“Ha ha, hoàng thúc mau tới đây, ha ha ha……” Hiên Viên Bình An đang đắc ý, một quả cầu tuyết đã đập vào gương mặt tròn vo của nó, vội vàng xoay người chạy trốn, lại bị “bụp” một cái chọi trúng mông, nó phấn khích kêu oa oa. Đứa bé nho nhỏ, không nên có nhiều sầu muộn như vậy, dáng vẻ thâm trầm ăn nói cẩn trọng kia, nguyên do là vì thường xuyên cô đơn không được giải sầu. Nếu Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn có đệ đệ ở bên cạnh, thì tính cách của y cũng không trở nên thâm trầm đến vậy.
Hiên Viên Cẩm Mặc đứng cạnh gốc mai, mỉm cười nhìn hai chú cháu đằng kia chơi chọi tuyết, đương nhiên đa phần là người nào đó ỷ mình võ công cao cường biến Đại hoàng tử thành bia sống luyện ngắm ám khí mà thôi. Hoàng hậu đứng bên cạnh có ý muốn trò chuyện với Hoàng thượng, chỉ là đề tài nói đến nói đi cũng toàn là mấy việc nghiêm chỉnh trong An Bình Cung, hoặc là đạo trị quốc gì gì đó.
Tuyết trên đất đã có vài chỗ bị đóng băng, băng vụn lổm chổm. Tuyết đọng thật dày vùi lấp cả hai chân, dính ướt đôi giày màu vàng sáng, khí lạnh nhè nhẹ xâm nhập vào lòng bàn chân, lúc đầu thì không để ý, nhưng chưa được bao lâu, chân trái đá bắt đầu đau âm ỉ. Hiên Viên Cẩm Mặc không thể không nhíu mày, càng không có tính nhẫn nại với mấy lời muốn gây chú ý của Hoàng hậu.
“Phù ” Hiên Viên Bình An mệt đến đầu đầy mồ hôi rốt cục ngã xuống đất, thở phì phò.
Phượng Ly Thiên cười xấu xa đi qua, dùng mũi chân đá đá tiểu tử đã nằm dài trong tuyết kia: “Mới đó mà đã không chịu nổi rồi sao?”
“Hoàng thúc, người bắt nạt con!” Tiểu tử kia vô lực lên án.
“Bình An, không còn sớm nữa, về làm bài tập thôi.” Có lẽ đã cảm nhận được sự lãnh đạm và không kiên nhẫn của Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng không muốn tự tìm mất mặt nữa, liền gọi Đại hoàng tử theo nàng trở về.
Hiên Viên Bình An đành phải đứng lên, lưu luyến nhìn hoàng thúc một cái. Phượng Ly Thiên cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Về làm bài tập đi, ngày khác rồi tới tìm hoàng thúc chơi.”
“Dạ.” Vẻ mặt thất vọng của Đại hoàng tử lập tức vui vẻ trở lại, cung kính hành lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc, “Nhi thần cáo lui.” Rồi ngoan ngoãn để Hoàng hậu dắt đi.
“Chúng ta cũng trở về đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn xuống đau nhức co rút bên chân trái, đi qua kéo tay Phượng Ly Thiên.
“Mới ra ngoài mà sao lại về rồi? Mặc, không phải ngươi muốn đạp tuyết sao?” Phượng Ly Thiên cười khẽ, cởi áo choàng trên người xuống khoác lên người ca ca.
“Đột nhiên không muốn nữa.” Hiên Viên Cẩm Mặc đưa tay cầm lấy hai cục lông màu tím, xoay người về đường cũ.
Phượng Ly Thiên gãi gãi đầu, không biết làm sao lại chọc Mặc không vui rồi, Hiên Viên Cẩm Mặc bước trong tuyết, đột nhiên lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, Phượng Ly Thiên phóng nhanh một cái, từ phía sau đỡ lấy, y mới không bị té ngã: “Mặc, làm sao vậy?? Hắn vội vàng xoay người y lại, nhìn thấy ca ca cắn môi, giống như đang phải chịu đau đớn nào đó.
Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lắc đầu, đẩy hắn ra muốn đi tiếp, hiện giờ việc y muốn làm nhất chính là trở về noãn các, cởi đôi giày lạnh như băng ra, phủ một tấm thảm da hổ lên đùi. Phượng Ly Thiên tất nhiên sẽ không cho y đi, túm người kéo vào trong lòng, bế lên, nhấc chân vọt tới điện Bàn Long.
“Mặc, rốt cuộc khó chịu ở đâu? Mau nói đi!” Phượng Ly Thiên phóng vút trên tuyết, giọng nói vẫn mang theo lo lắng.
“Ta không sao, chỉ là chân hơi đau thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc vuốt ve hai má Phượng Ly Thiên, ý bảo hắn đừng quá sốt ruột, nhưng lại bị người nọ hung hăng trừng cho một cái: “Đau chân mà còn nói không sao!”
Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, không biết nên nói gì cho phải, y muốn nói đây là bệnh cũ không sao cả, nhưng lo là nói lời này ra không chừng hậu quả còn nghiêm trọng hơn, nên đơn giản ngậm miệng lại, chôn mặt trong cổ vai Phượng Ly Thiên, tránh bị nhóm nô tài nhìn thấy rồi mất mặt.
“Truyền Thái y!” Đức Phúc chỉ thấy một trận gió lướt vào trong điện Bàn Long, hình như giọng nói vừa rồi là của Vương gia…… giật mình một cái, cuống quít gọi người đi truyền Thái y.
Thả người trong lòng lên nhuyễn tháp, nhanh chóng cởi giày cho y, trước khi Hiên Viên Cẩm Mặc kịp hoàn hồn đã kéo quần y xuống luôn.
“Thiên nhi, ngươi đây là……” Hai chân thon dài rắn chắc bại lộ trong không khí, mấy dấu xanh xanh đỏ đỏ còn rất rõ ràng, Hiên Viên Cẩm Mặc cắn cắn môi, tuấn nhan đỏ hồng.
Phượng Ly Thiên cũng biết là mình quá hấp tấp, kỳ thật vén ống quần lên là thấy được rồi, hắn vội ho một tiếng, kéo thảm da hổ qua đắp lên cho y. Đoạn thái y lảo đảo đội tuyết chạy tới điện Bàn Long, ánh mắt dò xét giữa hai người, cuối cùng xác định hẳn là Hoàng Thượng bị bệnh.
“Hoàng Thượng đột nhiên nói đau chân, đây là có chuyện gì?” Phượng Ly Thiên túm Thái y đang ngẩng người lại, ném tới bên người Hiên Viên Cẩm Mặc.
Đoạn thái y nghe nói đau chân, lập tức sáng tỏ, ngồi xổm xuống ý bảo Hiên Viên Cẩm Mặc vươn chân ra để kiểm tra. Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài: “Không cần xem nữa, vẫn như cũ thôi.” Tay trái nhẹ nhàng đè chặt góc chăn, tránh người khác xốc chăn lên lại thấy y không có mặc quần.
“Thần đi nấu chút nước gừng giúp Hoàng Thượng làm ấm thân.” Đoạn thái y cũng không miễn cưỡng, đứng dậy chuẩn bị đi.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Phượng Ly Thiên nheo mắt lại, giọng nói trong trẻo trầm thấp hơn thường ngày rất nhiều, không có tức giận, lại khiến người không rét mà run.
“Hồi, hồi Vương gia.” Đoạn thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng bất chấp Hoàng Thượng có phản đối hay không, trực giác nói cho ông biết Vương gia còn đáng sợ hơn Hoàng Thượng, “Chân trái của Hoàng Thượng vì bị thương vào đợt thu săn năm trước, để lại tật, hồi tháng sáu ở núi tuyết lại bị cóng, cho nên để lại bệnh căn, một khi gió thổi trời mưa đều sẽ đau, gặp khí lạnh cũng phát tác, vừa rồi chắc là đứng trong tuyết lâu, nên khí lạnh mới……”
“Trị thế nào?” Phượng Ly Thiên ngồi xuống bên nhuyễn tháp, cách một lớp thảm nhẹ nhàng xoa bóp chân trái của Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Chứng hàn thấp này một khi để lại thì khó mà trị tận gốc, Hoàng Thượng còn trẻ, hiện giờ phải kiên trì dùng nước thuốc ngâm chân mỗi ngày, thường ngày cũng phải chú ý giữ ấm đùi, bằng không đến già sẽ càng khổ.” Đoạn thái y rụt cổ, chân bị hàn thấp là nghi nan tạp chứng, ngàn năm qua cũng chưa giải quyết được, nhất thời ông cũng không nghĩ ra cách gì tốt.
Phượng Ly Thiên trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đi chuẩn bị nước ngâm chân đi.”
“Dạ, vi thần cáo lui.” Đoạn thái y cung kính lui ra ngoài, chỉ để lại huynh đệ hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vì sao không nói cho ta biết?” Phượng Ly Thiên thản nhiên hỏi.
“Chút bệnh da lông thôi mà, không kịp nói.” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không để ý lắm.
Phượng Ly Thiên không nói gì, bảo cung nhân tăng lửa trong lò đồng lên, rồi đặt thêm một chậu than ở nhuyễn tháp, mình thì cởi áo ngoài mang theo khí lạnh ra, ngồi xuống kéo chân trái của Hiên Viên Cẩm Mặc đặt lên đùi mình, vận chân khí Lưu hỏa ấm áp vào lòng bàn tay, thủ pháp thuần thục bắt đầu vuốt ve.
“Ha……” Chân co rút đau đớn, trong lòng bàn tay ấm áp dần dần bớt đi, Hiên Viên Cẩm Mặc thả lòng người dựa vào gối, thoải mái rên một tiếng.
“Mặc, về sau nếu có chỗ nào không khỏe, nhất định phải nói với ta.” Phượng Ly Thiên nhìn ca ca sắp ngủ mất, dịu dàng nói, thấy người nọ mở mắt ra, liền nghiêng qua hôn một cái lên khóe mắt y, “Ngươi đã không còn một mình nữa, ngươi phải học cách chia sẻ với ta.” Đối mặt với Mặc thế này, hắn muốn giận cũng giận không nổi.
Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, vươn tay ôm cổ đệ đệ, cũng hôn lên khóe mắt hơi nhếch kia: “Ta hứa với ngươi.” Hôn nhẹ lẫn nhau, sau đó đổi xuống chạm khẽ vào môi, rồi lập tức dính chặt một chỗ, liếm cắn nóng bỏng, triền miên. Vài cung nữa bưng nước ngâm chân vào rồi lại đỏ mặt lui ra ngoài.
Một ngày này, ở trên nhuyễn tháp làm ấm chân và phê tấu chương.
Tuyết dần nhỏ lại, chỉ còn gió bấc cô độc, bất lực gào khóc giữa đêm.
Đêm khuya, song cửa bị gió bấc mạnh mẽ thổi vào có hơi lung lay, dù cửa sổ đã đóng chặt, nhưng tấm màn màu vàng sáng vẫn bị thổi mà khẽ đong đưa. Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, tiếng gió gào thét ngoài kia khiến người ta bất giác rụt người vào ổ chăn. Có lẽ bị gió lạnh ảnh hưởng, chân trái lại bắt đầu co rút, hơn nữa có xu thế càng ngày càng dữ dội. Vốn định nhẫn nhịn cho qua, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, nhưng cảm giác kia quá mãnh liệt, rõ ràng rất buồn ngủ lại không thể đi vào giấc ngủ.
Vốn định giống như trước kia, chịu đựng qua một đêm, nhưng mà, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp sao lưng, Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, nhẹ giọng gọi: “Thiên nhi…… Thiên nhi……”
“Mặc…… Làm sao vậy……” Phượng Ly Thiên mang theo nồng đậm giọng mũi mơ hồ đáp.
“Đau……” Trong giọng nói mang theo sự ỷ lại mà chính y cũng chưa từng phát hiện.
Phượng Ly Thiên bật mở mắt ra: “Đau ở đâu? Chân sao?” Chiếm được trả lời xác định, hắn liền xoay người Hiên Viên Cẩm Mặc lại, hai người nằm đối mặt nhau, vươn tay kéo chân trái của người trong lòng đặt lên lưng mình, tụ nội lực trong lòng bàn tay, phủ lên đầu gối lạnh lẽo kia, đưa Lưu hỏa vào kinh mạch trên đùi y, dẫn đường Lưu hỏa vận hành dọc theo kinh mạch trên đùi. Lưu hỏa vốn không thể vận hành trong cơ thể người chưa từng luyện qua nó, nhưng Phượng Ly Thiên đã luyện đến tầng thứ chín, có thể cùng Lưu hỏa hai hợp thành một, Lưu hỏa là một bộ phận của hắn, dĩ nhiên có thể vận dụng thoải mái, không bị hạn chế.
Đợi đến khi Lưu hỏa quen với hoàn cảnh mới, liền biến chân của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng trở thành một phần thân thể của Phượng Ly Thiên, bắt đầu lưu chuyển tự nhiên giữa hắn và chân y, đến lúc này Phượng Ly Thiên mới thả lỏng tâm thần, để mặc chân khí tự hành chuyển động, dùng tai trái ôm Hiên Viên Cẩm Mặc, trấn an hôn hôn thái dương y, yên tâm ngủ.
Lưu hỏa ấm áp vận chuyển giữa gân mạch, trừ bỏ hàn thấp trên đùi, vô cùng thoải mái. Hiên Viên Cẩm Mặc hừ khẽ một tiếng, cọ cọ hai má lên ***g ngực rộng lớn bên cạnh, yên tâm ngủ. Từ khi bắt đầu mùa đông đến nay, đây là lần đầu tiên y ngủ say như vậy. Xem ra, mùa đông này, không cần lo lắng nữa.
Sáng sớm hôm sau, tiếng thét chói tai của Hoàng hậu phá vỡ yên tĩnh trong cung, không tìm thấy Đại hoàng tử!
Thượng Quan Tư Di hoang mang rối loạn chạy đến điện Bàn Long khóc kể, nói là đến sáng mới phát hiện không thấy Hiên Viên Bình An đâu cả, cũng run rẩy trình lên một lá thư tìm thấy trong phòng Đại hoàng tử.
Phượng Ly Thiên nhận lấy lá thư xem một lượt, đồng tử chợt thắt lại, trên thư yêu cầu Hiên Viên Cẩm Mặc trả lại những trưởng lão Hàn Cốc đang bị giam giữ, đồng thời tự mình đến bên sườn núi phía Tây đưa người, không được dẫn theo quân đội hay ám vệ.