Buổi tối trong hoàng cung vẫn luôn tĩnh lặng an nhàn. Bởi vì đã qua giờ giới nghiêm, Vương gia vừa từ trong thành về tới đang đứng ở ngoài cửa cung thở dài, đường đường là Trấn Quốc thân vương vậy mà từ trước tới nay mỗi khi vào hoàng cung đều chưa đi bằng cửa chính được bao nhiêu lần. Nói đi cũng phải nói lại, hình như không có vị thân vương nào mà đêm hôm khuya khoắt chạy tới tẩm cung Hoàng đế nhỉ? Cảm khái cũng chỉ phí công, hắn trực tiếp đề khí nhảy lên tường cao, ngựa quen đường cũ chạy tới điện Bàn Long.
Hắn lướt cực nhanh trên tường cung, đôi lúc sẽ có một vài hơi thở xuất hiện xung quanh, càng đến gần tẩm cung người ẩn nấp lại càng nhiều. Ám vệ trong cung đều bị Bích Khung lôi đi giáo dục lại một lượt, xem ra hiệu quả không tệ, ít nhất cũng có người phát hiện ra hắn.
Đêm khuya sương dày, Phượng Ly Thiên lủi vào trong điện Bàn Long, thay ra hắc y dính khí lạnh trên người, mặc vào vương phục mềm mại hoa lệ, đứng trước bếp lò làm ấm người xong mới đi vào phòng trong. Bên trong vẫn giữ đèn lại cho hắn, nhưng không có người chờ hắn trở về, trong phòng trống trơn, chỉ có Lục Sa trực đêm trong phòng hai bên vách bước ra hành lễ với hắn.
“Vương gia, Hoàng Thượng còn đang ở Ngự Thư phòng, dặn nếu Vương gia trở về thì bảo ngài ngủ trước, Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng về thôi.” Lục Sa rót một ly nước ấm cho hắn, đi đến bên giường lấy ra lò sưởi trong chăn, tỏ ý hắn có thể lên giường ngủ được rồi.
Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, trèo lên giường, chăn mềm màu vàng sính ấm áp thoải mái, nhưng thiếu mất khối thân thể rắc chắc ấm áp kia, vẫn thấy rất vắng vẻ, vô cùng khó chịu.
Ngự Thư phòng, đêm đã khuya, nơi này vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Đã gần bước sang năm mới, sự vụ trong triều đột nhiên nhiều ra, mãi mà cũng xử lý không xong. Hiên Viên Cẩm Mặc xoa xoa mi tâm, khó khách trước kia phụ hoàng không thích Tết đến, mỗi lần đến cuối năm, có rất nhiều chuyện đều phải giải quyết dứt điểm, hơn nữa đến Tết phải nghỉ, cho nên phải sắp xếp ổn thỏa những việc trong thời gian đó, từ sớm đến tối y đều không có thời gian rãnh rỗi, không chừng tới trước khi Tết đến y đều phải bận rộn thế này.
Vươn tay xoa bóp bả vai tê dại đau nhức, nghĩ sẽ rất nhanh có đến mười ngày dài nghỉ ngơi cùng Thiên nhi, có thể cùng Thiên nhi ra ngoài chơi mà không bị quấy rầy, cảm thấy mệt thế này cũng đáng. Hiên Viên Cẩm Mặc hít sâu một hơi, lại cầm lấy bút son, chữ trên tấu chương dần dần có chút mơ hồ, lắc lắc đầu xem tiếp, chỉ nhìn rõ trong chốc lát rồi lại thấy mơ hồ. Y duỗi người rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại tựa vào một vật thể ấm áp, vật thể kia tự động ôm eo y kéo ra sau, để y càng thoải mái hơn.
Khẽ nhếch môi một cái, Hiên Viên Cẩm Mặc yên tâm giao sức nặng toàn thân cho người phía sau, cầm tấu chương lên xem tiếp. Một đôi bàn tay ấm áp to lớn bắt đầu dùng sức lực vừa phải xoa bóp vai y, eo y, thoải mái đến mức y phải rên khẽ một tiếng: “Sao lại chạy tới đây?”
“Không có ngươi ta không ngủ được.” Phượng Ly Thiên làm nũng đáp.
Hiên Viên Cẩm Mặc cười cười, nhịn không được ngáp một cái, một lớp nước mỏng manh phủ mờ hai mắt, y tựa vào ngực Phượng Ly Thiên hơi nghiêng đầu qua: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ nhanh chóng xử lý xong mấy việc này rồi về với ngươi.”
Đôi mắt màu đen mang theo lệ mỏng, lấp lánh dưới ánh nến, cực kỳ xinh đẹp, đồng thời còn mang theo một nét mệt mỏi mơ màng, Phượng Ly Thiên không khỏi cúi đầu xuống, hôn hôn đôi mắt xinh đẹp kia. Sau đó, không thèm nói một câu đã bế người lên bước đi.
“Thiên nhi, thả ta xuống, còn rất nhiều chuyện……”
“Ngày mai làm cũng vậy thôi, ngủ trước đi.” Mặc kệ người trong lòng vùng vẫy, Phượng Ly Thiên bước nhanh ra ngoài.
“Không được……” Đang muốn phản đối, Phượng Ly Thiên đã ôm y ra khỏi Ngự Thư phòng, thị vệ xung quanh đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn qua bên này, Đức Phúc bày ra vẻ mặt quái dị đi theo sau Vương gia.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Đức Phúc, mặt “phừng” một tiếng đỏ hồng, y lập tức chôn mặt xuống vai Phượng Ly Thiên, nhỏ giọng nói: “Tên khốn, mau thả ta xuống đi.”
“Mặc, việc đã đến nước này, ngươi cứ vờ như đang ngủ là được rồi.” Phượng Ly Thiên ghé vào tai y nhẹ giọng nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc tức giận hừ một tiếng, cũng chỉ có thể làm theo.
Từ Ngự Thư phòng đến điện Bàn Long, còn phải đi một đoạn đường rất dài, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên thân người yêu, là hương ngô đồng nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm, dường như nghe thấy tiếng lá ngô đồng va vào nhau kêu sàn sạt, đôi cánh tay rắc chắc ấm áp khiến y nhớ tới chiếc võng bằng dây thừng lúc hai người mới gặp nhau, an toàn thoải mái, xuyên qua lớp lớp lá cây trên ngọn ngô đồng có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng, chập chờn sau cành lá màu đen lúc ẩn lúc hiện.
Trở lại điện Bàn Long, Phượng Ly Thiên ra hiệu cho mọi người im lặng, nhẹ nhàng đặt người trong lòng đã ngủ say lên long sàng, nhẹ tay nhẹ chân cởi quần áo cho y, mình cũng tự cởi áo ngoài, ôm lấy khối thân thể vô cùng phù hợp với mình này, hài lòng nhắm mắt lại.
Mấy ngày kế tiếp, Phượng Ly Thiên không chạy ra cung nữa, ngoan ngoãn đứng ở Ngự Thư phòng phụ trách làm đệm dựa, gối đầu, tiểu tư đọc tấu chương, cung nữ pha trà, thư đồng mài mực, rất nhiều rất nhiều vai trò khác, ngoại trừ thỉnh thoảng hôn một cái, sờ một chút để giải thèm ra, cũng không làm ra hành động gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc nữa.
Đảo mắt đã tới đêm 30, mọi chuyện rốt cuộc cũng đã xong, Hiên Viên Cẩm Mặc ăn no ngủ kỹ xong, lập tức vô cùng phấn khởi cùng Phượng Ly Thiên chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.
“Thiên nhi, đêm 30 mà sao phải đi dạo chợ vậy?” Bị kéo tay thong dong đi vòng vòng trên đường, Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không vui, y bận rộn tất bật hết mấy ngày, chỉ vì muốn hôm nay có thể ở trong cung cùng Thiên nhi thử quần áo mới, ăn điểm tâm mới như trước đây, giờ lại phải đi lòng vòng ở đây, thật là phí thời gian.
“Mặc, ngươi không nghe người ta nói, đêm 30, cùng họp chợ sao?” Phượng Ly Thiên cười ha hả, “Hàng tết đến giờ này đã không còn bán được nữa, lúc này mua sẽ rẻ lắm đó.”
Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, bọn họ cũng đâu có thiếu tiền, cần gì phải làm vậy?
Rất nhanh, thị vệ nấp ở gần đó bị đẩy ra, mang theo một đống dây pháo lộn xộn, câu đối xuân, bánh chiên, con rối, trống bỏi, mứt quả, vân vân và mây mây……
“Công tử, sao lại tự mình ra ngoài mua hàng tết vậy?” Ông cụ bán mứt quả vui cười hớn hở hỏi.
“Thật ra hàng tết trong nhà mua đủ rồi, ta và ca ca ra ngoài mua chút đồ ăn vặt mới, mang về để khi đón giao thừa cho cháu trai cháu gái ăn.” Phượng Ly Thiên cười hì hì mua hết toàn bộ mứt quả.
“Có phụ thân và thúc thúc như vậy, mấy cháu nhỏ thật có phúc nha.” Cụ ông cười gói mứt quả lại, mình thì khiêng cái bàn cỏ trống không lên, “Cảm ơn công tử nhiều lắm, bán hết sớm như vậy, lão đây cũng có thể về nhà sớm.”
“Chúc mọi người năm mới vui vẻ.” Phượng Ly Thiên cười tủm tỉm đáp lại.
Hiên Viên Cẩm Mặc dần dần bị cái không khí vui mừng này cuốn hút, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười. Ngày Tết trước kia, lúc có Thiên nhi thì còn tốt, hai người cùng quậy phá với nhau vô cùng vui vẻ, nhưng những năm không có Thiên nhi, đều trải qua vô cùng lạnh lẽo, người một nhà tụ họp ăn một bữa cơm tất niên mà cũng có thể ăn đến xảy ra lục đục, ghen tuông với nhau. Y chưa bao giờ biết, thì ra Tết nhất cũng có thể náo nhiệt như vậy, thì ra giúp dân chúng cơm no áo ấm qua năm mới lại khiến người ta vui vẻ như vậy.
Bởi vì là ngày Tết, Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu đều cùng về cung, đến tối, tất cả phi tử, hoàng tử, công chúa cũng đều theo lệ thường tụ lại trên đại điện dự tiệc.
Đêm đến phải đón giao thừa, vươn tay vẫy lui ca múa nhàm chán, Hiên Viên Cẩm Mặc đồng ý yêu cầu của đệ đệ, bảo tất cả mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, cũng may phi tử và con nối dõi của y không nhiều lắm, ngồi vừa đủ chỗ. Phượng Ly Thiên gọi cung nữ mang món ăn vật dân gian hôm nay mua được đặt hết lên bàn, bảo nhóm hoàng tử công chúa kể chuyện cười, ai có thể chọc mọi người cười thì được nhận một xâu mứt quả.
Trong tiếng cười rộn rã đáng yêu của trẻ nhỏ, Thượng Quan Nhan và Hiên Viên Ấp cũng không làm mặt nghiêm túc được nữa, đều cười tủm tỉm. Thượng Quan Nhan chọt chọt đầu Phượng Ly Thiên: “Cung yến tốt đẹp đều bị ngươi phá hỏng hết rồi.”
“Chỉ cần mẫu hậu vui, phá hỏng cái gì cũng không sao cả.” Phượng Ly Thiên nhe răng cười nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc cong cong mắt cười nhìn bọn nhỏ vừa liếm mứt quả vừa đùa giỡn với nhau, giao thừa năm mới, sẽ không còn gian nan như trước kia nữa, không cần đấu trí đấu dũng, không cần cẩn trọng dè dặt, có thể náo nhiệt quây quần cùng nhau, hoàng cung này, rốt cuộc, đã giống một cái nhà……
Qua giờ Tý, mọi người đều tan đi. Hai người vẫy lui hạ nhân, tự mình đi về tẩm cung.
“Mặc, để ta cõng ngươi đi.” Phượng Ly Thiên đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ.
Đêm nay Hiên Viên Cẩm Mặc có uống chút rượu, nhưng không nhiều lắm, còn chưa tới mức không tự đi được, vì thế y khoát tay áo. Nhưng Phượng Ly Thiên đã ngồi xổm xuống trước mặt y: “Lên đi, ta muốn cõng ngươi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc thầm nghĩ hiện giờ là năm mới nên cứ theo ý hắn đi, dù sao xung quanh cũng không có ai khác, vì vậy y lập tức nằm úp sấp lên tấm lưng kiên cố ấm áp ấy.
“Mặc, chờ ngươi già rồi, đi không nổi nữa, ta sẽ cõng ngươi ngày ngày lên núi, ngắm mặt trời mọc.” Phượng Ly Thiên cõng người yêu, chậm rãi đi qua hành lang gấp khúc.
“Chờ ta già đi, không phải ngươi cũng già rồi sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc cười hỏi.
“Bởi vì ngươi là ca ca, cho nên ngươi nhất định sẽ già hơn ta.” Phượng Ly Thiên trả lời, “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chết trước ngươi, không để ngươi một mình sống qua những ngày tháng như trước kia nữa.”
“Thiên nhi…… Vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ nhưng lời hôm nay……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ giọng nói, một giọt lệ từ đôi mắt đang cười chảy xuống, thấm vào trang phục Vương gia mới tinh của người nọ.
“Chuyện đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.” Phượng Ly Thiên xốc người sau lưng lên, bước chân vững vàng đi đến điện Bàn Long.
Dừng lại trước cửa nội thất, Phượng Ly Thiên nhẹ giọng nói: “Mặc, nhắm mắt lại đi.”
“Hửm? Được.” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, nghe lời nhắm lại mắt.
Cửa bị đẩy ra, Phượng Ly Thiên bước qua cửa, thả người trên lưng xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Có thể mở mắt được rồi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là sắc đỏ ngập khắp phòng. Khăn trải bàn, ngọn nến, màn giường, đệm chăn đều màu đỏ, tranh chữ trên tường bị lấy xuống, thay bằng một chữ “Hỉ” thật to.
“Thiên nhi, đây là?” Dù đoán được đó sẽ là một kinh hỉ, nhưng cảnh tượng như thế vẫn khiến y rung động không thôi.
Phượng Ly Thiên bưng hai chén rượu đi đến cạnh y: “Chúng ta không thể bái đường trước mặt người trong thiên hạ, nhưng có trời đất chứng giám, cha mẹ bằng lòng, chúng ta đã có thể thành thân.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhận lấy một chén rượu: “Thiên nhi, thật xin lỗi……” Bởi vì y là Hoàng Thượng, y có trách nhiệm và lý tưởng của mình, cho nên không thể cùng Phượng Ly Thiên phiêu bạt thiên nhai.
“Suỵt……” Vươn một ngón tay thon dài ngăn lại đôi môi muốn nói xin lỗi, Phượng Ly Thiên cong cong hai mắt, “Chúng ta uống chén rượu giao bôi đi.”
Hai tay giao nhau, giống như đồng tâm kết trên góc giường, thắt chặt vào nhau, vĩnh bất phân ly.