Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi

Chương 73



Nhược Ly vẫn vờ như chưa phát hiện ra đất có vấn đề, nhưng lặng lẽ lệnh cho ám vệ quan sát ai sẽ động vào chậu hoa. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của nàng. Người có thể ra vào phòng nàng lại thay đất trong chậu chỉ có thể là một.

"Các người làm gì? Ta là ngừơi của vương phi. Buông ra!" Tiểu Liên giẩy dụa muốn thoát khỏi tay người áo đen. Đến khi được dẫn tới trước mặt Nhược Ly nàng ta mới sửng sốt sau đó nhào qua Nhược Ly gào khóc

"Vương phi người phải làm chủ cho nô tỳ, bọn họ ...người phải làm chủ cho nô tỳ ah...."

"Nếu ngươi nói người phía sau lưng là ai ta sẽ không làm khó ngươi" Nhược Ly không nhìn đến nàng chỉ là nhẹ giọng nói ra

"Nô tỳ không có a vương phi. Là có người hãm hại nô tỳ, vương phi oan uổng oan quá nô tỳ không hề làm chuyện có lỗi với Vương phi. Trời đất chứng giám a ! Vương phi phải tin nô tỳ"

"Còn xảo biện, ngươi tưởng chuyện ngươi làm kín kẻ không ai có thể phát hiện sao? Còn hắn ta chỉ lợi dụng ngươi, ngươi nghĩ hắn sẽ ra tay cứu ngươi ? Mơ mộng hoả huyền"

"Nô tỳ thật không có mà. Nhất định là có người vu oan nô tỳ, thấy nô tỳ chăm sóc mấy chậu hoa mới vu hãm cho nô tỳ"

"Chậu hoa? Ta chưa từng nói đến chậu hoa ngươi làm sao biết được? Hay ngươi đang tự nói mình chính là người bỏ thuốc vào đất mấy chậu hoa kia?"

"Không có không có, là nô tỳ vô tình nhìn thấy có người lén lút động chậu hoa nên mới nghĩ có liên quan đến chậu hoa, nô tỳ hầu hạ người lâu như vậy sao có thể hại Vương phi chứ ! Nô tỳ oan uổng ah..."

"Đúng là ngươi hầu hạ ta rất lâu đi, vậy lý do chỉ có một tình lang của ngươi!" Nhược Ly dứt lời gương mặt tiểu Liên trắng không còn giọt máu. Kinh hoàng nhìn Nhược Ly

"Ngươi đang nghĩ vì sao ta biết? Chuyện ngươi làm bí mật như vậy ta cũng biết huống chi ngươi và hắn qua lại với nhau?" Nhược Ly lạnh lùng nhìn chầm chầm tiểu Liên.

Không thể nào ta và huynh ấy bí mật như vậy sao Vương phi lại biết? Không thể ! Là người đang thử ta mà thôi. Đúng không chỉ thử mà thôi. Nghĩ vậy nàng mới bình tĩnh lại một chút

"Người đang nói gì tiểu Liên không hiểu ah"

"Gọi Lãnh Ngũ đến" Nhược Ly nhìn cũng không nhìn nàng ta chỉ nhẹ giọng ra lệnh với người bên cạnh. Tiểu liên sắc mặt trắng bệch không còn sức lực ngã xuống ngồi xuống đất. Nhìn nàng ta như vậy Nhược Ly hiểu mình đã đoán đúng.

Tiểu liên từ nhỏ đã bị bán vào vương phủ, thông minh khéo léo nhưng lại thật thà mới được cất nhấc làm nha hoàn cho Nhược Ly một bước lên cao. Nhưng lại làm ra chuyện phản bội chỉ có một nguyên nhân. Yêu! Vì yêu nên nàng ta mới bất chấp tất cả để hạ độc Nhược Ly. Nhưng người trong vương phủ trăm tuyển ngàn chọn mới được sao có thể mang lòng phản trắc. Chỉ có một người mà thôi! Lãnh Ngũ! Là nàng đã quên xử lý người này. Đúng là con giun làm người ta chán ghét.

"Thuộc hạ tham kiến vương phi!" Lãnh Ngũ thấy tiểu Liên ở trong phòng lòng bộp một cái nhảy lên. Nguy rồi! Chẳng lẻ chuyện tiểu Liên làm bị phát hiện? Vậy phải làm sao đây? Làm sao đây?

"Ngươi có phải đang qua lại với nàng ta?"

"Dạ phải!" Tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đầu hắn đã nghĩ rất nhiều cách ứng phó. Nếu đã biết vậy thừa nhận đi, nếu không tra một vòng cũng là tra ra thôi. Nhược Ly nhìn Lãnh Ngũ một cách thâm ý. Quả nhiên thông minh. Càng chối cãi càng bất lợi trước nhận để nàng bớt đề phòng sau đó mới dễ dàng thoát tội. Hảo thông minh.

"Lãnh Ngũ to gan! Ngươi dám sai khiến nàng ta bỏ độc hại bổn vương phi, ngươi có tội gì?" Nhược Ly bỗng sa sầm mặt giận dữ cầm tách trà trên tay ném mạnh về phía Lãnh Ngũ. Chén trà không biết cố tình hay vô ý vốn sẽ va vào mặt hắn nhưng hắn lại quỳ xuống cho nên chỉ sược qua trán để lại một vết rạch nhỏ.

"Xin vương phi bớt giận, thuộc hạ quả thật có qua lại với tiểu Liên nhưng thuộc hạ chưa từng sai sử tiểu Liên làm chuyện gì, huống hồ là vương gia đã cứu mạng thuộc hạ, đại ân đại đức của vương gia thuộc hạ trả cả đời cúng không hết sao có thể hại người mà vương gia yêu thương. Xin vương phi xuy xét!" Lãnh Ngũ trấn định nhìn Nhược Ly. Ra vẻ cây ngây không sợ chết đứng, quan minh chính đại.

"Ý của ngươi là tiểu Liên sau lưng ngươi làm chuyện xấu ngươi hoàn toàn không biết? "

"Thuộc hạ quả thật không biết, nàng ta tam địa lại độc ác như vậy, hãm hại vương phi còn muốn đổ lên đầu thuộc hạ rõ ràng chịu sự sai sử của ai đó muốn đã kích vương gia. Xin vương phi diều tra ra người này phải lăng trì hắn diệt mối hậu hoạn cho vương gia ah!" Là con tiện nhân kia ngu ngốc mới một chốc đã khai ra hắn. Biết vậy sớm giết chết cho rảnh việc

Tiểu Liên thật không ngờ hắn trở mặt nhanh hơn lật sách. Mới đầu hắn chịu nhận quan hệ giữa hai người làm nàng mừng rỡ hắn không có bỏ rơi nàng, giờ nàng mới biết hắn đang lấy lùi làm tiến muốn đẩy hết tội danh lên đầu nàng. Đúng là mạt người dạ thú mà.

"Nhưng mà tiểu Lên khai là chính ngươi sai sử nàng ta, còn nói sau này sẽ cho nàng ta cuộc sống sung sướng vinh hoa phú quý không còn làm nô tỳ mặc người chà đạp nữa. Ta làm sao tin ngươi" Nhược Ly nói như chuyện có thật làm Lãnh Ngũ hoảng hốt trừng mắt như muốn giết tiểu Liên.

Tiện nhân, đúng là tiện nhân khai chi tiết như vậy là muốn dồn hắn vào chỗ chết sao? Tiểu Liên giờ phút này đang đau khổ tột cùng nên không biết Nhược Ly đã nói gì chỉ thấy hắn đâng nhìn như muốn giết mình thì biết hoá ra hắn chỉ lợi dụng nàng mà thôi.

"Nhưng mà ta thật không biết động cơ ngươi là gì? Ngươi vốn do vương gia cứu thì sao có thể là người vong ân phụ nghĩa đê tiện bĩ ổi như vậy? Ta cũng không biết phải ăn nói sao với vương gia. Nhưng lời tiểu Liên nói cũng không phải không có lý, ngươi có bằng chứng gì chứng minh chuyện không phải do ngươi làm?" Nhược Ly làm vẻ khó xử rồi lại muốn tin tưởng Lãnh Ngũ nhiều hơn

"Có lần thuộc hạ thấy tiểu Liên âm thầm trộn đất với một lọ thuốc gì đó. Hỏi nàng nàng nói là vì muốn hoa nở đẹp nên bỏ một chút thuốc cho hoa lâu tàn trên đất đây là bí truyền dưới quê nàng ta. Còn nhờ thuộc hạ giữ hộ lọ thuốc sợ để ở chổ mình mấy nha đầu lấy mất. Hoá ra là nàng ta muốn sẵn hôm nay vu pan thuộc hạ. Quả thật thuộc hạ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan khuất này. Kính xin vương phi minh xét!"

Nhìn người bên dưới đang say sưa đống kịch Nhược Ly nhếch môi hiện ra một nụ cười nhạt. Lần này nên xử lý mối hoạ ngầm này rồi. Nếu không đợi đến lúc sanh bảo bảo nàng không biết có thể bị dộng tay động chân gì không.

"Vậy lọ thuốc đó còn không?"

"Ah vẫn còn trong phòng thuộc hạ, để trong kệ sách trong phòng ngăn thứ 2 từ dưới lên."

"Đi tìm mang đến" Nhược Ly cười cười bảo ám vệ đi tìm sau lại tủm tỉm nhìn Lãnh Ngũ làm hắn càng sợ hãi bất an, không lẽ mình để lộ sơ hở gì? Nghĩ kỹ lại không có nãy giờ mình không hề lộ ra một sơ hở nào hết. Chắc mình suy nghĩ lung tung. Dù sao mình là thuộc hạ của vương gia vương phi cũng không dám xử lý vượt quyền. Nể mặt vương gia mà tha cho mình. Lòng hắn tự tin mười phần rằng sẽ thành công thoát thân.

Tiểu Liên cuối cùng cũng biết Nhược Ly đang làm gì. Mới đầu dùng công tâm kế cho nàng lộ sơ hở. Sau lại lấy Lãnh Ngũ ra làm nàng sợ hãi tưởng rằng Nhược Ly biết hết. Khi Lãnh Ngũ đến lại ra uy phủ đầu nói mình đã cung khai làm Lãnh Ngũ không đánh đã nhận, nhưng bản thân còn không biết tưởng mình đã qua mặt thành công.

"Ha ha ha lãnh Ngũ ơi Lãnh Ngũ ngươi tự nhận mình thông minh cuối cùng lại bị thông minh hại. Đến bây giờ vẫn chưa hiểu đáng thương ah ha ha ha" tiểu Liên bỗng cười rộ lên làm Lãnh Ngũ giật mình. Nhưng tưởng rằng nàng vì tuyệt vọng nên bị điên. Hắn diễn hoàn hảo như vậy sao có thể bị phát hiện chứ?

"Ngươi còn tưởng mình qua mặt được Vương phi sao? Nói cho ngươi một bí mật! Ta một chữ cũng chưa từng nói đến ngươi!" Tiểu Liên cười tươi hơn nói ra làm hắn chết đứng.

"Rõ ràng ngươi đã cung khai, không thể có chuyện đó" không thể nào nếu ả ta không nói vậy làm sao cô ta biết. Suy nghĩ lại từ lúc mình đến tới giờ Lãnh Ngũ bổng giật mình. Từ đầu đến giờ là một cái bẫy, chờ hắn tự khai mà thôi. Hắn tự phụ mình thông minh lại không ngờ rằng hôm nay bị chính thông minh mình hại.

Người phụ nữ này quá đáng sợ, nếu không thể hoàn thành mệnh lệnh thì cô ta không nên sống nữa, nếu không chủ thượng sớm muộn gì cũng bị người phụ nữ này hại chết, thông minh sắc xảo, lại tâm cơ đến vậy là mối hậu hoạ không lường được cho chủ thượng. Tâm ý đã quyết ánh mắt thoáng hiện vẻ ác độc. Không một tiếng động phóng tới Nhược Ly. Trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây chuỷ thủ ngắn đâm thẳng vào tim Nhược Ly.

Mắt thấy chuỷ thủ sắp đâm trúng lại không mãi mai động dù hắn dùng hết sức cũng không thể nhích thêm một chút để đâm xuống. Nhìn lại chuỷ thủ bị hai ngón tay Nhược Ly kẹp lấy. Lúc này hắn mới tỉnh mộng. Nàng có võ công còn cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Người này không thể không giết dù trái lệnh chủ thượng. Trở tay rút một cây trâm nhọn trong chui cầm chuỷ thủ đâm tới. Nhưng rút ra thì toàn thân hắn không có một chút sức lực ngã xuống. Chỉ còn mắt có thể động. Trừng mắt không cam tâm nhìn Nhược Ly ngay cả cắn thuốc độc tự sát cũng không còn sức.

"Lấy độc trong răng hắn ra. Đưa hắn vào ngục canh giữ cẩn thận." Lại nhìn Lãnh Ngũ đang trừng mắt nhìn nang khẽ cười nói với hắn

"Đừng nhìn ta như vậy chứ ta rất sợ! Nhưng mà không sao ngươi sẽ không còn sức trừng đâu. Có phải cảm thấy rất nóng, rất khó chịu? Ta đã bỏ một ít xuân dược vào thuốc lúc nãy. Ngươi sẽ rất khó chịu toàn thân khô nóng nhưng không có sức. Một canh giờ sau máu ngươi sẽ sôi lên. Nhưng yên tâm ngươi sẽ không chết. Cứ cách một canh giờ máu ngươi sẽ sôi lên một lần. 3 ngày sau dược lực sẽ tự giải nhưng ngươi chỉ còn 1/3 máu trong cơ thể mà thôi, hẳn lúc đó không cần nhuyễn cân tán ngươi cũng sẽ không nhúng nhích được, ta sẽ không để ngươi chết yên tâm đi" nói nhẹ nhàng cứ như yên tâm đi ta sẽ không để ngươi đói bụng đâu.

Những người trong đại sảnh đều xanh mặt hoảng sợ. Thủ đoạn bật này khác hoàn toàn với một Vương phi hiền lành ngày thường ah. Tốt nhất về sau tuyệt đối không được trái lời vương phi càng trăm ngàn lần không được đắc tội vương phi ah.

Nàng không dấu diếm chuyện này truyền ra ngoài là Lãnh Ngũ và tiểu Liên mưu đồ làm hại hoàng tự bị xử tử. Người phía sau sẽ không nghi ngờ vì hôm nay nàng cho mộ số người trong phủ đến, những người này tuy trung thành nhưng hơi gió sẽ lọt ra ngoài thôi. Lúc trước không muốn sử trí Lãnh Ngũ vì không muốn bức dây động rừng. Giờ có cớ hợp lý sao không tận dụng.

Nhược Ly có thai đã tám tháng nhưng Lãnh Thế Tuyệt vẫn chưa trở về. Mấy hôm trước có thư gửi về. Không ngờ Phượng Chiếu quốc có tiếp ứng. Kinh tế trong nước đã đứt, vốn đẫ rối thành một nùi ai ngờ không biết quốc chủ Phượng Chiếu làm sao moi ra được lương thảo. Kim ngân tiếp tế cho tiền tuyến. Còn có một đội quân bí mật gia nhập làm chiến trường vốn Thiên Long quốc chiếm thế thượng phong giờ bị cân bằng. Hai nước đang giằng co.

Ám Ngũ , Lục, Bát đã kích động thành công hai vị hoàng tử tranh ngôi vị nhưng hiện tại bị quốc chủ trấn áp khắc khe. Nội loạn tuy không dẹp yên nhưng đã không còn bùng nổ như trước. Nàng biết sau lưng Phượng Chiếu Quốc có người thao túng nhưng không ngờ lợi hại như vậy.

Kế sách này nàng lập ra hết sức vẹn toàn, nhưng dường như người phía sau kia đã biết rõ. Nàng dùng nền văn minh mấy ngàn năm sau rút ra nhưng lại dễ dàng bị cản trở như vậy người này rốt cuộc là ai? Nắm trong tay binh hùng lực mạnh, tài phú kinh người lại hiểu rõ chiến lượt của nàng. Là ai??? Là hắn sao? Nếu trong Ngũ Quốc này có người như vậy thì chỉ duy nhất một người.

Nhược Ly tuy muốn trợ giúp nhưng nàng mang thai có thể sanh bất cứ lúc nào thường mang song thai đều sanh sớm hơn bình thường. Tuy nóng lòng nhưng không thể giúp ích được nhiều. Lặng lẽ phái một nhóm ám vệ trà trộn vào Đông Lăng điều tra thức hư. Ra lệnh Ám Ngũ. Ám Lục tuỳ cơ hành động thấy không ổn lập tức rút lui trợ giúp Ám Bát làm rối loạn lòng dân thu mua thêm người để gây nội loạn. Phải chặt đứt nguồn lương thảo ra tiền tuyến.

Lại phái thêm ám vệ đến tiếp ứng điều tra đường dẫn lương thảo đến biên cảnh. Cướp được thì cướp không cướp được thì đốt. Nàng không tin hắn có thể chu cấp cho một đại quân như vậy bao lâu, còn đất nước của hắn không lẽ vét sạch để trợ giúp nước khác, hắn có dã tâm muốn đứng sau thâu tóm Ngũ Quốc. Nếu nàng vẫn ở Dược Cốc sẽ tuyệt không nhúng tay, nhưng giờ nàng là người Thiên Long quốc. Hắn muốn thâu tóm ai mặc kệ nhưng muốn nuốt Thiên Long quốc phải hỏi qua nàng đã đồng ý không!

Tình hình tiền tuyến căng thẳng, ở trong kinh thành không tốt hơn là mấy. Thiên long đế vẫn nhắm mắt làm ngơ, mặc cho thái tử và Vân vương tranh người sống ta chết. Hiên vương đứng về phía thái tử. Gần đây làm quân sư cho phe thái tử, không ai ngờ Vân vương tuổi nhỏ lại đa mưu túc trí. Lại có thể chèn ép Vân vương xuống một chút, bè đảng của Vân vương liên tiếp bị tấu vạch tội. Phe thái tử không phô trương thanh thế. Không đàn áp dân lành dành được tín nhiệm của bách tính

"Tam tẩu ,tẩu liệu sự như thần ah! Bè đảng của Vân vương tội gì cũng có thăm ô của công bốc lột bách tính. Chèn ép dân chúng, cướp đất bắt cóc dân nữ đều có. Không ngờ bắt tay từ dân chúng lại có hiệu quả không ngờ như vậy mà thanh danh của thái tử chính trực bênh vực dân chúng lấy lại công đạo cho người dân. Hiện nay bách tính trong ngoài thành đều hướng về phía thái tử. Ép cho tên Vân vương đó bù đầu thật khoái trá" Hiên vương cười ha hả hướng Nhược Ly cuối đầu bái phục

"Đệ thôi khoa trương đi. Tuy như vậy nhưng vẫn chưa lật đổ được Vân vương ngôi vị thái tử chưa chắc đã ngồi được. Lần này đã dẹp đám bè cánh của hắn nhưng hắn vẫn còn một con bài rất mạnh"

"Là Trương tướng quân kia?"

"Không là Chiêu phi! Nghĩ xem bao nhiêu năm nay phụ hoàng vì sao kiên kị bà ta và thái hậu? Muốn giết nhưng không thể giết. Vì không có chứng cứ! "

"Đúng vậy, không có chứng cứ không thể náo xử tội họ được"

"Cũng là vậy thôi, không có chứng cứ gì chỉ có thể làm Vân vương chật vật một đoạn thời gian. Nhưng không thể trị tận gốc. Tội gì có thể làm Vân vương không thể trở mình?"

"Bức vua thoái vị, mưu phản!" Hiên vương bật thốt lên. Rồi lấy tay bụm miệng lại

"Chính xát! Còn Chiêu phi? "

"Nếu muốn trị tội bà ta thì chỉ khi bà ta thông địch bán nước hoặc thông dâm mới có thể"

"Vậy đệ thử nghỉ xem hiện giờ tình hình biên thuỳ đang nước sôi lửa bổng liệu bà ta không hề đưa tin tức sao?" Nhược Ly từng bước hướng dẫn Hiên vương.

"Đúng vậy ah, vậy đệ kêu thái tử bắt tay từ bà ta, như vậy Vân vương chỉ còn đơn độc một mình ha ha để xem hắn sẽ làm gì? " Hiên vương đắc ý cười to

"Đệ vẫn ngốc như vậy, thấy một mà không nhìn được hai!" Nhược Ly lắc đầu thở dài

"Không phải đệ ngốc là tẩu quá thông minh không phải sao?"

"Tẩu hỏi đệ, nếu đệ là Vân vương mẫu thân đệ bị bắt nhưng chưa công bố tội ra bên ngoài nhưng đệ biết đó là tội thông địch bán nước đệ sẽ làm gì? Nếu không cứu bà ta lỡ như bà ấy khai ra có phần đệ hoặc không khai đệ nếu để người khác biết ngôi vị hoàng đế hắn mơ tưởng sẽ không bao giờ tới tay!"

"Nếu đệ là Vân vương sao? Tìm cách cứu bà ấy ra"

"Chậc chậc đệ thật là. Nếu ta là Vân vương. Ta sẽ tiên hạ thủ vi cường. Trong tay ta có binh sao không ép vu thoái vị, soán ngôi xong ai sẽ dám truy cứu chuyện mẫu thân ta, càng không cần phải nhất cữ lưỡng tiện giải quyết được sao?" Nhược Ly cười cười nói

"Nhưng mà rất nguy hiểm hắn có thể chọn bỏ qua mẹ hắn rồi làm một vương gia nhàn tản ah"

"Nếu là hắn nắm chắc phần thắng trong tay thì sao? Theo đệ hắn sẽ chọn thế nào?"

"Phản! Nếu nắm phần thắng trong tay hắn sẽ không do dự thuận nước đẩy thuyền một lần làm vua luôn"

"Xem như đệ còn cứu được. Về bàn với thái tử làm sao có thể cho hắn tự tin để soán vị thì làm đi. Ta buồn ngủ rồi!" Nhược Ly khoác tay với Hiên vương

"Đệ sẽ về nói với thái tử triển khai kế hoạch này. Tẩu chính là phúc tinh của Thiên long ah. Bảo bối chất nhi của đệ còn một tháng nữa mới chào đời thật trong mong quá đi. Đệ về đây tẩu ngủ ngon !"

Hiên vương hí hửng trèo tường rời Chiến vương phủ lại trèo tường vào phủ thái tử. Sau khi thái tử nghe xong thì kinh hỷ vô cùng. Nếu thành công một ná hai chim hạ Chiêu phi và Vân vương một lượt hắn lại không hề tổn hại thanh danh của mình. Đêm đó thái tử bí mật mời các vị đại thần tới thương lượng đến rạng sáng hôm sau mới rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.