Nam Kiều cùng hai người đàn ông quay trở về, không một
ai lên tiếng, ngay cả cô là người không nhạy bén nhất cũng cảm giác được trong không khí có khí tức không bình thường.
Cô nhìn Thời Việt, hỏi: “Hai người đánh nhau à?”
Thời Việt nói: “Không đánh một trận sao phân được thắng thua?”
Nam Kiều nhìn Thời Việt, lại nhìn Thường Kiếm Hùng, đá Thời Việt một cái, lạnh nhạt nói: “Vậy sao anh còn đứng được?”
Thời Việt nhìn Nam Kiều đầy thâm ý, nói: “Sợ em đau lòng, có gãy chân cũng phải nhịn”.
Thường Kiếm Hùng thật sự không thể nào nhìn được nữa, lạnh lùng hừ một
tiếng. Bước lên hai bước, đột nhiên kéo Nam Kiều lại, nói: “Anh có lời
muốn nói với em”.
Thời Việt nheo mắt, cười lạnh, cầm một cành cây quay trở về.
Anh sợ sao? Anh đương nhiên không sợ. Thường Kiếm Hùng nói dối đã mười
năm, anh không vạch trần, lẽ nào Thường Kiếm Hùng lại chủ động thừa nhận sao?
Thường Kiếm Hùng kéo Nam Kiều qua một bên, Nam Kiều hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Thường Kiếm Hùng đặt tay lên vai Nam Kiều, nói: “Nam Kiều, em nghe anh
nói, cái tên họ Thời đó chẳng phải người tốt lành gì đâu, em cách xa cậu ta ra một chút!”
Nam Kiều không có thói quen để người khác chạm vào mình, liếc nhìn cánh
tay đang đặt lên vai mình, ngẩng đầu cau mày nói: “Dẫu anh ta không phải kẻ tốt lành thì có thể làm gì được em chứ?”
Thường Kiếm Hùng dụng tâm khuyên nhủ, nói: “Em toàn tâm toàn ý làm
nghiên cứu, anh không mong em chịu phải bất kỳ phiền nhiễu nào. Nhưng
kinh nghiệm xã hội của em không phong phú, không hề biết lòng người có
bao ác ý”.
Nam Kiều lùi về phía sau hai bước, gỡ tay Thường Kiếm Hùng ra, nói: “Vậy anh nói em nghe xem, coi có ác tâm không”.
Thường Kiếm Hùng nói: “Lừa tài lừa sắc, còn chưa đủ sao?”
Nam Kiều thản nhiên nói: “Em chỉ biết Thời Việt là người làm ăn. Một
nghìn bốn trăm vạn cổ phiếu, sáu trăm vạn trái phiếu, anh ta và Lập tức
phi hành có cùng lợi ích, anh ta sẽ đi làm ăn lỗ vốn sao?”
Thường Kiếm Hùng vội nói: “Em không biết người này cậu ta…”. Anh bỗng
ngừng lại, ánh mắt hung tợn, dường như đang nghĩ đến điều gì, giọng điệu chậm lại, nói: “Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày sẽ nhìn thấu lòng người, cậu ta sớm muộn cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi mà thôi. Nam Kiều,
Thời Việt kẻ này miệng đầy lời nói dối, nếu cậu ta có nói gì với em, em
ngàn vạn lần đừng nên tin”.
Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Cảm ơn anh đã nhắc”.
Sắc mặt Thường Kiếm hùng giãn ra, nói: “Anh cũng không muốn nói thêm gì, em quay về đi”.
Thường Kiếm Hùng đi song song cùng Nam Kiều qua con dường uốn khúc, hồ
nước xanh như ngọc. Trên núi hoa đào đã lác đác khai hoa. Thường Kiếm
Hùng cúi đầu nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, hai mươi bảy tuổi, tuổi tác
không hề lưu lại chút vết tích nào trên khuôn mặt cô.
Thật sự đối với người phụ nữ này mà nói, hai chữ thanh xuân căn bản
không xứng với cô. Thanh xuân nhanh trôi, chớp mắt liền vút qua, nhưng
trên khuôn mặt cô, vẫn cứ trong suốt, lãnh đạm như thế.
Mười năm trôi qua. Anh so với mười năm trước càng thêm yêu cô hơn. Dẫu
anh có phải bỏ ra gì cũng đáng, dẫu cho là đợi đằng đẵng, dẫu cho là,
dối lừa.
Thường Kiếm Hùng hỏi: “Mười năm trước anh đưa em luận văn MEMS, em vẫn còn giữ sao?”
Nam Kiều gật đầu: “Em có thói quen bảo vệ tài liệu. Sau này những tập san chính thức đăng tải, em cũng có giữ lại”.
Cô nhìn vào mắt Thường Kiếm Hùng: “Em nhớ khi đó anh nói rằng cho em
mượn xem ba hôm sau đó sẽ lấy về, vì sau lại gửi email cho em bảo không
cần nữa?”
Thường Kiếm Hùng cười nói: “Trước kia không phải từng nói với em rồi
sao? Không phải là thứ quan trọng gì, bọn anh đã sao chép lại từ nguyên
bản rồi”.
Nam Kiều “ừ” một tiếng.
Thường Kiếm Hùng cười nói: “Khó cho em còn nhớ rõ như vậy, nhưng mà…”
Nam Kiều hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Thường Kiếm Hùng nói: “Thật ra anh rất hối hận khi ngày đó đã cho em xem luận văn này, nếu không phải thế em cũng sẽ không xuất ngoại. Đi lần đó liền mười năm không gặp”.
Nam Kiều nhìn bầu trời xanh thẳm, khoảng không cũng mênh mang bát ngát
như chẳng có biên giới. Cô thản nhiên nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ đi. Biên giới đối với em mà nói, cũng không hề quan trọng”.
Trong lòng Thường Kiếm Hùng thầm nói, đối với em không quan trọng, nhưng đối với anh lại rất quan trọng. Anh cười khổ, anh đang nói chuyện tình
cảm, Nam Kiều lại nói về công việc, nếu là cô gái khác, anh đã nghĩ cô
gái kia đang lảng tránh, nhưng Nam Kiều không phải là một cô gái bình
thường, cô là một cô gái chẳng biết chi phong tình.
Nhưng anh có thể chờ, anh đã đợi mười năm, chẳng nhẽ lại không thể chờ
tiếp được sao? Thủy triều sẽ rút, Nam Kiều vào một ngày nọ sẽ nhận ra,
anh mới chính là đá ngầm trung thành và kiên nghị nhất.
Mọi ngời đang tắm trong câu lạc bộ “Săn Ưng”, thay quần áo, vô cùng cao
hứng ăn cơm quân đội, sau đó mới đúng giờ leo lên xe ra về.
Lúc ăn cơm Thường Kiếm hùng rót rượu cho Thời Việt, Thời Việt ai mời
cũng không từ chối. Anh biết Thường Kiếm Hùng có ý gì, nếu nói về uống
rượu thì hai người ngang nhau, Thường Kiếm Hùng chỉ là muốn anh say
không lái được xe mà tìm người lái thay. Như vậy thì Nam Kiều sẽ ngồi xe anh, hai người họ đừng mơ rằng cô nam quả nữ ở cùng với nhau.
Thời Việt mỉm cười uống rượu cùng Thường Kiếm hùng. Cầm ly rượu lên,
thấp giọng nói: “Có tác dụng gì đâu? Còn nhiều thời gian mà”.
Thường Kiếm Hùng lúc này trong lòng kế sách đã định, mày kiếm giãn ra,
hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Đúng là còn nhiều thời gian, tôi khuyên
cậu hãy tự giải quyết cho tốt, nếu không hạ màn sẽ rất khó coi”.
Thời Việt thân thể hiên ngang, ánh mắt vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Sau khi trở về, Thời Việt vẫn đưa Nam Kiều xuống dưới lầu. Ánh đèn trước cửa chiếu ra ánh sáng ấm áp, hiện lên hai bóng cây.
Nam Kiều ngẩng đầu nói: “Em đi lên đây”.
Thời Việt gật đầu, không nhúc nhích. Anh nhìn cô, hai mắt đen kịt, ánh mắt mềm mỏng mang theo ý thăm dò.
Nam Kiều né tránh ánh mắt anh, nhìn áo sơ mi trắng như tuyết của anh,
bên trên tựa hồ còn vương lại mùi rượu nguyên chất. Lúc xuống xe cô vẫn
ngủ, anh mở cửa xe giúp cô, chóp mũi cô trong lúc vô ý chạm qua cổ áo
anh.
Tim cô đang đập thình thịch.
Anh vươn tay phải qua, không nói lời nào đan năm ngón tay vào tay cô, xoa xoa ngón tay út của cô, nhẹ vuốt lên chiếc nhẫn.
Da thịt nơi tiếp xúc nhau rất nóng, nóng như rượu trong dạ dày vậy. Nam Kiều trong lòng khẽ run: “Anh…”
Cô nghĩ là anh lại muốn hôn cô. Nhưng môi anh chỉ hôn nhẹ một cái lên trán cô, vuốt vuốt tóc cô một chút rồi rời đi.
Nụ cười thuần hậu, dường như còn mang mấy phần thuần khiết khiến người khác khó thể nào tin, anh nói: “Ngủ ngon”.
Nam Kiều lạnh lùng nhìn anh.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng. Ngoại trừ thi thoảng có con mèo lại kêu lên hai tiếng động xuân tình ra, thì tiểu khu vắng vẻ không một tiếng động, chẳng có một ai.
Thời Việt nói đùa: “Em còn chưa đi lên sao? Không đi lên anh liền…”
Nam Kiều đột nhiên vươn tay giữ lấy cằm anh.
Thời Việt: “…!”
Sau đó cô kiễng chân, hôn, trong vắng vẻ mang theo tình dục.
Nam Kiều không nhắm mắt, mở mắt lẳng lặng nhìn Thời Việt, trong lòng có lửa cháy không cách nào che giấu được.
Trong mắt Thời Việt đầu tiên là kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền nhắm
lại, ánh sáng phủ lên một tầng sâu thẳm. Ôm lấy cái eo mềm dẻo của Nam
Kiều, hôn cô thật sâu.
Đêm rất yên tĩnh.
Nụ hôn này cũng rất yên tĩnh.
Chỉ có những nhành cây lắc lư trong gió đêm, mang theo tiếng quấn quít.
Nam Kiều buông anh ra, thản nhiên nói: “Ngủ ngon”.
Cô quẹt thẻ bước vào lầu, không hề quay đầu lại.
Thời Việt khẽ cười, ngẩng đầu nhìn ánh đèn ở tầng mười sáu, quay mình trở ra.
…
Sau khi tạm thả lỏng, toàn bộ nhân viên của Lập tức phi hành lại lao đầu vào khẩn trương làm việc.
Thời Việt là cổ đông thứ hai, lúc sản phẩm sắp tung ra thị trường, vào
thời khắc mấu chốt cũng đến xem qua một chút. Lúc nhìn sản phẩm công
nghệ và giá thành, anh cho rằng các xí nghiệp chào giá quá cao.
Trước đó tổ phụ trách sản phẩm đều được người trong ngành khen rằng tính giới của sản phẩm còn cao hơn, bây giờ bị Thời Việt bắt bẻ trong lòng
tất nhiên không phục, liền báo cáo đến chỗ Nam Kiều và Ôn Địch.
Thời Việt châm biếm sâu cay, các người ngàn dặm xa xôi chạy đến Thâm
Quyến tìm các OEM (1), dẫu chỉ gặp có một chút khiếm khuyết cũng phải
chạy đến đầu bên kia, sớm biết như thế sao không mở công ty ở Thâm Quyến luôn đi? Những thứ đó đều tập trung tại Thâm Quyến, không sai, nhưng ở
miền Bắc cũng có không ít nơi có thể làm, hơn nữa còn có thể làm tốt
hơn.
(1) OEM (Original Equipment Manufacture) là nhà sản xuất thiết bị
gốc. Đây là các công ty thực sự chế tạo ra phần cứng nào đó, họ tự chế
tạo, đóng gói, sửa chữa. Ví dụ như Canon, IBM nổi tiếng về chế tạo thiết bị gốc như máy in (Canon), máy tính (IBM).
Anh đưa ra một tấm danh thiếp cho bọn họ, là phố Lang và phố Bảo Định ở Hà Bắc, và một số xí nghiệp lớn ở Hà Nam.
Nam Kiều và Ôn Địch sau khi xem xét tỉ mỉ, phát hiện ra quả nhiên là đối với ngành công nghiệp trong nước vẫn chưa thấu triệt, ngay lập tức cho
người đi tìm hiểu những xí nghiệp này, lúc làm thủ tục hợp tác, liền đem nhóm sản phẩm thứ hai đến sửa đổi và sản xuất ở phố Lang.
Cuối cùng Thời Việt cùng Ôn Địch đi đàm phán hợp đồng. Sau khi trở về, Ôn Địch vừa khóc vừa cười với Nam Kiều.
“Nam Kiều, cậu đuổi việc tớ đi! Tớ vốn cho rằng ép giá xuống thấp hơn đã là chuyện rất không dễ dàng rồi, Thời Việt cùng ông chủ của họ sau khi
uống rượu xong, đàm phán xuống thành một phần tư!”
“Một phần tư đó!”, Ôn Địch ngửa mặt lên trời gào to, “Còn cần phế vật như tớ làm gì nữa chứ!”
Nam Kiều nhìn cô nổi điên, chỉ lắc đầu cười không nói.
Đêm, Tần Thời Vũ dẫn theo một người đến phòng thí nghiệm của Nam Kiều,
Nam Kiều vừa nhìn đã biết là Trịnh Hạo, hỏi: “Mẹ con đâu?”
Trịnh Hạo vác ba lô trên lưng, kéo mắt kính xuống, nói: “Mẹ con đi họp rồi”.
“Con ở nhà một mình sao?”, bố của Trịnh Hạo phần lớn thời gian mỗi tuần
đều ở tại đơn vị, cho nên nếu hôm nào đó Nam Cần đi công tác, Trịnh Hạo
sẽ phải ở một mình.
Trịnh Hạo gật đầu, đứa trẻ này vẫn còn ngây thơ khờ khạo ngốc nghếch
lắm. Cậu nhóc nói: “Con bỏ quên chìa khóa ở nhà rồi. Mẹ con mai mới trở
về được, mẹ bảo con đến ở nhà cậu một đêm”.
Nam Kiều nhíu mi: “Vậy con đến chỗ dì làm gì?”
Trịnh Hạo vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hai đứa nhóc nhà cậu, không có tiếng nói chung với con”.
Nam Kiều: “…”
Bỗng dưng lại thêm một đứa trẻ chưa lớn, Nam Kiều có chút không được tự nhiên, có chút đau đầu.
Cô có thể tự mình trông nom nổi đứa trẻ chưa lớn này được không cơ chứ?
Đúng là chuyện chẳng biết nên làm sao cho phải mà!
Nhưng con nhà người ta đã tìm tới cửa rồi, cô là dì, cũng không thể không nể mặt đuổi nó về nhà anh trai Nam Tư được.
Nam Kiều kiên nhẫn đưa Trịnh Hạo về nhà mình.
“Đêm nay con ngủ ở đó”, Nam Kiều chỉ vào cái giường xếp, “Dì ngủ dưới đất”.
“Dì à!”, Trịnh Hạo giật mình hét lên, “Nhà dì ngay cả một cái giường cũng không có sao!”
“Đấy không phải giường thì là gì?”
“Đó là đệm thể thao…”
“Đừng có yếu đuối như vậy!”, Nam Kiều cũng không hề chừa lại chút mặt
mũi cho đứa cháu ngoại này, “Không chịu được thì về nhà cậu”.
“Ngủ ở chỗ này của dì sẽ ảnh hưởng con dậy thì…”
“…”
Trịnh Hạo cứ như vậy ồn ào với dì một chặp, khuôn mặt còn buồn rười rượi ném ba lô xuống, nhưng không có ý đổi chỗ.
Giải quyết được vấn đề ngủ rồi, tiếp theo là ăn uống. Nam Kiều nhìn vào
căn bếp lạnh lẽo, kể từ khi cô thuê căn phòng này còn chưa mở gas ra
nữa, cũng không biết là có mở ra được không.
Bụng Trịnh Hạo kêu lên một tiếng ục ục, Nam Kiều cảm thấy bản thân không thể ngược đãi cháu trai mình trong việc ăn uống được.