Nam Kiều nhận lấy di động, đi ra khỏi phòng tiệc, vòng qua mấy cái hành lang tìm một nơi yên tĩnh.
Cô nghe Ôn Địch nói: “Nam Kiều, bên GP bỗng nhiên sửa lại ý kiến, nói là nếu chúng ta muốn hợp tác thì phải ký một thỏa thuận biệt lập”.
“Biệt lập như thế nào?”, Nam Kiều hỏi.
“Máy bay của Lập tức chỉ có thể phối hợp với GP camera, không thể phối
với loại camera nhiếp ảnh khác, cũng không được tự nghiên cứu camera”.
Hàng mi thon dài của Nam Kiều nhướng lên.
Đây đúng là ỷ thế hiếp người.
Vài trăm triệu Mỹ kim đánh giá giá trị tăng trưởng…
Mượn công ty GP tiến sâu vào thị trường Âu Mĩ…
Học tập ưu thế kỹ thuật và kinh nghiệm quản lý của GP…
Chấp nhận? Hay là buông bỏ?
Nam Kiều đẩy cửa sổ cuối hành lang, gió mát thổi đến, bên ngoài là hồ nước lấp lánh ánh sao và rừng lá kim.
Giấc mơ của cô vẫn chưa dừng… mà đã cuối ngân hà rồi.
Cô dần ngước mắt lên, nói với Ôn Địch: “Thỏa thuận biệt lập không thể ký”.
“Hả?!”, Ôn Địch nói, “Cậu chắc chứ? Chúng ta…”
“Tớ rất chắc chắn”, Nam Kiều nói như đinh đóng cột, “Toàn bộ X…”
“Đều phải là của chúng ta, bất kỳ một bộ phận máy nào, cũng sẽ không để cho kẻ khác làm chủ”.
…
Nghe xong cuộc điện thoại này, Nam Kiều trầm tư quay lại phòng tiệc. Bất tri bất giác, cô lại đi vào một con đường khác, không phải là đường đến cửa chính phòng tiệc, đó là một cái cửa hông đang khép hờ.
Lúc cô muốn giơ tay đẩy cửa vào thì tay lại đột ngột dừng giữa không trung.
“Cậu đang nói nữ phi thủ kia?”. Đây là giọng của Chu Nhiên, Nam Kiều vô cùng quen thuộc.
“Đúng thế, nghe nói là đến từ Lập tức phi hành, cùng một nhà đầu tư”.
“Cô ta rất đẹp, chỉ là có hơi lạnh lùng”.
“Mấy loại yếu đuối bên ngoài chơi nhiều rồi, nói không chừng loại này chơi có cảm giác hơn”.
“Không sai, không sai, Chu công tử chắc cũng mới vừa thấy rồi nhỉ? Không có hứng thú sao?”
Giọng nói càn quấy, ra là đám bạn bè khốn nạn của Chu Nhiên.
Nam Kiều ngưng thần lắng nghe, lại nghe thấy Chu Nhiên càn rỡ cười.
“Tôi còn tưởng cậu nói đến người nào, còn đang nghĩ trong bốn chín thành này có thứ đàn bà nào tôi chả biết, hóa ra… ha ha ha ha ha ha ha!”
Những người xung quanh kinh ngạc nói: “Chẵng nhẽ ngay cả cô gái này mà Chu công tử cũng quen sao?”
Chu Nhiên cười to: “Không chỉ quen biết, mà còn từng ngủ chung cơ”.
Trong đầu Nam Kiều dường như đang có một dây đàn căng ra, “cong” một tiếng đứt gãy, chấn động đó khiến đầu cô ong lên.
Chu Nhiên sao lại có thể nói cô như vậy!
Nhưng cô không thể ngờ rằng, đây chỉ mới là bắt đầu.
Khi Chu Nhiên nói những lời đó, những người khác bỗng chốc hứng thú,
hỏi: “Kiểu nào?”, “Sung không?”, “Nhìn có vẻ đoan chính vậy mà!”
Chu Nhiên đắc ý cười, vừa kiêu căng vừa khinh bỉ nói: “Đoan chính thì có ích gì? Người phụ nữ này chẳng thú vị gì cả! Nằm trên giường hệt như
con cá chết, gọi cũng chả thèm kêu. Tùy tiện ném ra trăm đồng ở đầu cầu
Yên Sa cũng có hàng sung hơn cô ta!”
“Ôi!”, một đám người nháo cả lên.
Sắc mặt Nam Kiều trắng bệch, cảm giác như đang nằm mơ vậy. Hóa ra những
tên lả lướt cũng chỉ là những tên lả lướt, lúc qua lại với nhau chính là “giao lưu” mấy kinh nghiệm như này sao.
Anh ta xem cô như cái gì?
Nam Kiều bỗng cảm thấy ghê tởm, tay đặt lên cửa, run run.
Cô kiềm chế chính mình không đẩy cánh cửa kia ra. Cánh cửa kia vô cùng
ác độc, ác độc đến mức thế giới của cô hoàn toàn không chịu nổi.
Cô thẫn thờ xoay người, nhưng lại thấy Thời Việt.
Anh đứng sau lưng cô. Anh không nhìn thấy cô cho nên đã đuổi những người đó đi, qua đây tìm cô.
Sắc mặt của Nam Kiều càng trắng bệch hơn.
“Anh nghe cả rồi?”, cô nhàn nhạt hỏi, sắc mặt có chút hoảng hốt, dưới chân như lơ lửng.
Không có gì khốn nạn hơn khi bạn trai cũ chính miệng nói ra chuyện riêng tư, lại còn khiến người đàn ông cô thích nghe phải những chuyện không
thể nào chịu đựng nổi đó.
So với giữa ban ngày ban mặt trước mặt mọi người không một mảnh vải che thân còn cảm thấy nhục nhã hơn.
Ngón tay Nam Kiều siết chặt, môi trắng bệch, thân thể hơi lay động.
Ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của Thời Việt nhìn cô. Kéo tay cô, nói: “Đi theo anh”.
Tay anh hữu lực, cô không thể nào phản kháng. Nam Kiều bị kéo về trước hai bước, hô: “Thời Việt!”
Thời Việt dừng lại, quay người nói: “Sao thế?”
Đôi môi mỏng của Nam Kiều mím lại thành một đường, cô quay đầu đi nơi
khác, mi tâm khẽ nhíu. Thời Việt nắm lấy tay cô, cảm giác ẩm ướt.
Thời Việt vươn hai tay ôm lấy mặt cô, áp ngón tay cái đè xuống mi tâm cô, vuốt nếp nhăn nhó hai bên mặt cô.
“Chuyện đã qua rồi, quan tâm chi nữa chứ?”, giọng nói anh lạnh lẽo, chân thành mà trầm ổn.
Nam Kiều lúc này mới tỉnh lại, thanh âm run rẩy, lắc đầu lẩm bẩm: “Anh ta quá đáng. Anh ta quá đáng…”.
Thời Việt vươn tay ôm cô vào trong ngực. Năm ngón tay luồng qua mái tóc
cô dừng lại sau gáy, chầm chậm trấn an. Đợi cô hoàn toàn bình tĩnh, Thời Việt mới cay nghiệt nói bên tai cô: “…Có muốn khiến Chu Nhiên bị đả
kích cả “thân” lẫn “tâm” không?”
…
Trong sơn trang Phổ Đà có một phòng trang điểm chuyên dụng cho khách, cũng cung cấp cả dịch vụ cho thuê quần áo.
Thời Việt đưa Nam Kiều qua đó ngồi, phân phó: “Gọi quản lý của các người ra đây”.
Số lần Thời Việt đến sơn trang Phổ Đà không phải ít, cho nên người trong sơn trang đều biết anh là một người giàu có. Còn chưa kịp gọi, quản lý
đã cười đi đến.
“Thời tổng, sao đêm nay lại tới đây vậy?”
Thời Việt đưa Nam Kiều tới trước mặt người quản lý: “Tìm một bộ quần áo
cho cô ấy thay, sau đó trang điểm. Càng nhanh càng tốt, tôi đợi”.
Nam Kiều: “…”
Quản lý nhìn một lượt đánh giá Nam Kiều, tấm tắc khen: “Móc treo quần áo đây rồi! ” (1)
(1) “Móc treo quần áo”: ý chỉ cơ thể người đó mặc đồ gì lên cũng phù hợp.
Thời Việt nói: “Các người phải làm cho thật đẹp, không được để cô ấy mất mặt”.
Quản lý có thể lên được chức quản lý, tất nhiên phải là người thông minh nhanh trí, con ngươi vừa đảo một vòng đã biết Nam Kiều không phải là
người bình thường, chí ít là trong mắt Thời Việt, cô không phải là người bình thương. Cô gái này cần phải trang điểm xinh đẹp, đó là Thời Việt
muốn dẫn cô ta ra ngoài.
Quản lý sau một hồi nhìn Nam Kiều thì cũng đã nghĩ ra được tám chín phần mười cách tạo hình cho Nam Kiều. Cô bước vào gian chứa đồ lấy ra một bộ dạ tiệc.
Thời Việt nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Ít hở quá”.
Nam Kiều: “…”
Thời Việt nói với quản lý: “Cô trông cô ấy, tôi vào chọn”.
Lúc Thời Việt đi ra, trong tay đã cầm một bộ lễ phục hoa lệ màu đen và một đôi giày cao gót hiệu CL.
Lễ phục thiên về cổ điển, nhưng thiết kế của y phục này lại càng cổ điển hơn, vừa mang vẻ trưởng thành vừa dụ hoặc.
Nam Kiều bước ra khỏi phòng thay đồ, mặt trước là hai phần vải hình
thoi, che lại thứ cần che, sau đó vòng qua cổ, càng làm tăng thêm cần cổ ưu mỹ, hệt thiên nga. Ở dưới là váy xẻ tà, dài đến mắt cá chân, lúc di
chuyển, đôi chân thon dài cân xứng như ẩn như hiện.
Cô vốn đã cao, mang giày cao gót vào trông càng cao hơn, còn chưa trang điểm nhưng đã bộc lộ ra vẻ cao quý ưu nhã.
Thời Việt ôm cánh tay dựa vào bàn trang điểm, hướng mắt nhìn cô.
“Rất có phong phạm, em từng mặc qua chưa?”
Nam Kiều lúc trước có theo bố tham gia mấy bữa tiệc lớn nhỏ, tất nhiên
đã từng mặc qua. Cô gật đầu: “Chưa từng mặc hở hang như này”.
Cô xoay người, ngoại trừ dây lưng, dường như toàn bộ lưng cô đều để
trần, đường lưng tinh tế kéo dài xuống phia dưới, tạo nên một hình cung
mê người, để lộ ra cái hông nho nhỏ. Cô cũng không ngại ngùng, chỉ là
biểu cảm vẫn như trước, lãnh đạm mà đờ đẫn.
Thời Việt nói: “Hình dáng thì có, nhưng thần thái còn kém”, anh gọi quản lý lại.
Quản lý tự mình trang điểm cho Nam Kiều. Cô nhìn y phục Thời Việt chọn
cũng đã lờ mờ hiểu được anh muốn Nam Kiều thể hiện ra phong cách nào.
Khuôn mặt Nam Kiều rất đẹp, quản lý cũng không cần phải để tâm lắm vào
che khuyết điểm, tạo khối, dán lông mi giả, hay là tạo hai mí, vân vân.
Dựa vào sự khéo léo thuần thục của đôi tay, nửa giờ sau đã trang điểm
xong, búi một búi tóc lịch sự tao nhã mà không mất đi vẻ quyến rũ.
Quản lý trang điểm xong, xem lại tác phẩm của mình, cảm thán: “Như thế
này chẳng phải là đánh bại hết mấy ngôi sao kia sao? Thời tổng, nhãn
quang của anh thật sự rất tốt”.
Thời Việt thờ ơ nói: “Nói gì thế”. Anh ngắm phải ngắm trái, rồi để quản
lý chọn cho một đôi khuyên tai hợp với Nam Kiều, lúc này mới nói: “Được
rồi”.
Rời khỏi phòng trang điểm, Nam Kiều hỏi: “Sao lại muốn như thế?”
Thời Việt nhướng mày, nhìn cô: “Đàn ông cũng sẽ phải ghen tỵ với em”.
Nam Kiều không lý giải được.
Thời Việt ghé tai cô nói: “Để thằng nhãi Chu Nhiên đó nhìn, đá em, đó là do mắt thằng cha đó bị mù”.
Nam Kiều trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Em thật ra cũng là một người không có chút thú vị”.
Thời Việt a một tiếng, cười: “Đó là bởi chính bản thân em cũng không biết mình có bao nhiêu thú vị”.
Nam Kiều lẳng lặng nhìn anh. Thời Việt cười với cô, bỗng nhiên hướng cô
thi lễ, vươn tay: “Nam tiểu thư tôn quý, liệu em có nguyện ý làm bạn gái đêm nay của Thời Việt anh không?”
…
Thời Việt đưa Nam Kiều bước vào phòng tiệc, dường như là tiêu điểm của tất cả mọi người.
Nên biết, anh là một trong những nhà sản xuất của show này, có bao nhiêu nhà tài trợ, người đại diện và minh tinh đều muốn hướng về phía anh?
Anh vội vã xin lỗi rồi biến mất, khiến mọi người cảm thấy không hiểu
nổi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, bên cạnh lại cũng đột nhiên sinh
ra một cô bạn gái xinh đẹp đè ép tất cả mọi người, mọi người ở đây sao
lại không kinh ngạc cho được!
Thời Việt vừa bước ra đã gây ra kinh động, khiến rất nhiều nữ ngôi sao
cảm thán, trong nhóm đầu tư lại có một người đẹp trai đến thế sao! Nhưng nghĩ lại một chút, đây chẳng phải là người đàn ông trong video chạy đêm kia à? Cái cảm giác ngạc nhiên vui mừng này có muốn giấu cũng không
giấu được, rất nhiều ngôi sao nữ đã dấy lên biết bao tâm tư. Vừa mở ra
phần mềm xã giao nặc danh tên là “Bí mật”, đã thấy có topic đứng đầu như này: “Nhìn thấy người sản xuất họ S, thật là muốn cầu xin được quy tắc
ngầm!”. Phía dưới là một hàng like.
Tuy nhiên, lúc này khi anh dắt bạn gái ra, tình huống không còn giống
thế nữa. Ai cũng đều nghĩ rằng anh vừa rồi là đặc biệt đi đón bạn gái.
Có một số người ở phim trường đã gặp qua Nam Kiều, cảm giác quen mặt,
nhưng lại nhớ không ra là ai.
Trước đây Nam Kiều ở bệnh viện thú y của Âu Dương Khởi từng gặp một ngôi sao nam. Là con át chủ bài ngôi sao thế hệ mới của công ty quản lý, cậu đã được quyết định nội bộ tham gia chương trình này, lần này đến đây,
chủ yếu là muốn quen thuộc hơn với năm ngôi sao tham gia show thực tế và “Thời Gian Hải”. Cậu nhìn thấy Nam Kiều, nhoáng cái đã nhận ra ngay,
mừng rỡ chạy đến, vươn tay ra, nói: “Không ngờ chị cũng đến đây đó, em
là Ngô Phỉ, chị tên gì thế?”
Cậu nhóc ngôi sao này đúng là chẳng hề tự kiêu, dẫu biết tên tuổi của
mình mọi người đều biết cả nhưng vẫn rất lễ phép giới thiệu. Tất nhiên,
đối với Nam Kiều mà nói thì đây là một việc hết sức cần thiết.
Cậu lịch sự như vậy, Nam Kiều tất nhiên phải đáp lại. Cô buông tay Thời
Việt ra, vốn muốn bước đến nói mấy câu với Ngô Phỉ, không ngờ Thời Việt
lại lật tay lại càng nắm chặt tay cô hơn, khiến cô một bước cũng không
rời được.
Nam Kiều: “…”
Cô nghiêng đầu, Thời Việt vẫn đang nói chuyện với người khác, hệt như chẳng biết gì.
Ngô Phỉ là một cậu nhóc thông minh, những chi tiết này đều không lọt qua nổi mắt cậu, cười cười nói “Nếu chị không rảnh thì thôi vậy, chị sau
này có thể nói với bác sĩ Âu Dương giảm giá cho em không?”
Nam Kiều: “…”
Bên kia cũng có người thu hết tất cả động tĩnh bên này vào tầm mắt, chẳng qua trong lòng vừa ngạc nhiên vừa khó chịu thôi.
Susie kéo Chu Nhiên, bĩu môi nói: “Ả đó là ai thế? Yêu nữ từ đâu đến
chẳng biết xấu hổ muốn trèo cao thế kia! Phiền chết đi được!”
Chu Nhiên thấy cô tức giận, đột nhiên cáu kỉnh nói: “Em có ý gì? Có phải muốn ngủ với người khác để tham gia show không?”
Susie lại càng hoảng sợ, giậm chân hét to: “Chu Nhiên! Anh uống lộn
thuốc rồi à! Em đắc tội với anh khi nào thế? Sao anh lại nói em khó nghe như vậy!”
Tiếng hét này của Susie khiến mọi người xung quanh chú ý. Tuy Chu Nhiên
đang khó chịu, nhưng vẫn ôm Susie dỗ dành: “Đừng nháo nữa! Ngoan nào!”
Susie vẫn còn tức giận, giãy vai làm nũng: “Vậy anh đến nói với Thời
Việt kia giúp em đi, không phải anh nói là nhà anh rất có mặt mũi sao?
Chỉ là tham gia show mà, có gì khó khăn sao?...”
Chu Nhiên vỗ vỗ Susie đang càn quấy, ánh mắt rơi trên người người phụ nữ rực rỡ kia, tâm phiền ý loạn…