Phượng Linh cuối tháng 4 năm 810, biên quan cấp báo, Viêm Sa Dương Đỉnh Du dẫn sáu mươi vạn đại quân đi thuyền lớn vượt Bá Duyên hà, xâm phạm biên cảnh Phượng Linh. Khi đó, Thiết Thạch Khoan đại tướng quân dẫn hai mươi lăm vạn quân thủ thành, hai quân chiến đấu ở Hổ Khiếu thành. Thiết Thạch Khoan tử thủ Hổ Khiếu thành, Dương Đỉnh Du liên tục cường công, phát ngôn bừa bãi rằng sẽ san bằng Phượng Linh. Cũng trong tháng đó, Dũng Sĩ quân đoàn cấp báo hoàng thành, cầu viện trợ. Binh lính của Dũng Sĩ quân đoàn chưa kịp đến kinh, Hoàng đế đã hạ lệnh cho quân đoàn trưởng Tứ Phương quân đoàn Tất Quyền Ngọc đại tướng quân tự mình dẫn hai mươi vạn quân nhanh chóng đến Đông tuyến, tiếp viện Dũng Sĩ quân đoàn...
-----[ Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc] ---
Tháng tư, bên ngoài hoàng thành, Tứ Phương quân đoàn.
Trên đài, thiếu niên hoàng đế mặc long bào, hăng hái, uy nghi. Tất Quyền Ngọc một thân khôi giáp trắng, trên lưng đeo Viêm Phượng thương do hoàng đế ngự ban, uống ba chén rượu tiễn biệt do hoàng thượng ban, Tất Quyền Ngọc đưa tay lên nói một câu "Thể hiện quân uy Phượng Linh ta!", hai mươi vạn hùng binh khắp giáo trường liền hò hét vang trời. Nhưng không ai biết, thời điểm hò hét đến phô thiên cái địa, tuyên truyền giác ngộ, chủ soái Tất Quyền Ngọc đại tướng quân cụp mí xuống, trong miệng nhẹ nhàng mà lại thâm tình nhắc đến ái nhân của nàng, người trong hậu cung kia giờ phút này vẫn như cũ ngồi trước cửa sổ, Tôn Cẩm Hà, Tôn thái hậu nhìn về phía Tứ Phương quân đoàn xa xa, hai tay nắm chặt ngọc bội khi xưa...
Tháng năm, Hổ Khiếu thành.
Màu đỏ của Lạc Nhật chiếu vào bên ngoài cửa thành, trên bờ bá duyên hà, liều trại đóng quân rậm rạp liên miên không dứt, giống như đóa đóa nấm độc u ám, tản ra hơi thở nguy hiểm.
Phía sau những 'cây nấm độc' là liên miên vài dặm thuyền lớn ở giữa bá duyên hà rộng lớn. Cột buồm cao lớn ở giữa màu đỏ của Lạc Nhật nhìn trộm Hổ Khiếu thành cao lớn.
Bên ngoài cửa thành, nửa canh giờ trước còn đầy rẫy những phần tay chân bị chém đứt, nhưng đã được Dương Đỉnh Du hạ lệnh nhanh chóng thu thập thỏa đáng, chỉ để lại một ít máu đỏ tươi chưa kịp đọng lại ở trên lá cây, thật lâu mới thấm sâu vào đất - một hồi công thành vừa mới dứt. Thành dưới sự công kích bị hư hại một ít, mà Thiết Thạch Khoan lại một lần nữa chống cự được công kích đến mức không muốn sống của Dương Đỉnh Du.
Trên tường thành, một mảnh bận rộn, những cung tên, thạch lăn bị tổn hao trong trận công thành lúc nãy đều đã được chuẩn bị lại thỏa đáng. Ánh mắt Thiết Thạch Khoan phóng ra phía xa, hơi hơi cau mày. Liên miên liều trại trên bờ sông Bá Duyên hà khó mà đếm hết được. Quân số của đối phương - phỏng chừng là năm mươi vạn. Năm mươi vạn là cái khái niệm gì? Mặc dù Viêm Sa cường đại, binh đông tướng mạnh, nhưng năm mươi vạn quân cơ hồ là hơn một nửa binh lực của Viêm Sa. Dương Đỉnh Du là tướng lãnh trẻ tuổi cường đại nhất Dương gia, là người trung kiên trong toàn bộ Viêm Sa hiếu chiến. Trước đó nghe đồn, nàng võ nghệ cao cường, tinh thông binh pháp, nàng vẫn luôn công ở sa trường, nghiệp biên cương, vẫn luôn chủ trương việc dụng binh với Phượng Linh...
Thiết Thạch Khoan đứng trên tường thành, trên mi tâm nhắn thành chữ xuyên. Người Viêm Sa nguyên bản rất hiếu chiến, binh tướng dũng mãnh, toàn bộ ý chiến đều nằm trên đại lục Phượng Linh. Nay...
"Tướng quân! Tất Quyền Ngọc tướng quân đến!" Một gã vệ binh đi nhanh đến, đối với Thiết Thạch Khoan đang suy tư chắp tay báo.
"Nhanh như vậy!" Thiết Thạch Khoan thu lại ánh mắt ở nơi xa xôi, hơi sửng sốt một chút, ở phía đuôi lông mày không khỏi xuất hiện một chút kinh hỉ. Tất Quyền Ngọc từng là thuộc hạ của hắn, một thân võ nghệ, khả năng mang binh, sức chiến đấu đều rất tốt. Nay đến Hổ Khiếu thành, thật sự là một trợ lực rất lớn của hắn.
Đang suy nghĩ, trên tương thành đã xuất hiện một người đang đi đến. Một thân khôi giáp bạch sắc, trên lưng mang trường thương, dáng người nhỏ gầy lại cao ngất, không phải Tất Quyền Ngọc đến thì còn là ai?
"Tướng quân! " Tất Quyền Ngọc thất Thiết Thạch Khoan, nhanh chóng bước đến, Thiết Thạch Khoan một thân khôi giáp đen cũng đi nhanh đến tiếp đón.
Hai người đến gần nhau, hai tay nắm chặt, trong nhất thời có chút nói không nên lời. Hai người từng ở trong Dũng Sĩ quân đoàn này, khi đó Thiết Thạch Khoan là đại tướng quân, còn Tất Quyền Ngọc chính là một đại đội trưởng thân hình gầy yếu. Một hồi luận võ, Tất Quyền Ngọc được phong làm phó tướng, trong âm thầm, hai người vẫn thường xuyên luận võ với nhau, Tất Quyền Ngọc kính trọng Thiết Thạch Khoan, Thiết Thạch Khoan yêu quý tiểu tướng võ nghệ cao cường, tinh thông binh pháp.
Đã từng bao nhiêu lần hai ngươi nâng cốc ngôn hoan, bao nhiêu lần hai người đấu thương kiếm. Nay thời điểm nguy hiểm, tiểu bối ngày xưa đã trở thành chiến hữu, trong tịch dương này, gặp lại trên chiến trường, thân thiết đến lạ.
"Vẫn là bộ dáng đàn bà đó! Đã là đại tướng quân kiêu ngạo, cũng đã thành thân, như thế nào cơ thể vẫn không thay đổi, trên chiến trường, người khác còn tưởng ngươi dễ bị khi dễ!" Thiết Thạch Khoan buông tay Tất Quyền Ngọc ra, vỗ vỗ vai Tất Quyền Ngọc - tay kia cũng thật mềm mại nhỏ gầy. Thật giống nữ nhân!
"Vậy cũng tốt, phẫn trư ăn thịt hổ, cứ để bọn họ nghĩ như vậy, sau đó họ sẽ bị ta đánh bại thản hại!" Tất Quyền Ngọc ha ha cười nói: "Chiến sự như thế nào rồi?"
Thiết Thạch Khoan thu lại nụ cười, hơi nhíu mày nói: "Có ít nhất năm mươi vạn người, đại tướng quân Dương Đỉnh Du của Viêm Sa suất lĩnh. Mười ngày trước đọa lấy Bá Duyên hà, đóng quân ở bờ sông, tình thế này chính là cường công. Trong mười ngày này, đã có ba lượt cường công. Xem ra ý của Dương Đỉnh Du là dùng chiến thuật không sợ tử chiến của Viêm Sa, công phá Hổ Khiếu thành. "
Tất Quyền Ngọc lui từng bước ra phía sau, thực hiện quân lễ với Thiết Thạch Khoan, sau đó lang lảnh nói: "Lần này Tứ Phương quân đoàn chịu hoàng mệnh, trợ giúp Dũng Sĩ quân đoàn, có tổng cộng hai đại đội, hai mươi vạn binh. Bộ binh mười lăm vạn, binh cung tiễn bốn vạn, công binh, kỵ binh một vạn. Trong đó có năm vạn là tinh binh, chỉ mới luyện tập hơn một tháng, trước khi chiến sự xảy ra, Hoàng Thượng có nhận được mật báo, Viêm Sa điều động trưng binh, sức chiến đấu không tốt lắm. Ngoài ra còn có ba đại đội, hai vạn tám nữ binh, về phần tướng lãnh, phó tướng có sáu người, bao gồm cả ta, từ lúc này do Thiết đại tướng quân thống nhất chỉ huy. Đây là công văn!" Tất Quyền Ngọc nói xong, lấy công văn từ trong áo giáp trình cho Thiết Thạch Khoan.
Trong sắt đá lại có ấm áp, đứa nhỏ Tất Quyền Ngọc này, luôn biết lúc nào nên loại trừ một số mâu thuận không cần thiết, hắn là đại tướng quân, Tất Quyền Ngọc cũng là đại tướng quân, so về cấp bậc đều ngang nhau. Ở thời điểm đối địch, quyền chỉ huy thuộc về ai, thời điểm không hợp ý kiến, nghe ai, lúc trước ở trong mật chỉ của Hoàng Thượng cũng không có đề cập đến, mặc dù giao tình của hắn cùng Tất Quyền Ngọc rất tốt, nhưng tình cảm cá nhân là một chuyện, chiến sự lại là một chuyện khác. Trên thực tế, trước khi Tất Quyền Ngọc đến, quả thật có chút nan giải.
Chính là không ngờ đến, Tất Quyền Ngọc vừa đến Hổ Khiếu thành liền bỏ qua lập trường, giao quyền chỉ huy quân đội cho hắn. Như thế, Tất Quyền Ngọc mang đến hai mươi vạn nhân mã kia, hắn tuyệt đối có quyền khống chế, điều này có nghĩa Tất Quyền Ngọc hoàn toàn tín nhiệm hắn. Bởi vì, bất cứ quân đoàn trưởng nào cũng không muốn giao binh của mình cho người khác dùng, dù sao nếu đối phương có mộ chút tư tâm, vậy khi trên chiến trường, ngươi chết chính là binh của hắn.
Thiết Thạch Khoan trịnh trọng hướng Tất Quyền Ngọc hoàn kể, sau đó hai tay tiếp nhận công văn. Trong lòng cảm khái, Tất Quyền Ngọc là đại tài, hắn có thể nhìn rõ đại cục, không phải loại tiểu nhân hẹp hòi có thể bằng được. Như thế, hai người thực hiện đơn giản các quân lễ. Tất Quyền Ngọc nhìn liên miên liều trại ở bờ sông Bá Duyên hà phía xa xa, thở dài nói: "Lần này Dương Đỉnh Du không muốn sống nữa!"
"Sợ nhất chính là những người hiếu chiến không muốn sống!" Thạch Khoan lắc đầu, nhớ lại những ngày tiến công điên cuồng của Dương Đỉnh Du. Mỗi lần công thành đều tấn công không muốn sống nữa.
"Nàng không quý trọng tính mạng binh lính của nàng, đó là bởi vì Viêm Sa lấy máu mà thành. Từ trước đến nay, quân đội đều cường hãn không sợ chết, bất quá, quân đội như vậy, chỉ cần một hồi trống liền làm tinh thần trở nên hăng hái, tái mà suy, tam mà kiệt. Nàng đương nhiên mạnh về công, cường công đến mức không muốn sống. Chỉ tiếc gặp Thiết Thạch người Khoan ngài thủ Hổ Khiếu thành này, tường đồng vách sắt." Tất Quyền Ngọc cười nói.
"Cho dù là tường đồng vách sắt thì cũng không thể chịu nổi thế công của nàng như vậy. Sĩ khí mới là vấn đề! Nếu Quyền Ngọc ngươi tới trễ, ta chỉ sợ, Dũng Sĩ quân đoàn liền bị càn quét. Quân đội Viêm Sa cường hãn không sợ chết, loại dũng mãnh này, có thể hủy đi ý chí của người khác. Binh lính của bọn họ, cho dù bị ngươi đâm một thương vào bụng đến mức lòi ruột chỉ cần hắn còn một hơi thì cho dù dùng răng nanh hắn cũng sẽ cắn một miếng thịt từ trên người ngươi xuống...." Thiết Thạch Khoan lắc đầu, quân Viêm Sa thật là đáng sợ.
Tất Quyền Ngọc hơi hơi nhíu chân mày, ánh mắt rơi trên 'đám nắm độc' phía xa kia. Trong lòng rùng mình. Ở trên chiến trường, hai quân đều dùng dũng mà đấu. Vậy ai xé rách ý chí của đối phương trước, ai có thể chặt đầu đối phương treo ở đầu tường trước. So về đung mãnh, Phượng Linh không phải đối thủ của Viêm Sa a... Tình huống này, chẳng lẽ chờ bọn chúng tới chà đạp?
"Thiết, tướng quân có từng nghĩ tới sẽ phản công hay không?" Tất Quyền Ngọc hỏi.
"Công thành chiến, chúng ta có thể chuẩn bị tốt công tác phòng ngự, chiếm được tiên cơ còn có thể giữ được Hổ Khiếu thành, nhưng nếu là phản công, với binh lực của quân ta, tấn công Dương Đỉnh Du cũng là một việc khó khăn. Quyền Ngọc ngươi có biện pháp nào khả thi hơn không?" Thiết Thạch Khoan nghiêng đầu nhìn Quyền Ngọc.
"Quân địch dũng mãnh, chúng ta không thể địch lại được, phải dùng trí. Dù sao, chúng ta ở trong thành phòng thủ chờ họ đến tấn công, cũng không phỉ là kế sách lâu dài. Theo những lần quân báo, lúc này đây đại quân Viêm Sa đã tiếp cận, không dễ dàng đánh lui, một lần công không được sẽ có lần thứ hai, lần thứ hai công không được sẽ có lần thứ ba, tường thành này còn có thể chịu được bao nhiêu lần công kích điên cuồng như vậy nữa? Binh lính Phượng Linh ta đã thấy sự dã man của bọn chúng, cho dù đối phương tổn thất binh lực nhiều hơn chúng ta, nhưng sau khi vài lần đến công thành, thì tâm binh lính của chúng ta cũng sinh ra sợ hãi, khi đó, ý chí chiến đấu sẽ giảm xuống, dao động quân tâm, Hổ Khiếu thành cũng sẽ không vững được. Tướng quân cũng biết, Hổ Khiếu thành là thành trì quan trọng nhất ở phía đông, một khi đình trệ, hậu quả sợ không nghĩ đến nổi" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc dừng ở phía xa, Mặt Trời chiều ngã về phía tây, hắt lên những 'cây nấm độc' một màu vàng hào quang.
"Quyền Ngọc nói đúng, nhưng nếu công, thì công bằng cách nào?" Thiết Thạch Khoan nói. Tấn công, cũng không phải là một nữa gian nan, binh lực đối phương cường thịnh, không phải muốn công liền công.
"Ý của ta là, mục đích ủa trận tấn không không phải là chiến thắng trận lớn gì, mà là cho nàng xem một chút bản lĩnh, thể hiện quân uy của ta quan trọng hơn. Hôm nay song phương vừa mới ngưng chiến, Tứ Phương quân đoàn lại mới đến, Dương Đỉnh Du có lẽ cũng chưa biết viện binh của ta đã đến. Theo ý của ta là thừa dịp đêm nay, chúng ta đánh lén nàng, tướng quân người xem, lúc này là ngày tây hạ, tầng mây rất dày, đêm nay không trăng không sao, ánh sáng sẽ không tốt, suốt đêm nay chúng ta sẽ làm vài cạm bẫy ở dưới tường thành, trên tường thành, chuẩn bị thật tốt, cho quân canh giữ thật tốt. Đồng thời cho binh cung tiễn đánh lén địch doanh, binh lực không cần quá nhiều, một vạn người, chia làm mười tổ, mỗi tổ năm trăm người, ở chiến tuyến, lấy hỏa công làm chủ, mục đích là quấy phá. Tướng lãnh đối phương biết rõ binh pháp, khoảng cách giữa các liều trại chằng chịt kia đều ở mức an toàn ngừa hỏa công, chúng ta dùng hỏa công nhất định không làm tổn thương bao nhiêu người của quân địch. Nhưng chúng ta chủ yếu là chọc giận quân địch. Lấy thói quen của quân Viêm Sa, cho dù Dương Đỉnh Du lợi hại biết đây là dụ địch, nhưng cũng không thể khống chế tốt cảm xúc của binh lính được. Thừa lúc binh lịch của họ phẫn nộ, chúng ta phản công." Tất Quyền Ngọc hơi hơi suy nghĩ nói.
"Sau đó thì sao?" Thiết Thạch Khoan biết Tất Quyền Ngọc không phải là người liều lĩnh. Nghe xong một nửa phía trước, liền nóng lòng muốn nghe nửa phía sau. Trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, tường thành của Hổ Khiếu thành không gần với bờ của Bá Duyên hà, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có thể thấy mộ mảnh liều trại liên miên, thế nhưng Tất Quyền Ngọc lại có thể nhìn thấy rõ khoảng cách giữa các liều trại... Không thể tưởng tượng nổi.
"Trước ta chúng ta đã mai phục, như ta đã nói, trong lúc làm bẫy, không cần quá sâu, chỉ cần làm ra những khe rảnh không bình thường là được, đối phương tấn công ba lần, đối việc nơi này bằng phẳng là rất rõ ràng, vào đêm công kích, đương nhiên sẽ không tưởng tượng được sẽ có chướng ngại, đến lúc đó một khi có người té ngã, mà đối phương lại đánh một cánh nhanh chóng, như vậy có thể loại trừ được rất nhiều quân địch. Chúng ta ở hai bên, cho năm vạn người mai phục , những binh sĩ này đều mặc hắc giáp, thủ phục, binh khí, đợi quân địch tiến vào phạm vi tấn công của chúng ta, quân chúng ta liền bạo phát công kích. Khi đó, vào đêm khuya tầm mắt của quân Viêm Sa không tốt, không biết rõ chi tiết quân ta, tự nhiên hỗn loạn, công thành đương nhiên không phải là thật, quân ta không thể ham chiến, một khi tướng lãnh đối phương chỉnh đốn lại quân ngũ hay mặt trời bắt đầu mọc lên, ta lập tức lui binh. Sau đó tiến vào thành trì phòng thủ. Quân địch lúc đó không chuẩn bị tốt, cho nên khi đánh chúng ta sẽ chiếm một chút thế thượng phong. Thủ vững thành là tốt rồi. Đối phương tấn công hồi lâu nhưng không được gì tự khắc sẽ lui. Trận chiến này, xem như là phô trương một chút khí thế của Phượng Linh ta!" Tất Quyền Ngọc cười nói.
Thiết Thạch Khoan suy tư mộ chút: "Hảo! Tối nay liền an bài như vậy!"