Phượng Linh Kỷ

Chương 73



Thân thể của hắc y nhân còn bị trường thương của Tất Quyền Ngọc đâm, hai mắt ác độc nhìn chằm chằm Quyền Ngọc, không nhắm lại, nhưng đồng tử đã dãn ra, hô hấp cũng ngừng lại, đầu lệch qua một bên, máu đen trong miệng còn đang chảy ra ngoài, độc dược này đủ mảnh đủ liệt, đủ quyết tuyệt, làm cho người ta ngay cả cơ hội điểm huyệt chặn động mạch của hắn lại để hỏi cũng không được...
Tất Quyền Ngọc thầm than một tiếng, hành vi này là tác phong của sát thủ - sát thủ chuyên nghiệp!
Tất Quyền Ngọc một tay rút trường thương ra khỏi người hắn, thân thể hắn liền gục xuống. Kích khởi một ít bụi đất.
Tuy rằng là sát thủ chuyên nghiệp sẽ không lưu lại nhược điểm gì cho người khác, nhưng Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ thu thương, ngồi xuống, tháo khăn che mặt hắn ra- một khuôn mặt trẻ tuổi, máu đen đã tràn ra khắp mặt hắn. Nhưng Tất Quyền Ngọc vẫn xác định, nàng chưa từng gặp qua người này. Hắn rốt cuộc là được ai phái tới giết nàng...
Trong đêm quang hôn ám, Tất Quyền Ngọc cởi y phục của người này ra, chỉ thấy da thịt nhợt nhạt, Tất Quyền Ngọc xoay thi thể hắn lại, đột nhiên phát hiện, phía sau lưng người này có một hình xăm rất sống động...
Dấu hiệu hỏa diễm!
Tất Quyền Ngọc cả kinh - dấu hiệu này là dấu hiệu của Viêm Sa đế quốc, cũng như Phượng Linh cũng có dấu hiệu riêng đó là phượng hoàng giương cánh, có trên các cổ kiệu của hoàng tộc, trên cờ của Hoàng Thượng Thái hậu, cùng với hoa văn trên y phục của Hoàng Thượng, tất cả đều giống nhau, Viêm Sa lấy một đám hỏa diễm dùng làm dấu hiệu của hoàng tộc Viêm Sa!
Người Viêm Sa muốn giết nàng? Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn khơi mào chiến tranh? Nàng đã trở thành mục tiêu trọng yếu mà đối phương muốn ám sát?
Viêm Sa nếu muốn chiên tranh cũng không cần lý do gì để khơi mào, bởi vì chiến tranh giữa Phượng Linh cùng Viêm Sa lúc nào cũng có thể nổ ra, nguyên nhân gì cũng đều có thể, thầm chí không cần nguyên nhân cũng có thẻ xảy ra, tỷ như việc một binh lính của Dũng Sĩ quân đoàn tiểu trên sông Bá Duyên hà, Viêm Sa cũng có thể nói Dũng Sĩ quân đoàn làm ô nhiễm nguồn nước của họ, tùy tiện bắt lấy một thương nhân không hiểu chuyện cũng có thể nói là gian tế của Phượng Linh...
Muốn khai chiến quả thật là không cần tìm lý do.
Chẳng lẽ nàng đã làm cho đối phương kiêng kị? Như thế nào có khả năng? Nàng chưa từng giao thủ với quân đội Viêm Sa, có lẽ trong lòng người ở Viêm Sa, điều duy nhất để họ nhớ tới nàng là Tất gia của Phượng Linh, mỗi thế hệ điều xuất hiện lớp lớp nhân tài giống như Dương gia của Viêm Sa của bọn họ...
Chẳng lẽ vì nguyên nhân này?
Suy nghĩ trong đầu Tất Quyền Ngọc thay đổi thật nhanh, đem thi thể để trên lưng ngựa sau đó đi về hoàng thành!
"Tướng quân! Đây là..." Nhìn thi thể trong tay Quyền Ngọc, lại thấy trên ngươi Tất Quyền Ngọc nhiễm máu, làm cho quản gia hắn kinh hách.
"Đừng khẩn trương cũng đừng nói cho người khác biết, ngươi lập tức đi đến hậu phủ gọi Trường Sinh huynh đến cho ta, không cần kinh động đến mọi người khác, chỉ cần nói ta có chuyện võ công muốn thỉnh giáo hắn" Tất Quyền Ngọc phân phó.
"Vậy còn thương thế của tướng quân? " Quản gia bị kinh hách không nhẹ.
"Vết thương nhỏ, không cần quan tâm, ta tự mình xử lí được, ngươi mau đi đi!" Tất Quyền Ngọc phân phó mộ tiếng, liền đi đến thư phòng.
Quản gia xem thần sắc của Tất Quyền Ngọc, hẳn là không sao, liền đi tới hậu phủ của Xương Bình hầu.
Tất Quyền Ngọc đem thi thể vào trong thư phòng, đóng cửa, thoa chút kim sang dược, xử lí miệng vết thương ở bụng, mộ lát sau Mộ Trường Sinh liền đến.
"Công tử gia bị thương? " Mộ Trường Sinh hướng Tất Quyền Ngọc ôm quyền, nhìn nhìn Tất Quyền Ngọc, thấy khí sắc Tất Quyền Ngọc hoàn hảo, ánh mắt liền rơi vào trên người thi thể.
"Lúc từ quân đoàn trở về liền gặp chuyện. Bị một chút tiểu thương, không có vấn đề gì, ngươi xem ở trên giang hồ có môn phái nào sử dụng kí hiệu này không?" Tất Quyền Ngọc dùng ánh mắt ý bảo một chút.
Mộ Trường Sinh nhìn hình xăm trên lưng thi thể: "Nếu nói về tổ chức sát thủ, không có ai dùng dấu hiệu này, ta cũng chưa từng gặp qua người này" Mộ Trường Sinh lắt lắt đầu, đem thi thể người này nhìn từ trên xuống dưới một lượt, lại cầm chủy thủ lên nhìn nhìn, sau đó đổ một ít thuốc trị thương ra ngửi: "Đây là một thanh chủy thủ tốt, nhưng không có điểm nào đặc biệt, đây cũng là kim sang dược bình thường... ở ngoài chợ cũng có thể mua được!"
Tất Quyền Ngọc gật gật đầu: "Không phải là người trên giang hồ, chẳng lẽ là tử sĩ do địch quốc phái tới? Có chút không thông! Có thể miễn cưỡng nói, Viêm Sa nghĩ thông suốt muốn thông qua việc ám sát ta mà chọc giận Phượng Linh, hơn nữa bởi vì người Tất gia chết nên gây hoang mang trong quân..."
"Công tử gia nói có lý, Tất gia chính là võ tướng trụ cột của đế quốc, công tử gia lại là đại tướng quân nổi bật nhất Phượng Linh, nếu ám sát công tử gia thành công, vậy sẽ gây ra một đả kích trầm trọng đối với đế quốc. Này không chỉ đơn giản là thiếu đi một tướng quân mà là dao động quân tâm!"
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc dừng trên đám hỏa diễm, cẩn thận quan sát, hình xăm này không phải mới được xăm lên gần đây, nói cách khác không phải người khác ám sát nàng giá họa cho Viêm Sa...
Nay tình thế không rõ ràng, Tất Quyền Ngọc cũng sẽ không phỏng đoán thêm, kêu quản gia đến thu thập thi thể, sau đó rót ly trà, ngồi đối diện Mộ Trường Sinh: "Võ công của Trường Sinh huynh luyện như thế nào rồi?"
"Sư phụ đến tầng chín, cũng là cảnh giới dành cho thiên nhân, nửa đời người của ta đều dành để luyện võ, lúc ta còn hành tẩu giang hồ, tuy rằng có được danh hiệu Đao Thần nhưng tới bây giờ cũng chỉ tới tầng thứ sáu, muốn đột phá đến tầng thứ bảy là hết sức khó khăn. Này cũng không phải vấn đề chính là luyện tập, mà còn cần có ngộ tính, một cái duyên... Cho nên nay cũng không cưỡng cầu. Công tử gia thì sao? Tiến đến tầng thứ năm đã hai năm, khi nào mới có thể lên tầng thứ sáu?" Mộ Trường Sinh cười nói. Trong chốn võ lâm, hắn cũng có ít đối thủ, nhưng đại đạo xa xôi, cho nên dù bên người không có ai có thể địch nổi hắn, con đường của hắn vẫn như cũ thật dài lâu.
"Tầng thứ sáu đối với ta mà nói, còn trong hư vô mờ mịt a.... Đại đạo vô cực, quả nhiên không phải để phàm nhân có thể tùy ý hiểu thấu đáo" Tất Quyền Ngọc cười khổ, nàng đã dùng mọi phương pháp, chăm chỉ khổ luyện, bất quá vẫn ở trong tầng thứ năm, tuy rằng nội lực càng ngày càng hùng hậu, nhưng vẫn không thể đột phá.
"Võ học sư môn, đối với bốn tầng đầu ai cũng đều có khả năng, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì không thành vấn đề, đến tầng thứ tư trong chốn giang hồ cũng được coi là một cao thủ. Tầng năm sáu bảy coi như là nhân đạo, bởi vì thiên hạ chi linh, thông minh nhất, ba tầng này gọi là linh khí, kỳ ngộ, ngộ tính, nếu đến được tầng thứ bảy thì trong thiên hạ này cũng khó có địch thủ. Mà ba tầng tám chín mười gọi là thiên đạo, đại đạo vô cực, thiên đạo là chính, đến được các này cũng được gọi là người trong tiên nhân. Nhưng tầng thứ mười vẫn chưa có ai có thể đạt đến nên không biết sẽ có bộ dạng như thế nào. Bất quá cho dù đạt tới tầng thứ chín cũng có thể như sư phó nhìn thấu Thiên cơ..." Mộ Trường Sinh ngưỡng mộ nói, nhưng đến hôm nay, người có thể đạt đến lại ngày càng ít...
"Trường Sinh huynh đạt đến tầng thứ sau như thế nào? Quyền Ngọc muốn xem thử có chỗ nào để tham khảo hay không" Quyền Ngọc hỏi.
"Sư phụ từng nói, người luyện tập nội công thiên đạo, về biện pháp đột phá của mỗi người đều có thể bất đồng... Bất quá ta có thể đột phá được tới tầng thứ sáu đều là do một chữ tình..." Trên mặt Mộ Trường Sinh lộ ra chút tang thương.
"Chữ tình?" Tất Quyền Ngọc có chút không rõ.
"Năm đó ta hành tẩu trên giang hồ, từng gặp được một nữ tử, nguyện ý vì nành mà vứt bỏ tất cả, nàng muốn ta danh dương thiên hạ, vì thế ta trong khoảng thời gian ngắn đạt được danh xưng Đao Thần - công tử gia biết, ta là người của thiên đạo môn, ít có nhập thế, cho nên công danh kia, ta vốn xem là đạm bạc, nhưng nếu nàng muốn, ta vẫn sẽ làm. Vì muốn chứng minh cho nàng thấy ta là cường đại nhất, nên đi giết một người trên giang hồ từng là đỉnh đỉnh đại danh đệ nhất đao - Thương Tề... Sau đó, ta mới biết được, bất quá đây chỉ một cái âm mưu, ta bất quá chỉ là quân cờ bị nàng lợi dụng, nàng không yêu ta, nàng lợi dụng ta giết Thương Tề, bất quá bởi vì Thương Tề là tình nhân của nàng, nhưng Thương Tề lại bỏ rơi nàng..." Mộ Trường Sinh bình thản cười: "Khi đó ta nảy sinh phẫn nộ, giận không thể át, muốn một đao giết nàng, nhưng ta lại không thể hạ thủ được, một đau chém gãy một cây đại thụ trăm năm, nội công đột nhiên lại đột phá được đến tầng thứ sáu... Đến tầng thứ sáu, độ nhiên ta lại cẩm thấy thế gian không còn gì để luyến tiếc, liền trở về bên cạnh sư phụ, mười năm trôi qua vẫn không thể đột phá lên được, sư phụ nói, cho ta đến bên cạnh công tử gia cống hiến, ở trong này ta có thể sẽ đột phá được"
"Thì ra là thế... Quả nhiên không thể tham khảo a..." Tất Quyền Ngọc uống ngụm trà. Cẩm Hà sẽ không bao giờ làm nàng thương tâm, nàng cũng sẽ không có khả năng vì chữ tình mà bi phẫn đến mức không át được..
"Đương nhiên, ta chưa từng ra mắt Tôn Cẩm Hà của công tử gia, nhưng quan sát công tử gia trong hai năm nay liền biết, nữ nhân kia của gia chỉ có thể là trở thành cánh tay của gia, sẽ không trở thành công trở ngại của gia, lại sẽ không làm gia thương tâm." Mộ Trường Sinh nở nụ cười. Trong hai năm từ khi ngẫu nhiên gặp qua Tất Quyền Ngọc, chuyện của nàng cũng Thái hậu hắn cũng có biết đến, Tất Quyền Ngọc cũng không dấu diếm hắn điều gì.
"Trường Sinh huynh đừng chê cười ta... Ngươi xem ta với nàng bây giờ vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận..." Tất Quyền Ngọc cười khổ một tiếng, trong lòng cũng không có một câu oán giận gì, lấy thân phận của hai người, có thể đi đến nay, cũng là một điều may mắn!
"Không, chỉ cần công tử gia muốn, về sau sẽ là danh chính ngôn thuận... Công tử gia không cần lo lắng!" Mộ Trường Sinh có chút sâu xa khó hiểu cười.
"Trường Sinh huynh lại ngoạn cao thâm rồi..." Tất Quyền Ngọc lắc đầu, có đôi khi lời của Mộ Trường Sinh nói có chút không có giới hạn, tổng làm cho người ta nghĩ đến sẽ cảm thấy không tài nào đoán ra được, lung tung nói dối đến thần thánh, bất quá hắn nói sau nàng với Cẩm Hà sẽ danh chính ngôn thuận, Tất Quyền Ngọc rất vui vẻ - danh chính ngôn thuận! Đương nhiên sẽ có cơ hội, sau này nàng gỡ xuống gánh nặng, nàng sẽ đem nàng ấy ra khỏi cung, Thái hậu sẽ chết, người sống sẽ là Tất phu nhân.... Việc treo đầu dê bán thịt chó này, không biết nàng đã nghĩ đến bao nhiêu lần.
"Cũng không phải là do ta cao thâm, công tử gia, đường của ngài còn xa, người bên cạnh ngài còn chưa đủ cường đại, tựa như công tử gia ngài còn đưa đi đến bước ngoặt mà ông trời đã an bài cho ngài mà thôi..." Mộ Trường Sinh tiếp tục cao thâm nói.
"Này là sư phó nói hay Trường Sinh huynh nói?" Tất Quyền Ngọc cười nói.
"Này đó, khung sườn là do sư phụ nói, nói dung là ta nói thêm... Ha ha..." Mộ Trường Sinh cười: "Công tử gia có muốn ta chuyển đến Tất phủ hay không, chuyện ám sát này, xảy ra một lần chỉ sợ sẽ có lần hai, cẩn thận vân, hơn"
"Chút chuyện nhỏ này, Trường Sinh huynh không cần quan tâm, võ công của ta cũng không yếu đến mức đó? Trường Sinh huynh chỉ cần hảo hảo luyện công, còn có việc quan trọng hơn, nếu việc này thật sự do Viêm Sa làm, vậy phụ thân đại nhân cũng có thể là mục tiêu của bọn họ, hy vọng Trường Sinh huynh sẽ chiếu cố phụ thân đại nhân một chút. Ta bên này, nếu có việc sẽ đến tìm huynh" Tất Quyền Ngọc cười.
"Hầu gia bên kia, công tử gia yên tâm, ta đây cáo từ, công tử gia bảo trọng!" Mộ Trường Sinh nói xong, liền đi vào bóng đêm bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.