Phượng Ly Thiên

Chương 21: Quyết định



Phượng Ly Thiên nhíu mày nhìn hắn: “Cứu người?”

Sát thủ gật gật đầu.

“Lý do.” Phượng Ly Thiên thu lại tươi cười, lạnh lùng phun ra hai chữ. Hắn chỉ tiếc nhân tài, chứ không phải tốt bụng, nếu người này không biết tốt xấu, hắn không ngại hủy đi cây rụng tiền của Ngưng Huyết Các.

Sát thủ cũng nhìn ra Phượng Ly Thiên không vui, nhưng vẫn kiên định nhìn hắn: “Bọn họ chính là lấy người này uy hiếp ta. Nếu ngươi có thể cứu hắn ra, mạng của ta sẽ là của ngươi.”

Phượng Ly Thiên nhìn hắn, ánh mắt quyết tuyệt như vậy, cái loại bị dồn vào chỗ chết rồi sinh ra dũng khí này, làm hắn không khỏi nhớ lúc mình vừa đến Phượng Cung. Hai bàn tay trắng, chỉ có một cái mạng, giãy dụa sống sót, chỉ vì mong có một ngày được gặp lại người mình vẫn hằng nhung nhớ.

Phượng Ly Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm sát thủ hồi lâu: “Ngươi không sợ ta cứu người nọ ra rồi cũng sẽ dùng hắn uy hiếp ngươi sao?”

Ánh mắt sát thủ vẫn kiên định như trước: “Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi nói ta là nhân tài, mà không phải công cụ. Ngươi không cần dùng hắn uy hiếp ta, thì ta vẫn sẽ báo đáp người.”

Phượng Ly Thiên rũ mi, người trước mắt là sát thủ chi vương trong chốn võ lâm, quả thật là nhân tài, có thể khiến hắn để mình sử dụng là chuyện tốt. Thả hắn rời đi, Phượng Ly Thiên cũng có ý mượn sức. Vấn đề là Phượng Ly Thiên không làm vụ mua bán lỗ vốn, hơn nữa hắn ghét phiền phức: “Nói thử xem, ngươi muốn cứu ai? Hắn ở đâu?”

“Hắn là đệ đệ của ta, bị các chủ nhốt trong một trang viên. Bởi vì mỗi nhiệm vụ đều có quy định thời gian, hơn nữa thủ vệ nơi đó rất sâm nghiêm, còn do sư phụ huấn luyện ta canh giữa, chỉ bằng một mình ta căn bản không thể cứu hắn ra……”

“Đệ đệ ngươi?” Phượng Ly Thiên nâng mắt, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó thấy được, “Ta giúp ngươi.”

Sát thủ có chút kinh ngạc nhìn Phượng Ly Thiên, hắn còn chưa nói xong, sao cung chủ Phượng Cung đã đồng ý rồi? Nhưng dù thế nào, trong đôi mắt sắc bén tựa như sói hoang vẫn dần dần lộ ra thần thái vui sướng.

“Tên hắn là gì, hình dáng thế nào, trang viên kia ở đâu?”

“Hắn tên Bích Lạc, hình dáng hiện tại thế nào ta cũng không biết, nhưng hắn có một đôi mắt xanh biếc, có vài phần giống ta. Trang viên kia, ở Lam Sơn…” Giương mắt nhìn Phượng Ly Thiên, như đã hạ quyết tâm nói, “Gọi là Lộc Minh Sơn Trang.”

Phượng Ly Thiên khựng lại, nhíu mày nói: “Ngươi cũng biết, Lộc Minh Sơn Trang là sản nghiệp của Âu Dương thế gia?”

“Ta biết.” Sát thủ siết chặt tay, “Ngưng Huyết Các cũng là sản nghiệp của Âu Dương thế gia!”

Phượng Ly Thiên hít sâu một hơi rồi lại thở ra, thì ra là thế, nói vậy chắc hẳn Bích Lạc ở Lộc Minh Sơn Trang cũng sống không tốt, bằng không vị sát thủ chi vương này cũng sẽ chẳng cần mạo hiểm nói cho hắn biết nhiều như vậy, phải biết rằng, mỗi tin tức hắn lộ ra đều đủ để các chủ Ngưng Huyết Các giết hắn.

Phượng Ly Thiên bắn ra một thanh chỉ đao màu bạc đưa cho hắn: “Chuyện Lộc Minh Sơn Trang bản cung sẽ cho người điều tra, bảy ngày sau ngươi cầm cái này đến Thiên Cơ Các ở Lạc Thành nghe tin tức, cụ thể làm thế nào thì sẽ có người an bài. Nhưng, nói trước, cứu Bích Lạc ra rồi, hai người các ngươi cũng phải ở lại Phượng Cung chịu giám thị cuộc sống một thời gian, nếu bản cung phát hiện các ngươi có ý đồ gây rối, Bích Lạc sẽ thảm hại hơn ở Lộc Minh Sơn Trang nhiều. Được chứ?”

Sát thủ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có ánh hào quang lưu chuyển của Phượng Ly Thiên, cảm thấy bản thân giống như đang giao dịch cùng ma quỷ, nhưng ma quỷ này lại mang đến cho hắn hi vọng. Sát thủ không hề chần chờ, trong mắt ngược lại xuất hiện một tia vui sướng không thể ức chế, giờ phút này hắn cong chân quỳ gối trước mặt Phượng Ly Thiên: “Cung chủ, ngày Bích Lạc được cứu ra, ta sẽ dâng lên cho ngài tính mạng và tất cả trung thành của ta.”

Phượng Ly Thiên nhếch miệng, nụ cười yêu dã như nhánh anh túc nở rộ trong đêm, tràn ngập dụ hoặc trí mạng và nguy hiểm: “Ngươi, tên là gì?”

“Bích Khung.” Sau khi ngắn gọn hữu lực trả lời xong, sát thủ chi vương Bích Khung hành lễ cáo biệt với Phượng Ly Thiên, sau đó xoay người, nhấp nháy vài cái, đã biến mất giữa rừng cây đen kịt.

Phượng Ly Thiên khoanh tay mà đứng, lẳng lặng nhìn phương hướng Bích Khung biến mất.

“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến ().” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn chưa ngủ nghe rõ hết mọi chuyện phát sinh, khe khẽ ngâm ra câu thơ này. Bích Khung kia rất giống với y, dùng tất cả những gì bản thân có, cũng khó đổi về đệ đệ của mình, nhưng Bích Khung lại may mắn hơn y nhiều lắm, ít nhất còn biết đệ đệ ở nơi nào, mà y thì sao?

() Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến: Đây là hai câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Tạm dịch: Trên là bích lạc dưới hoàng tuyền, hai nơi mờ mịt chẳng gặp nhau.

Phượng Ly Thiên nhảy lên trên cây, nhìn biểu tình bi thương của Hiên Viên Cẩm Mặc, biết là y nhớ tới Hiên Viên Cẩm Thiên, không khỏi có chút ghen tị. Quay ra phỉ nhổ bản thân, ngay cả dấm chua của mình mà cũng ăn, xem ra mình thật sự hết cứu rồi. Đưa tay kéo Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, y cũng không giãy dụa, mặc hắn ôm. Phượng Ly Thiên tựa vào đầu vai thoải mái kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ta sẽ giúp ngươi tìm được Thiên nhi của ngươi, tin ta đi, sẽ nhanh chóng tìm được thôi. Đừng tự trách mình nữa, ngươi đã dùng hết toàn lực rồi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy lòng trống rỗng, không còn đau đớn, an ủi của Phượng Ly Thiên thế nhưng xoa dịu được nỗi đau của y, y kìm lòng không được ôm lấy thân thể rắn chắc hữu lực của Phượng Ly Thiên. Thì ra y cần, chỉ là một câu khẳng định, khẳng định mười hai năm đau khổ tìm kiếm của y không phải là phí công. Một giọt lệ, không thể ức chế từ trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc chảy xuống, lại cố mở thật to mắt nuốt lệ trở vào, may là trời rất tối, không có ai nhìn thấy y rơi lệ.

Phượng Ly Thiên có chút đau lòng nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc đang ngủ say trong lòng, vì tránh cho Hiên Viên Cẩm Mặc một đêm không ngủ, vừa rồi hắn đã thừa dịp lúc Hiên Viên Cẩm Mặc thất thần ôm mình, điểm thụy huyệt của y. Hắn không nỡ nhìn thấy thần sắc bi thương đến thế của Hiên Viên Cẩm Mặc, nhưng hắn lại không dám nói ra chân tướng, sợ một khi nói ra, tình cảm vừa có chút tiến triển này sẽ trở về điểm ban đầu. Phượng Ly Thiên là người sẽ không ủy khuất bản thân, đã là thứ hắn muốn thì sẽ không từ thủ đoạn cướp lấy, hắn muốn toàn bộ của Hiên Viên Cẩm Mặc, mà không phải chỉ là một ca ca.

Hạ xuống một cái hôn trên trán của Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên lộ ra tia cười xấu xa: “Ngươi nhớ ta như vậy ta, ta nên vui vẻ hay nên khổ sở đây? Ca ca của ta……”

Đây là một buổi sáng đáng sợ, thị vệ gác đêm phát hiện mình thế nhưng ngủ quên mất, thị vệ vốn nên thay ca phát hiện tối hôm qua mình lại không hề đi thay ca, mà Hiên Viên Cẩm Mặc phát hiện, mình vậy mà tỉnh dậy từ trong lòng Phượng Ly Thiên!

“Ngủ ngon không?” Thanh âm êm tai như phượng kêu ngọc nát, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc mới sáng sởm tỉnh lại còn đang mơ hồ trực tiếp hoảng hốt. Nhanh chóng nhảy ra, lại đạp vào khoảng không, bị Phượng Ly Thiên nhanh tay lẹ mắt ôm ngang lên, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc của Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng đỏ hồng. Nhìn Phượng Ly Thiên cười đến rực rỡ, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng thẳng dậy, nhíu mày, giận, vung tay, đánh một quyền vào cái gương mặt thiếu đánh kia.

Nhìn Thái tử vẻ mặt tối tăm từ trên cây nhảy xuống, bọn thị vệ vốn phạm sai lầm mang theo tâm trang lo lắng bồn chồn đồng loạt hành lễ. Ngụy Nham cũng không dám nói gì, vội vàng đưa lên nước suối vừa mới lấy được hầu hạ Thái tử rửa mặt. Phượng Ly Thiên xoa xoa mặt, vẻ mặt tội nghiệp từ trên cây nhảy xuống. Ngụy Nham không rõ vì sao lỗ tai Thái tử hồng hồng, quay đầu thấy Phượng Ly Thiên đang híp mắt nhìn về phía này, không khỏi rùng mình một cái, chẳng dám nhìn bậy nữa.

Chỉ có Hạt Mã Tiền ngồi trên xe ngựa ngó nghiêng dáo dác, vẻ mặt cười đến già mà chẳng đáng kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.