Sáng hôm sau, Phượng Ly Thiên theo thói quen đã dậy từ sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên, chỉ có một tia nắng thanh lãnh rọi vào, điểm lên nhiều vết sáng trên lông mi của Hiên Viên Cẩm Mặc. Một tay chống đầu, chậm rãi nghiêng qua, hơi thở nhẹ nhàng thanh mát phả vào mặt Phượng Ly Thiên, ngứa, ấm áp, sống động như thế, khiến hắn nhịn không được nhếch lên khóe miệng, cười hệt như một con mèo trộm cá.
Hàng mi mang theo vầng sáng run rẩy, chậm rãi mở ra, hé lộ đôi mắt thâm thúy u lượng tựa như hắc diệu thạch, mơ mơ màng màng rồi dần có tiêu cự, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phòng đại. Nhanh chóng vươn tay đẩy khuôn mặt kia ra, xoay người ngồi dậy, nhìn Phượng Ly Thiên vô tội xoa cái mũi, nhíu mi nói: “Vừa rồi ngươi định làm gì?”
“Xem thử ngươi có thức chưa.” Phượng Ly Thiên ngồi dậy, chăn mỏng cũng theo đó rơi xuống, lộ ra thân thể không có sẹo lồi, phiếm lên màu sắc khỏe mạnh, mặt trời đúng lúc xuất hiện, một chùm sáng ấm áp rọi vào trong phòng, chiếu lên xương quai xanh duyên dáng kia.
Hiên Viên Cẩm Mặc không chút động dung vì sắc đẹp mà nhấc chân xuống giường, quăng tới một bộ y phục: “Mặc trung y vào!”
Có lẽ vì ánh nắng hôm nay phá lệ ấm á[, Phượng Ly Thiên cảm thấy tai của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng bị ánh mặt trời làm nhiễm lên sắc đỏ ấm áp, nhẹ giọng cười cười: “Ta cũng là nam nhân, ngươi thẹn thùng cái gì?”
“Nói bậy!” Hiên Viên Cẩm Mặc cả giận nói, “Không mặc trung y chính là hành vi của người lỗ mãng.”
Phượng Ly Thiên ngoan ngoãn mặc vào trung y: “Cái này cũng không nên trách ta, trung y bị bọn họ đập nát rồi.”
Dáng người của Hiên Viên Cẩm Mặc và Phượng Ly Thiên không chênh lệch mấy, y phục khoác lên người Phượng Ly Thiên cũng rất thích hợp, gấm vóc màu lam hợp với Phượng Ly Thiên bất ngờ, không khỏi làm Hiên Viên Cẩm Mặc nhớ tới đứa nhóc cực thích màu lam vào rất nhiều năm trước, nếu Thiên nhi còn ở đây, chắc cũng cao thế này nhỉ.
Nhưng, khi Phượng Ly Thiên xoay người lại, khóe môi mang nét cười xấu xa và mắt phượng lưu chuyển ánh vàng nhạt kia, thoáng chốc đã đánh nát ảo tưởng của Hiên Viên Cẩm Mặc. Không nhìn nhiều nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu buộc lại vạt áo. Ngoại sam màu xanh vốn là kiểu dáng thông thường, nhưng phối với khí chất mỗi lần giơ tay nhấc chân của Hiên Viên Cẩm Mặc, lại mang đến lỗi giác như đang mặc hoàng bào, khiến người ta cảm thấy, nam nhân này cho dù có mặc y phục tả tơi thì vẫn không thể che đi khí thế vương giả trên người.
Hiên Viên Cẩm Mặc đi xuống lầu dùng điểm tâm, Phượng Ly Thiên không chút khách khí ngồi ở cạnh y. Bọn thị vệ theo vào đại đường hai mặt nhìn nhau, thấy hai người ở chung rất tự nhiên, giống nhau đã sớm quen biết, cũng không ai dám bước lên hỏi nhiều. Chỉ có Ngụy Nham đã sớm chờ ở đại đường tiến lên phía trước, cung kính thấp giọng nói: “Công tử, thứ cần bổ sung đã đặt mua thỏa đáng, dùng xong điểm tâm là có thể khởi hành.”
Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói:”Đã biết.”
Quay đầu thấy công tử tuấn mỹ ngồi bên cạnh đang vô cùng tự nhiên gấp thang bao ()cho thái tử, hàng lông mày thô to của Ngụy Nham nhịn không được giật giật: “Thuộc hạ cả gan, xin hỏi vị công tử này là?”
“Bằng hữu.” Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi phun ra hai chữ.
Phượng Ly Thiên ở bên nâng mắt, đôi mắt sâu như hàn đàm đã sớm không còn lưu quang, xem như chào hỏi mà mỉm cười với Ngụy Nham, lại không hiểu sao khiến cho Ngụy Nham rùng mình một cái, nụ cười của Phượng Ly Thiên trong rất rực rỡ, nhưng Ngụy Nham ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm tất nhiên nhìn ra được, ý cười mê người của người này không hề nhập vào đáy mắt. Vì thế liền ném khỏi đầu cái suy nghĩ muốn hỏi ra cái gì đó từ chỗ nam nhân tản mát khí tức nguy hiểm này, lui đến bàn thị vệ dùng cơm.
Hiên Viên Cẩm Mặc gấp thang bao trong chén, liếc mắt nhìn Phượng Ly Thiên một cái, người kia lại phảng phất như không hề phát giác tiếp tục ăn điểm tâm ngon lành. Hiên Viên Cẩm Mặc thầm thở dài, quả nhiên lại là mình lo lắng nhiều sao?
Trong góc của một trấn nhỏ phía Tây Bắc, trước một y quán cũ nát, Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày nhìn tấm biển trước cửa, phía trên viết “Hồi Xuân Đường”, tấm biển làm bằng gỗ bị gió thổi hàng nắm nắng phơi ngày ngày đã có hơi sập xệ. Vô cùng hoài nghi liếc nhìn Phượng Ly Thiên bên cạnh, người kia lại chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười vô tội: “Cái gọi là tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị (), thần y đương nhiên phải là người đại ẩn rồi.”
() Câu này mình cũng không biết giải thích thế nào cho đúng, theo mình hiểu là người ở ẩn bình thường thì tìm nơi hoang dã, người ở ẩn có trí tuệ thì vào thành thị.
Kỳ thật Hiên Viên Cẩm Mặc cũng nghĩ như vậy, nhưng sự thật và tưởng tượng lại chênh lệch rất lớn, nhất là khi Hiên Viên Cẩm Mặc đạp lên thềm đá bám đầy rêu xanh. Thần y này không khỏi quá nghèo rồi đi, cho dù mai danh ẩn tích mở một y quán, thì cũng có thể làm ăn phát đạt, kín người hết chỗ mà, có cất giấu y thuật thế nào, thì cũng không tới mức không người thăm hỏi rêu phủ đầy thềm chứ.
Đi vào nội đường, chỉ có một tiểu đồng đang dọn dẹp tro bụi, thấy hai người đi vào, cũng không nhiệt tình tiếp đón, chỉ nói: “Các ngươi muốn mua thuốc hay là cầu y?”
“Cầu y.” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không so đo, hiếm khi ôn hòa nói.
“Vậy mời các ngươi đến chỗ khác. Tiên sinh nhà ta đã bị bệnh nhiều ngày, hiện tại không thể ra ngoài khám bệnh.” Tiểu đồng cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục quét bụi.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, nếu là người bình thường đến cầu y, nghe lí do thoái thác như thế nhất định đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, một đại phu ngay cả bệnh của mình còn trị không hết thì có thể trông cậy vào hắn đi cứu ai được nữa? Nhưng lí do thoái thác này, lại khiến Hiên Viên Cẩm Mặc đã biết tới Hạt Mã Tiền càng thêm xác định thần y có ở đây. Đang muốn mở miệng, đột nhiên bị Phượng Ly Thiên kéo ống tay áo: “Nói với hắn cũng vô dụng, hắn chỉ biết có hai câu này thôi.”
“Ai nói?” Tiểu đồng ngẩng đầu trợn tròn mắt, dù sao cũng là tiểu hài tử, nói được hai ba câu, đã không giả thần bí thêm được nữa.
Phượng Ly Thiên chỉ cười không nói, bên miệng lộ ra nét cười xấu xa, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc trực tiếp xuyên qua chính đường đi vào trong viện. Hiên Viên Cẩm Mặc bỏ tay Phượng Ly Thiên ra, đến bây giờ y vẫn không quen mấy hành động quá thân thiết của Phượng Ly Thiên, hai người bọn họ rất thân sao?
Xuyên qua một tiểu viện cũ nát, vòng qua một bình phong bằng đá xám xanh, quả thật như đến được chốn bồng lai. Trong sân rất lớn, không có nhiều cảnh trí dư thừa, chỉ có một biển hoa, ở giữa trồng một gốc cây đại thụ che mát, một cái sào trúc quấn đầy dây nho, thoạt nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui. Hiên Viên Cẩm Mặc đang muốn đi tới, lại bị Phượng Ly Thiên túm lại: “Coi chừng có độc.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn kỹ lại, mỗi cành hoa đều cao ngang thắt lưng, nở rộ vô cùng diễm lệ, nhưng thân hoa có đầy gai nhọn, khiến người ta không thể tới gần, toàn bộ vườn hoa rộng đến mấy trượng, lấy khinh công của y thì không thể trực tiếp mượn lực bay xa đến như vậy, như thế quả là một cách ngăn người rất tốt.
“Ha ha ha, ta thắng, mau, mua gà Bát Bảo cho ta đi.” Một tràng tiếng cười hấp dẫn lực chú ý của hai người, chỉ thấy sau dây nho, có một lão nhân đầu bạc gầy teo ngồi đó, đang hoa chân múa tay vui sướng thảy khối đó trong tay, muốn thanh niên ngồi xổm đối diện đi mua gà Bát Bảo. Thanh niên không tình nguyện đứng lên, ngẩng đầu trông thấy hai người đứng ngoài bụi hoa, không khỏi ngẩn người: “Ly Thiên?”
Lão nhân đầu bạc cũng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Phượng Ly Thiên thì vô cùng hưng phấn vẫy tay: “Hắc, xú tiểu tử, ngươi chịu trở lại rồi hả! Mau tới đây chơi cờ với ta!”
Phượng Ly Thiên không nói gì, mũi chân điểm nhẹ, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc trực tiếp nhẹ nhàng lướt qua vườn hoa. Lão nhân trừng đôi mắt sáng ngồi hữu thần, thổi thổi hai sợi râu cá trệ rũ bên miệng: “Xú tiểu tử, dựa vào cái gì khinh công tốt vậy hả!”
Phượng Ly Thiên nheo mắt lại túm túm râu lão nhân: “Nếu ông trả đủ giá thì ta sẽ dạy cho ông.”
“Quên đi, ta trả không nổi đâu.” Lão nhân sợ sệt bảo vệ tốt râu của mình.
Phượng Ly Thiên không thèm để ý tới ông, quay đầu nói với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Mặc, đây chính là thần y Hạt Mã Tiền trong truyền thuyết.”
Thần y trong truyền thuyết không phải là tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, si mê y học sao? Lão nhân râu bạc cứ nhảy lên nhảy xuống trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống. Hiên Viên Cẩm Mặc tuy rất kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra trên mặt, nho nhã lễ độ chắp tay nói: “Vãn bối Hiên Viên Cẩm Mặc bái kiến Mã tiền bối.”
Lão nhân trừng mắt: “Hiên Viên Cẩm Mặc? Không phải thái tử sao?”
“Vâng.” Hiên Viên Cẩm Mặc cung kính trả lời.
“Ly Thiên, chẳng lẽ ngươi là người trong triều đình?” Thanh niên bị bỏ quên một bên đột nhiên mở miệng, vẻ mặt khiếp sợ.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, thanh niên này gọi Ly Thiên thân thiết như vậy, nhưng lại không biết thân phận thật của hắn sao. Ngẫm nghĩ lại không khỏi tự giễu cười cười, mình không phải cũng không biết gì về hắn đó sao?
Phượng Ly Thiên cười khẽ lắc lắc ngón trỏ, nhìn vào Hạt Mã Tiền, hắn là người nào Hạt Mã Tiền biết rất rõ, lần trước tới gặp Hạt Mã Tiền, cũng đã bị ông bắt mạch cho, chân khí đặc thù như vậy tất nhiên trốn không thoát ngón tay của Hạt Mã Tiền. Nay xem ra Hạt Mã Tiền cũng không có nói cho vị đồ đệ trẻ tuổi khí thịnh này biết gì về hắn.
Hạt Mã Tiền đi qua đạp đồ đệ một cước: “Miên Hoa! Sao ngươi còn ở đây? Mau đi mua gà Bát Bảo.”
“Sư phụ, ta nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là Miên Hoa trước mặt người khác.” Nói xong liền hổn hển bước nhanh ra ngoài.
Đồ đệ của Hạt Mã Tiền tên là Mộc Miên Hoa, bởi vì Hạt Mã Tiền cảm thấy tên đồ đệ cần phải kéo dài truyền thống tốt đẹp của ông, vì thế lấy thuốc làm tên, nhưng đồ đệ họ Mộc, vì thế nên gọi là Mộc Miên Hoa. Đáng thương Miên Hoa đấu tranh từ nhỏ đến lớn không thể vì bản thân lấy về một cái tên dễ nghe.
() Mộc Miên Hoa là cây bông gòn á
Phượng Ly Thiên xấu xa cười cười: “Vì sao không cho hắn cái tên dễ nghe hơn?”
“Chẳng lẽ tên của ngươi dễ nghe sao? Họ Ly còn muốn gọi là Ly Thiên, nghe qua đã thấy thê thê thảm thảm.” Hạt Mã Tiền vừa nhìn đồ đệ mặc vào áo tơi đặc thù xuyên qua bụi hoa đi xa, vừa nói.
Thì ra Mộc Miên Hoa nghĩ Phượng Ly Thiên tên là “Ly Thiên” Sao? Nghĩ đến Phượng Ly Thiên chỉ nói cho mình hắn biết tên thật, trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc dâng lên một cỗ vui sướng thản nhiên.
Hạt Mã Tiền thấy đồ đệ đã rời đi, liền túm Phượng Ly Thiên vội vàng hỏi: “Xú tiểu tử, có tin tức của sư tổ ngươi không?”
Phượng Ly Thiên rũ mi, thở dài nói:”Không có. Sư phụ ta đã mười mấy năm không gặp sư tổ, trong một chốc sợ là rất khó tìm thấy.”
“Ai, cái lão già kia đang trốn ai vậy cà.” Hạt Mã Tiền vô cùng không có tiên phong đạo cốt dùng hai tay vuốt vuốt râu, “Trước tiên cứ mặc kệ lão ta đi, xú tiểu tử ngươi lại đây chơi cờ với ta.”
Trước khi đến Hiên Viên Cẩm Mặc chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt, đồng thời cũng nghĩ xong cách khuyên nhủ ông đi. Nhưng, thấy Hạt Mã Tiền trực tiếp không nhìn y, vẫn nhịn không được khẽ nhíu nhíu mày. Phượng Ly Thiên đưa cho y một ánh mắt an tâm đừng nóng vội, cười hì hì cùng Hạt Mã Tiền không chút hình tượng ngồi xổm trên đất cầm đá bắt đầu chơi cờ. Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu nhìn lại, trên đất dùng nhánh cây vẽ ra một bàn cờ, phía trên ngoằn ngoèo chằng chịt, ở trong góc vẽ một dấu chéo, hai người cầm hai cục đá, đúng là đang chơi trò “ếch nhảy giếng” của tiểu hài tử!
() Trò ếch nhảy giếng theo mình đoán là trên bàn cờ vẽ đường đi giống mê cung vậy á, 2 người cầm cục đá tìm cách bức đối phương đi tới dấu chéo. Ai tới đó thì như con ếch rớt xuống giếng, không thoát được, thua.
Hiên Viên Cẩm Mặc vô lực liếc mắt xem thường, Hạt Mã Tiền này thật đúng là tên cổ quái.
Hai người cầm hai cục đá giết chóc đến đen trời, Hạt Mã Tiền vô cùng hưng phấn dời đến dời đi, Phượng Ly Thiên vẫn luôn đi trước một bước, sau đó thì chỉ cười nhạt chậm rãi di chuyển, nhưng chiêu chiêu xảo quyệt, không đến mười bước, đã đứt Hạt Mã Tiền đến tuyệt lộ. Nhìn Hạt Mã Tiền đau đớn thảy cục đá vào trong vòng trong, Phượng Ly Thiên xấu xa cười nói: “Nói trước, thua vẫn quy củ cũ.”
“Hừ, đừng vui vẻ quá sớm, ta còn một viên cũng có thể thắng ngươi.” Vì thế Hạt Mã Tiền dùng viên đá còn sót lại làm vật đấu tranh cuối cùng, nhưng chưa đi được ba bước đã tước vũ khí đầu hàng.
Nhìn Hạt Mã Tiền lại lộ ra biểu tình vô cùng đau đớn, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng nhịn không được nhếch khóe miệng. Phượng Ly Thiên vỗ vỗ tay đứng lên, vươn tay về phía Hạt Mã Tiền hất hất cằm.
Hạt Mã Tiền giống như lúc này mới thấy Hiên Viên Cẩm Mặc, nói: “Thái tử tới nơi này là có chuyện gì vậy a?”
“Lần này vãn bối đến là muốn cầu tiền bối vào cung một chuyến.” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn cung kính nói.
Hạt Mã Tiền khinh thường liếc nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc: “Trong cung nhiều ngự y như vậy, sao lại cần đến lão nhân ta?”
“Nếu ngự y trong cung dùng được, vãn bối tất nhiên không dám tới quấy rầy tiền bối……”
Hạt Mã Tiền không kiên nhẫn khoát tay:”Không đi không đi, lão nhân hiện tại quá chính thoải mái, nếu tiến cung một chuyến chẳng phải là cái gì cũng chưa.”
Phượng Ly Thiên thong thả tiến lên từng bước, nhìn như bình thường, nhưng đã che chắn hết mọi phương hướng mà Hạt Mã Tiền có thể dùng để công kích Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ôi chao, vật đánh cược đâu, tiền bối không phải ông lại muốn để Miên Hoa thấy mình thua cho ta một bình Quỳnh lộ chứ?” Hạt Mã Tiền trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên một cái, không tình nguyện từ bên chân đào ra một bình hàn ngọc ném cho hắn: “Xú tiểu tử, sao ngươi cứ luôn thắng vậy?”
Phượng Ly Thiên chỉ cười không nói, lau vết bùn trên bình, nhét vào trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc. Hiên Viên Cẩm Mặc kinh ngạc nhìn hắn, Phượng Ly Thiên bí hiểm cười nói: “Nghe nói khi trẻ thần y từng lập ra lời thề, người cầm trong tay một bình Quỳnh lộ còn đầy có thể mời thần y ra ngoài chẩn bệnh một lần.”
“Lời thề gì, ta không biết.” Hạt Mã Tiền đột nhiên hiểu ra, thổi râu trừng mắt phủ nhận.
“Hửm? Cái này cũng thật làm cho người ta nguội lòng rồi.” Phượng Ly Thiên ra vẻ buồn rầu lắc lắc đầu, nói với Hiên Viên Cẩm Mặc, “việc này nếu truyền ra, người không cứu giúp triều đình và người không tuân thể lời thế cái nào nghiêm trọng hơn?”
“Xú tiểu tử, ngươi dám uy hiếp ta!” Hạt Mã Tiền giận đến giơ chân.
Kỳ thật trong lời Phượng Ly Thiên có một điểm quan trọng, Hạt Mã Tiền sở dĩ không muốn tiến cung, nguyên nhân lớn nhất là vì không muốn dính dáng với triều đình, hủy hết danh dự đời này của ông, nói uy hiếp như hiện tại, cũng là giúp Hạt Mã Tiền tìm một bậc thang. Nếu truyền ra ngoài mọi người cũng chỉ có thể nói thần y tuân thủ chữ tín, vì một lời thề khi còn trẻ mà phải giao thiệp với cái triều đình mà ông chán ghét nhất.
Hạt Mã Tiền hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý trong đó, chỉ là nuốt không trôi cơn tức này, hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Ly Thiên.
Hiên Viên Cẩm Mặc xoay xoay bình ngọc trong tay, chậm rãi mở miệng nói: “Tiền bối còn nhớ rõ Thượng Quan Thanh không?”
“Hả?” Hạt Mã Tiền và Phượng Ly Thiên đồng thời dời ánh mắt về phía Hiên Viên Cẩm Mặc.
Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, tiếp tục nói: “Chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân của hai mươi năm trước, đại tiểu thư của Thượng Quan thế gia – Thượng Quan Thanh.”
Hạt Mã Tiền lại dùng hai tay vuốt vuốt râu:”Nhớ rõ.”
Thượng Quan Thanh từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, phải nói là tinh quái thì đúng hơn, rất có duyên với lão ngoan đồng Hạt Mã Tiền này, Hạt Mã Tiền đưa cho Thượng Quan Thanh một đôi dương chi ngọc làm thành ngọc bội khắc kỳ lân, nhận nàng con gái nuôi. Chuyện này tất cả người trong võ lâm khi ấy đều biết, chính là qua nhiều năm như vậy, người còn nhớ rõ đã không nhiều lắm. Huống hồ khi Thượng Quan Thanh chết Hiên Viên Cẩm Mặc còn chưa sinh ra, sao lại biết chuyện này? Phượng Ly Thiên cũng có chút tò mò nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc.
Hiên Viên Cẩm Mặc cởi xuống ngọc bội bên hông nói: “Vậy tiền bối nhất định cũng nhớ rõ thứ này.”