Phương Nam Có Cây Cao

Chương 39: Đôi nam nữ nói dối lẫn nhau



Khi những tia nắng đầu tiên hé ra phía chân trời, Nam Kiều tỉnh giấc. Trong đầu cô như lắp sẵn một cái đồng hồ báo thức vậy, miễn là trong lòng có kế hoạch thì dẫu có khổ sở thế nào thì sáng sớm hôm sau cô cũng có thể tỉnh dậy.

Mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, cảm giác đầu tiên kích thích cô chính là hơi thở nam tính mạnh mẽ tỏa khắp chung quanh. Bịch khăn giấy vẫn còn ở nằm dưới đất cạnh chiếc giường, bên cạnh là một vết màu đỏ nhạt và dịch thể trắng dinh dính. Cô thậm chí vẫn còn ngửi được một thức mùi tanh ngọt nồng đậm, cô mơ màng nhớ lại, giơ tay lên sờ mặt rồi lại ngửi ngửi, quả nhiên…

Tối hôm qua cô đã làm gì thế này.

Thời Việt vẫn còn đang say ngủ, hơi thở trầm ổn đều đều, cái ôm ấp ám mà ngang tàng mạnh mẽ. Nam Kiều gối lên cánh tay to khỏe của anh, bị bàn tay thô ráp của anh ôm lên vai, không thể nào động đậy nổi.

Cô nhớ người xưa luôn nói cái gì mà dịu dàng quyến rũ, khi ôm phụ nữ vào lòng dịu dàng quyến rũ gì đó, còn Thời Việt thì thế nào đây hử?

Nam Kiều nhắm mắt, khẽ khàng đẩy tay Thời Việt ra, bò dậy lặng yên không tiếng động.

Cô đứng bên giường, lẳng lặng quan sát Thời Việt một hồi, sau khi chắc chắc rằng anh không bị đánh thức mới nhón đôi chân trần đi vào toilet, tắm rửa sơ qua rồi cầm ít đồ lặng lẽ ra khỏi cửa.

Ngoài đường, người lưa thưa lác đác, cô dễ dàng bắt được một chiếc xe. Cô cầm một mảnh thẻ, mặt trên có viết tên của một câu lạc bộ, địa chỉ nằm ngay trên đường Trường An.

Đến dưới lầu câu lạc bộ, cô báo số phòng cho bảo vệ rồi nói ra tên họ của mình. Chẳng lâu sau đã có người ra mời cô vào. Nam Kiều thong thả bước vào trong.

Cô không hề hay biết, cô chân trước mới vừa bước thì một bóng người đã ló ra ở cạnh bồn hoa phía sau.

Áo thun trắng, quần ngắn, vẫn còn mang một đôi dép đi trong nhà.

Anh bước qua, khoác tay lên vai bảo vệ, thân thiết trò chuyện mấy câu, sau đó ngạo nghễ tiến vào tòa lầu.

Nam Kiều được đưa đến một vườn hoa lộ thiên màu sắc rực rỡ đã được cắt tỉa gọn gang mang đậm phong cách châu Âu ở trên tầng cao nhất.

An Ninh ngồi một mình, mặc một bộ áo ngủ màu trắng, đầu vừa mới gội vẫn còn chưa khô, ăn mặc cực tùy ý, nhưng khuôn mặt lại được trang điểm rất tỉ mỉ.

Cô chậm rãi dùng điểm tâm, thấy Nam Kiều đến liền vươn tay chào hỏi: “Đến đây ngồi đi”.

Nam Kiều cũng không chút khách khí ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô ta. Một người phục vụ mặc áo đuôi tôm cầm menu ra, Nam Kiều lắc đầu, chỉ dùng một ly nước muối ấm.

Ánh mắt An Ninh chậm rãi lướt lên khuôn mặt của Nam Kiều.

“Nam tiểu thư du học ở nước ngoài mấy năm?”

“Chỉ vài năm”

“Học ngành kỹ thuật à?”

“Đúng thế”.

An Ninh không lạnh không nóng hỏi, Nam Kiều thản nhiên uống nước muối ấm không nhanh không chậm trả lời.

“Vậy có lẽ Nam tiểu thư không biết nhiều lắm về lịch sử Trung Quốc”.

“Thật sự không biết nhiều”.

An Ninh thong thả cười: “Nam tiểu thư có biết Quắc Quốc phu nhân không?”

“Không biết”

An Ninh mân mê một bông hoa xinh đẹp cắm trong chiếc bình đặt trên bàn, nói: “Quắc Quốc phu nhân là chị gái của Dương quý phi. Cô ta ỷ có khuôn mặt đẹp, mỗi lần gặp Đường Minh Hoàng đều không trang điểm. Cho nên sau đó mới có câu “Tố diện triêu thiên”[1]. Ôi chao, loại phụ nữ như Quắc Quốc phu nhân này…”

An Ninh cười quyến rũ, nhìn Nam Kiều: “… thật khiến cho người ta chán ghét”

Nam Kiều nhíu mi: “Cô nói gì tôi nghe không hiểu”.

An Ninh bỗng nghiêng người đến cô nhắm mắt ngửi ngửi, rồi lại mở mắt ra, nói: “Đúng là mùi vị của cậu ấy”.

Chân mày Nam Kiều nhíu lại.

An Ninh sờ lên chuỗi phật châu trên cổ tay, nói: “Mới sáng sớm mà cô còn có thể đến đây uống trà, xem ra tối hôm qua Thời Việt thể hiện thụt lùi quá”

Nam Kiều lãnh đạm không nói.

An Ninh lại nói: “Tên Thời Việt này chuyên đi hầu hạ phụ nữ”, cô ta nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh, “Từ tối qua đến giờ, các người cũng ở với nhau được năm sáu tiếng gì đó rồi ấy nhỉ”.

Cô ta tựa lưng vào ghế, kiêu ngạo xoay xoay hạt châu: “Trong cô có tâm sự, làm những chuyện này sao vui vẻ được đây?”

Nam Kiều không cùng ngôn ngữ với cô ta, lấy ra một chiếc chìa khóa xe Maybach, đặt lên bàn kính giao cho An Ninh.

An Ninh liếc qua, cười nói: “Sao thế? Cậu ta sao lại không tự mình mang đến trả?”

Nam Kiều thản nhiên nói: “Anh ấy vứt đi rồi”

An Ninh cười lạnh.

Nam Kiều nói: “Anh ấy bây giờ ở cùng với tôi”

An Ninh kéo chiếc khăn quấn tóc xuống, lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh còn ướt nước buông xuống vai, thướt tha quyến rũ.

Cô ta vờ như vô tội nói: “Ồ, có vấn đề gì sao? Tôi cũng không ngại chơi threesome đâu, dẫu cho có nhiều người hơn nữa thì cậu ta cũng đối phó được hết ấy nhỉ?”

Nam Kiều lạnh lùng nhìn cô ta.

An Ninh quyến rũ đắc ý nở nụ cười, sát lại gần Nam Kiều, nói: “Nam tiểu thư à, tôi thật sự không hiểu nổi cô. Cô có sắc có tài, có quyền có thế, tại sao lại cứ muốn giành một gã đàn ông đê tiện với tôi chứ, đó chẳng phải là tự hạ thấp mình hay sao?”

Nam Kiều lạnh lùng nói: “Tôi đây không phải đang cướp đoạt với cô. Cô không xứng tranh giành với tôi”.

“Ha ha!”, An Ninh cười một nụ cười sắc nhọn.

Nam Kiều nói: “Cô xem anh ấy như món đồ chơi, còn tôi lại xem anh ấy như bạn đồng hành. Tôi không thấy anh ấy đê tiện, nhưng lại cảm thấy cô thật đáng thương. Cô đem đàn ông giẫm ở dưới chân, cả đời này cô cũng đừng hòng tìm ra được một người đàn ông thật lòng tôn trọng cô”.

An Ninh tức giận nói: “Tôi đây cần sao?!”

Nam Kiều lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy cô trang điểm để làm gì”.

An Ninh đương muốn bùng nổ, bỗng ý thức được tâm tình bản thân đang bị một cô nhóc thao túng. Ngay sau đó lập tức thả lỏng, cười lạnh nói: “Tôi thật đúng là đã xem thường cô rồi. Tôi nói cho cô biết Nam tiểu thư, cô cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, không đáng để một người đàn ông dắt mũi. Đàn ông chỉ để chơi, còn nếu cô xem trọng anh ta, vậy tức là cô đã thua rồi”.

Nam Kiều thờ ơ nói: “Tôi và anh ấy, hai bên bình đẳng, không phụ thuộc vào ai. Anh ấy không chi phối được tôi, mà tôi cũng tôn trọng tất cả những gì của anh ấy”.

Cô đứng dậy nói với An Ninh: “Mục đích đến đây của tôi cô đã rõ rồi. Cô nếu thật sự nhìn tôi không thuận mắt thì cứ dao thật súng thật mà chém tới. Đừng có giở trò như lần trước kéo Thời Việt vào làm mất đi phong phạm chị An của cô”.

Nói xong, cô thản nhiên xoay người rời đi.

Chị An ngồi một mình trên ghế giữa giàn hoa, ngón tay đỏ thẫm mân mê từng viên phật châu, rồi bỗng cười nhạt một tiếng.

Nam Kiều vội đón xe quay trở về. Đến nơi, xem thời gian thì cũng đã hơn một giờ, vừa đúng bảy giờ.

Cô nghĩ, Thời Việt sẽ không tỉnh dậy sớm vậy đâu, lòng thoáng thả lỏng.

Nhưng thang máy vừa mới đến tầng mười sáu, cô bỗng thấy bên cạnh chậu lục la cạnh cửa có một người đang đứng dựa vào tường.

Áo thun trắng, quần ngắn, dép lê, đó chẳng phải là Thời Việt sao? Tối hôm qua quần áo của anh đều đã đem đi giặt, vẫn còn chưa khô, thế mà anh lại chạy ra ngoài, còn bị nhốt ngoài cửa nữa.

Sắc mặt anh hơi tối, con ngươi nhạt màu, có chút gì đó khó nắm bắt.

Nam Kiều hỏi: “Anh sao lại ra đây?”

Thời Việt nói: “Tỉnh lại không thấy em. Anh ra tiểu khu tìm một vòng cũng không thấy. Nhớ rằng em không có di động nên chỉ đành quay trở về đợi em”.

Nam Kiều chợt cảm thấy áy náy nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ôn Địch đột nhiên tìm em có chút việc nên em đến công ty một lát. Em muốn để anh ngủ thêm chút nữa nên không nói với anh”.

Cô nói dối một hồi, thấy đôi mắt đen thăm thẳm của anh đang chăm chú nhìn vào cô khiến cô có chút chột dạ, lại giải thích thêm: “Ôn Địch qua Thái Bình Dương”

Thời Việt nói: “Vậy à”

Nam Kiều hỏi: “Anh đang giận à?”

Thời Việt nhìn cô, nói: “Sao có thể chứ”

Nam Kiều luôn cảm thấy Thời Việt hơi kỳ lạ, nhưng lại nói không rõ được là kỳ lạ ở đâu. Hai người mở cửa bước vào, cô bỗng ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nam Kiều hỏi: “Anh lại hút thuốc à?”

Thời Việt gật đầu.

Nam Kiều nói: “Anh hút ít thôi. Anh vốn lớn hơn em vài tuổi đó”.

Thời Việt bỗng quay đầu nhìn cô, cười nói: “Chẳng nhẽ em thật sự muốn cùng anh sống đến bảy tám chục tuổi hả?”

Nam Kiều trầm mặc, ấn ngón áp út bên bàn tay trái lên khóa vân tay, giơ giơ lên, thản nhiên nói: “Nếu anh nguyện ý”

Ánh mắt Thời Việt sâu xa, bỗng nhướng môi.

Mở cửa, Nam Kiều khởi động chương trình khóa vân tay. Cô hỏi: “Anh muốn dùng ngón nào?”

Thời Việt mỉm cười: “Em muốn để anh thoải mái ra vào à?”

Nam Kiều hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ không phải à?”

Thời Việt cúi đầu cười: “Vậy anh thật sự dọn qua đây ở đấy, cùng em…”

Môi anh hôn lên tóc cô, khẽ vuốt, thấp giọng nói: “Sống chung, sống cuộc sống vợ chồng”.

Trái tim Nam Kiều khẽ run. Cô chưa từng ở chung sao? Cô ở cùng Chu Nhiên mấy năm. Nhưng lời này do chính miệng Thời Việt nói ra, tại sao lại luôn cảm thấy khác hẳn, càng ái muội, càng khiến trái tim cô đập rộn liên hồi?

Sống cuộc sống vợ chồng…

Mấy năm cô và Chu Nhiên bên nhau đó chưa từng có khái niệm về hôn nhân. Cô luôn cảm thấy, dẫu có kết hôn hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, là sự ràng buộc về mặt pháp luật mà thôi, cuộc sống của hai người căn bản sẽ không vì hôn nhân mà thay đổi.

Nhưng lần này, dường như không giống thế.

Thời Việt hỏi: “Em vì sao lại dùng ngón áp út bên tay trái?”

Nam Kiều thản nhiên giải thích: “Bởi ngón áp út kiên trinh”

Thời Việt ấn ngón áp út bên tay phải lên để khóa vân tay đọc dấu vân tay của mình.

Sau khi đọc dấu vân tay xong, máy xoay một vòng để nhận diện dấu vân tay của anh rồi khẽ phát ra âm thanh “xoạt xoạt”. Thời Việt quay đầu nhìn Nam Kiều, Nam Kiều cũng vừa lúc đó xoay đầu nhìn qua. Lúc ánh mắt giao nhau, trái tim cũng theo tiếng “xoạt xoạt” đó mà ấm áp an lòng, như hai dấu vân tay hợp lại với nhau, có mối quan hệ linh thiêng, lập tức tiến vào trái tim đối phương.

Nam Kiều bước vào phòng, Thời Việt bỗng ôm cô từ phía sau, áp mặt lên cổ cô, nói: “Em vừa mới đến công ty, có phải hôm nay không cần đến nữa không?”

“…”

Nam Kiều không ngờ Thời Việt sẽ hỏi như vậy. Cô không muốn nói dối nên chỉ đành gật đầu: “Ừ"

Thời Việt vùi vào cổ cô, cúi đầu cười, khẽ ngửi thân thể cô, mái tóc của cô. Anh thấp giọng hỏi: “Vì sao lại yêu anh đến thế?”

Nam Kiều ngẩn người, nói: “Em có sao?”

Thời Việt cười, đôi tay chầm chầm sờ lên vùng bụng mềm mại của cô, rồi đến giữa hai chân trơn bóng của cô…Châm lửa khắp nơi.

Nam Kiều đè tay anh lại, vô lực kháng cực: “Thời Việt!”

Anh khàn khàn nói sau lưng cô: “Anh muốn em”

“…”

“Bây giờ”

Nam Kiều mơ màng nằm trên chiếc giường xốc xếch, từng ngón tay bấu vào chiếc gối.

Lúc tiến vào cô từ phía sau, anh ghé sát tai cô, nói từng câu từng câu:

“Hôm nay chúng ta phải đi mua một chiếc giường…”

“Anh muốn cùng em sống đến bảy tám mươi tuổi, vẫn chưa đủ, anh muốn có một đứa con trai, gọi là Tiểu Thụ, rồi một đứa con gái, gọi là Tiểu Diệp Tử…”

Hôm đó, anh không biết tại sao lại nói rất nhiều, Nam Kiều sau đó ngủ mê mệt. Nhớ rõ, nhưng cũng có chút không rõ, hoa trong mộng đều đã nở rồi.

[1] Tố diện triêu thiên: ý chỉ phụ nữ không trang điểm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.