó, ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa dừng lại, Tất Quyền Ngọc theo quán tính, xém chút nữa ngã từ trên xe xuống. Vừa thấy liền vội vàng trợn mắt, phía trước là một nam tử vận bạch y. Dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, trên lưng mang thanh đại đao. Dáng vẻ là người trong giang hồ.
Chẳng lẽ gặp thổ phỉ? Không giống! Vẫn là từ trên xe đứng lên, ánh mắt dừng trên người người này, nhưng thấy hô hấp bên trong người này mờ mờ ảo ảo, hô hấp có quy luật, mà sâu bên trong là thiên y vô phùng, mà lúc này hai mắt của hắn đã trở lại bình thường - võ công người này, sâu không lường được! Tất Quyền Ngọc trong lòng rùng mình, nàng cư nhiên không phải đối thủ của hắn!
Tất Quyền Ngọc nghĩ không ra mục đích của người này là gì, hắn nữa đường chặn nàng lại chỉ sợ là không có hảo ý, đành phải chậm rãi tháo hạ trường thương trên lưng xuống, trong miệng hỏi: "Không biết huynh đài có chuyện gì không?"
Người nọ lại chấp tay nói: "Mộ Trường Sinh chịu sư mệnh, đến nương tựa tại chỗ của công tử gia!"
Hoắc Sơn mày khiêu, ánh mắt dành trên người bạch y nhân, kinh nhạc nói: "Nga? Mộ Trường Sinh? Đao Thần Mộ Trường Sinh?
Mộ Trường Sinh đối với Hoắc Sơn gật đầu: "Đúng là tại hạ, còn chưa thỉnh giáo tôn tín đại danh vị này?"
Hoắc Sơn mặt đầy kích động, nhảy xuống xe ngựa, chấp tay đối với Mộ Trường Sinh nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ, Hoắc Sơn Hoắc gia trang..."
Mộ Trường Sinh nhìn Hoắc Sơn, trong mắt lộ ra ý cười: "Mười năm trước, thời điểm còn ngao du trên giang hồ, thật ra có gặp Hoắc Phong một lần..."
Hoắc Sơn chấp tay kính cẩn nói: "Đúng là gia phụ!"
Mộ Trường Sinh cười ha ha nói: "Ngươi đào hôn khiến cho Hoắc gia gà bay chó sủa, không ngờ lại đầu quân dưới trướng của công tử gia"
Hoắc Sơn quyệt miệng nói: "Mộ đại hiệp không thể không nhắc tới chuyện đào hôn sao?"
"Đâu có đâu có, ngươi ta đều là người dưới trướng của công tử gia, đào hôn chứ không phải là trốn hôn, chuyện nhỏ mà thôi, để ta viết một bức thư gửi cho Hoắc Phong, nói ngươi theo ta, hắn tự nhiên sẽ không lo lắng...." Mộ Trường Sinh ha ha cười, cũng không quản đến vẻ mặt khổ qua của Hoắc Sơn, đối với Tất Quyền Ngọc chấp tay nói: "Ta đến giúp công tử gia lái xe!"
"Còn chưa thỉnh sư phụ của huynh đài là vì tiền bối nào?" Tất Quyền Ngọc hơi hơi giơ lên mi phong, người này có vẻ là đại nhân vật trong giang hồ a! Như thế nào lại đến chỗ nàng đầu quân?
Mộ Trường Sinh lại lấy từ trong ngực ra một viên quả trám: "Nhân giả, vạn vật chi thủy, chính là nhân này cũng vó hột cứng rắn bảo hộ, thịt quả ngon bao vây..."
Tất Quyền Ngọc vừa nghe, kia không phải chính là người đã truyền nội công cho nàng, vị cao nhân chưa từng gặp mặt vào nhiều năm trước, nhờ Bằn Hồn Lão Ni chuyển lời cho nàng? Nguyên lai là hắn phái tới! Tất Quyền Ngọc không nhịn được kích động trong lòng, nhảy xuống xe nói: "Là sư huynh sao?"
Mộ Trường Sinh lại cười nói: "Ngươi không phải là người trong sư môn, đương nhiên cũng không là sư đệ của ta, ngươi là công tử gia của ta, là đối tượng Mộ Trường Sinh ta nguyện trung thành, về sau ta liền đi theo công tử gia, nghe công tử gia sai sử!"
"Sư huynh sao lại nói như vậy, sư phụ có truyền lời gì không?" Tất Quyền Ngọc nắm ống tay áo Mộ Trường Sinh vội vàng hỏi.
Mười năm trôi qua, nội lực nàng chưa công phá được tầng thứ tư, càng đi về sau lại càng gian nan, trước kia ở kinh thành, một mình tu luyện chưa có đối chiến, cảm thấy tầng thứ tư cũng không có cái gì cao cường. Nay vào trong quân doanh, thường xuyên cùng người khác so đấu mới biết, đến tầng thứ tư cũng được xem như là cao thủ... Vì thế đối với vị cao nhân chưa từng gặp mặt kia, rất có hứng thú, nay có tin tức của hắn, như thế nào lại không kích động?
"Sư phụ chỉ nói, thiên hạ cũng sắp thay đổi rồi, công tử gia có thể dùng được ở chỗ ta một số thứ, bảo ta đến tìm nơi nương tựa, sư phụ còn nói, nhân kia dù được hộ cứng rắn bảo hộ, thịt quả vây lấy, thoạt nhìn là trái cây ngon miệng, nhưng khi chôn dấu trong lòng thỗ nhưỡng, cũng sẽ từ dưới đất chui lên, cuối cùng trở thành đại thụ che trời!" Mộ Trường Sinh cười nói.
Tất Quyền Ngọc trong lòng run lên... Biến thiên! Chính là Tất Quyền Ngọc một chút nghĩ cũng không rõ, liền kéo tay Mộ Trường Sinh cùng hắn ngồi chung.
"Sư phụ có khỏe không? Quyền Ngọc chưa từng gặp được hắn!" Hoắc Sơn không cho Mộ Trường Sinh lái xe, bắt hắn ngồi chung với Tất Quyền Ngọc, hắn liền bị Tất Quyền Ngọc túm lấy hỏi.
"Sư phụ là cao nhân đắt đạo, không quan tâm thế tục, đương nhiên tôt!" Mộ Trường Sinh nói.
"Vậy Băng Hồn sư phụ đâu? May nàng như thế nào?" Tất Quyền Ngọc lại hỏi, từ khi từ biệt lúc năm chín tuổi kia, liền không còn gặp lại. Còn Liên Đồng sư muội, một chút tin tức cũng không có, là cao nhân giang hồ, đến vô ảnh đi vô tung, có muốn tìm, cũng tìm không được.
"Nàng ước chừng đang ở sông băng đi, ta cũng thật lâu chưa nhìn thấy nàng" Mộ Trường Sinh nói.
Hai người một đường nói chuyện phiếm, liền hướng kinh thành chạy đi.
Đợi khi đến kinh thành, Tất Quyền Ngọc phải kiềm nén tưởng niệm đối với Cẩm Hà, trước tiên đi nhậm chức, rồi tham kiến Hoàng thượng.
Hơn một năm trước, Hoàng thượng vẫn là Thái tử, muốn nàng biểu diễn thương pháp, nay đã ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, thế sự biến hóa, thật sự là sâu xa khó hiểu. Hoàng thượng vẫn nhớ lời nói của tiên hoàng trước khi lâm chung, nên có chút kiêng kị đối với Tất Quyền Ngọc, lại thấy hắn vẫn bình thường giống như một năm trước, nghĩ đến là mẫu hậu an bài, nên cũng yên tâm, dù sao hắn vẫn là hài tử chín tuổi.
Hai người nói chuyện một phen, Tất Quyền Ngọc mới lui ra, sau đó đi bái kiến Thái hậu, lắng nghe dạy bảo!
Đến Khôn Cùng cung, Cẩm Hà ngồi ngay ngắn ở chính vị nhận hành lễ của Tất Quyền Ngọc, sau đó mới phất tay cho cung nữ lui ra ngoài: "Đều lui xuống đi! Ai gia cùng Tất tướng quân có chuyện quân sự cần thảo luận, không thể quấy rầy! "
Đợi cung nữ lui ra đóng cửa, Tất Quyền Ngọc nguyên bản quỳ trên mặt đất mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Cẩm Hà.
Hai người cứ như vậy si ngốc nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào - hơn một năm phân biệt, người ở thâm cung, người ở biên quan, xa cách vạn dặm, ngày ngày tưởng niệm chưa từng ít đi, nay người trong lòng đang ở trước mắt....
Hăn một năm chia cách, Cẩm Hà đã không còn là Cẩm Hà ngày xưa, nàng nay là quốc mẫu, trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành, bất tri bất giác đã có thêm một phần uy nghiêm. Mà Tất Quyền Ngọc cũng không còn là Tất Quyền Ngọc ngày xưa, nay bộ dáng nàng rất cao, dáng người mang thêm một chút uy vũ, trường thương nàng vẫn như cũ cao ngất, khuôn mặt nàng trái qua phong tuyết nơi biên quan, nay hiện ra càng thêm rõ ràng, thuộc loại nữ tử ôn nhu trong đó mang theo một phần độc đáo dương cương...
Cẩm Hà từ vị trí đứng lên, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi Tất Quyền Ngọc. Nàng chậm rãi đi đến bên người Tất Quyền Ngọc, môi khẽ mở lại run run, cuối cùng cũng không nói được nữa câu...
Cẩm Hà thân thủ nâng mặt Tất Quyền Ngọc lên, nửa ngày, rốt cuộc mới run run nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi không biết, ta nghĩ về ngươi rất nhiều!" Nhất ngôn tẫn tương tư (một lời nói lên tất cả tương tư), trong lúc ly biệt lại là bao nhiêu khổ sở? Thâm cung chấp niệm, đã trãi qua bao nhiên bi thương thống khổ, đã trãi qua bao nhiêu trù tính ủy khuất! Khi mới vào cung, nghĩ đến của đời sẽ khó mà gặp lại, tâm như tro tàn, nhưng cũng muốn vì nàng ấy giữ một thân trong sạch, chết già trong cung. Năm trước gặp lại trong thoáng chốc, mấy ngày làm bạn, vận mệnh cải tử hồi sinh, làm cho nàng bắt đầu khát vọng, bắt đầu tính kế, thậm chí đem toàn bộ đế quốc thu vào trong tay - kỳ thật nàng không yêu! Không yêu quyền thế, không yêu thiên hạ, chẳng qua là nàng chỉ muốn yêu người này...
Tất Quyền Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt thật sâu nhìn nàng: "Ta biết, khi năm mơ ta đều nghĩ đến ngươi!"
Cẩm Hà ngồi xuống, thân thủ đem Tất Quyền Ngọc gắt gao ôm chặt, hít vào một hơi dài, vẫn như cũ không thể chế trụ được nước mắt bắt đầu chảy ra. Hết thảy cố gắng, ở thời điểm gặp lại này đều đáng giá, vận mệnh mở ra cho nàng một trò đùa thật lớn sau đó đem tình cảm chân thành trân bảo trả lại vào tay nàng, suốt đời sẽ không mất đi!
Tất Quyền Ngọc vươn hai tay hữu lực đem Cẩm Hà gắt gao ôm, nghe nàng ấy nhẹ nhàng nức nở, trong lòng cũng là đau, lại là yêu, chỉ có thể không ngừng vuốt ve lưng nàng ấy.
Cẩm Hà rốt cuộc theo đầu vai Tất Quyền Ngọc ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy bả vai nàng ấy, tay còn lại ôm sau đầu nàng ấy, hơi hơi khuynh đầu chấp nhất hôn lên môi nàng ấy...
Hương vị ngày tương tư đêm tưởng nhớ, người mà ngày tương tư đêm tưởng nhớ, nay đã ở trước mặt, chận thật, bị nàng ôm bị nàng hôn. Hương vị ngọt ngào, làm cho nàng nhớ về một năm về trước....
Hôn môi, không biết là ai đã khiêu mở đối phương trước, tham lam tiến vào trong miệng đối phương, dây dưa, hận không thể đem đối phương sáp nhập vào thân thể của mình, từ nay về sau không bao giờ chia lìa nữa. Không quản ngày đó như thế nào, không quả thân phận kia là gì, chỉ biết, thiên hạ này ta muốn, chính là ngươi, ngay cả trời sập đất nứt cũng tốt, tan xương nát thịt cũng thế. Ta chỉ cần ngươi!
Đầu lưỡi dây dưa, hai người trầm mê nhắm mắt lại, hơi thở dần dần gấp gáp. Mặt hồng thấu...
Rốt cuộc dừng lại, thở dốc, cảm giác thiếu dưỡng khí, còn có tim đập nhanh, làm hai ngươi đem đối phương gắt gao ôm...
"Ta làm hết thảy, đều là vì bảo hộ ngươi, vì muốn đem ngươi trở về bên cạnh ta! Cả đời này, ta muốn ngươi là người của ta, chỉ thuộc về ta, mỗi ngày ta đều muốn nhìn thấy ngươi, ôm ngươi! Những ngày phân biệt, thật quá khó khắn, ta nhớ ngươi, sống một ngày như bằng một năm!" Cẩm Hà nhẹ nhàng ôn nhu nói vào tai Quyền Ngọc, thanh âm ôn nhu, nhưng lời nói lại bá đạo như thế...
"Ta cũng rất nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ, nhất là ban đêm, nhớ ngươi đến muốn khóc!" Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Cẩm Hà, biên quan tịch liêu, lòng lại luôn tràn đầy hình ảnh của nàng ấy, nàng thân là nữ nhi nên rời xa hoàng thành, cầu cả đời bình an, nhưng nàng đã trở về, vì nàng ấy, vì thấy nàng ấy, vì phải bảo vệ nàng ấy, hôn môi nàng ấy, đem nàng ấy hãm sâu vào trong lòng, nàng đã trở lại.... không sợ hoàng đế nắm được nhược điểm, không sợ thân bại danh liệt, không sợ tan xương nát thịt.... Chỉ vì người này!
"Từ nay về sau, sẽ không rời đi. Không bao giờ tách nhau ra nữa!" Cẩm Hà tựa đầu lên vai Quyền Ngọc, ôn nhu nói.
"Ân! Không bao giờ tách ra nữa!" Tất Quyền Ngọc gật đầu.
"Ta muốn thời điểm ngươi nhớ đến ta, đều sẽ đến bên cạnh ta, tựa như một năm trước, thời điểm ngươi nhớ ta cho dù là ban đêm, ngươi cũng đến gặp ta!" Cẩm Hà nói.
Hai người nhớ lại đêm trước khi phân biệt một năm trước, điên cuồng như vậy, Tất Quyền Ngọc trong nháy mắt đỏ bừng mặt - cảnh tượng ngày ấy thật điên cuồng, nhưng điên cuồng ấy lại làm cho nàng ngày ngày tưởng niệm trong suốt một năm trời, ngay của thân thể cũng tưởng niệm!
Cẩm Hà khẽ cười một tiếng, buông tay đang ôm Quyền Ngọc ra, lại thâm nhập vào vạt áo của nàng: "Ngươi có nghĩ đến ta?"
"Ta nói a, rất nhớ ngươi!" Mặt Tất Quyền Ngọc càng thêm đỏ. Tay của Cẩm Hà thật xấu đâu.
"Thân thể có nhớ ta không?" Cẩm Hà cũng không buông tha cho nàng, tay thành công thâm nhập vào y phục của nàng, hướng lên trên đụng trúng địa phương cách buộc ngực của nàng.
"Nhớ" Tất Quyền Ngọc ách một tiếng trả lời. Tay Cẩm Hà ở trên thân thể nàng vuốt ve, loại đụng chạm thân mật này cơ hồ làm nàng nhớ đến đêm quấn quýt si mê kia, một năm tưởng niệm, dục vọng kia cơ hồ như có ma lực bị tay Cẩm Hà dắt ra.
Tất Quyền Ngọc trong vô thức khinh hừ ra một tiếng. Tiếng kiêu kia giống như một mồi lửa thiêu đốt trong lòng hai người...
Một tay Cẩm Hà đem nàng ấy gắt gao ôm, tâm ầm ầm nổ lớn, thật muốn, thật muốn cứ như vậy mà muốn nàng ấy, muốn nàng ấy ở trong tay nàng thở dốc rên rỉ...
Mà tay kia của Cẩm Hà vẫn như cũ không tha thậm chí càng thêm cuồng nhiệt ở trên người Quyền Ngọc vuốt ve, trong miệng nói: "Ta chán ghét buộc ngực này. Ngươi cũng không thoải mái. Đêm nay ta muốn trừ bỏ nó!"
Tay Cẩm Hà, lưu luyến ở trên thân thể rắn chắc của Quyền Ngọc, lại phát hiện, nàng không ngờ lại tham luyến thân thể nàng ấy như vậy. Từ ngày nàng ấy rời đi, nàng không ngừng nhớ đến nàng ấy, cũng nhớ đến thân thể của nàng ấy, một số lúc lại nhớ đến thời điểm nàng ấy ở dưới thân nàng rên rỉ cùng thở dốc, nhớ đến thân thể của nàng ấy vì nàng đụng chạm mà sinh ra biến hóa...
Khi nàng yêu nàng ấy, yêu cảm giác thâm nhập cùng khó nhịn khi nàng ấy ở trong tay nàng, yêu khoảng khắc nàng ấy trong tay nàng tuyệt mĩ nở rộ...
Tất Quyền Ngọc gật đầu, khàn khàn âm thanh nói: "Ta nói rồi, thời điểm khi ta có thể bảo hộ ngươi ta nhất định sẽ đem ngươi ăn sạch sẽ, nay, ta mặc kệ ta có làm được hay không, ta nghĩ thời điểm có được ngươi, một khắc cũng không lãng phí. Cho nên, đêm nay ta muốn ngươi!"
Cẩm Hà chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nhuyễn xuống khi nghe Tất Quyền Ngọc nói những lời này, trong lòng dâng lên rung động không nói nên lời, một loại dục vọng mềm mại, tại lúc Tất Quyền Ngọc nói những lời tuyên thệ bá đạo kia bắt đầu khởi động...
"Ta là của ngươi, cho tới bây giờ đều chỉ thuộc về ngươi..." Cẩm Hà cắn lên cổ Quyền Ngọc, tựa như đã cắn lên vận mệnh của nàng ấy...
Ta là đóa hoa được giấu sâu trong rừng, đang chờ ngươi đến ngắt lấy... Vẫn chỉ thuộc về ngươi....