Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 23: Vô cùng nhục nhã (1)



” Hừ, chuyện quantrọng như vậy ta chẳng lẽ lại nói dối! Hơn nữa hôm nay Đại thiếu giacòn muốn thỉnh nàng tới Trưởng công chúa phủ nghỉ lạ nhưng nàng lạithích thanh tĩnh nên mới từ chối. Đại nhân vật đều có phong phạm của đại nhân vật a, bọn họ đều không thích bị quấy rầy! ”

” Đại thiếu gia cũng quá ngưu đi! Chúng ta đi theo Đại thiếu gia chắc chắn cũng được hưởng lợi không ít a! ”

Nàng cùng với Tiêu Trọng Kỳ là bằng hữu?

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh. Hiện tại ta không chơi chết ngươi đãcoi như tổ tiên phù hộ rồi. Tá túc, lại còn bằng hữu, ngươi đây là đangmơ hay sao?

Lúc đó vì mới thu phục Băng Linh Huyễn Điểu nênnàng quả thực rất mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà quản Tiêu Trọng Kỳ.Bất quá lần sau hắn đừng mơ có thể đi dễ dàng như vậy!

Nhómngười kia lúc này đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ giở tuyệt chiêu vỗ môngngựa. Vỗ đến mức Tiêu đại thiếu gia cả người lâng lâng, dương dương tựđắc, giống như người trở thành Cửu Tinh Triệu hoán sư là hắn vậy.

Đột nhiên một người ngẩng đầu lên, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì trên mặt ngay lập tức lộ ra thần sắc cười nhạo, âm dương quái khí nói: ” Maunhìn kìa, tên phế vật kia cư nhiên lại dám đi ra ngoài! ”

Người kia vừa nói như thế, đám người đang vây quanh Tiêu Trọng Kỳ đều xoay đầu lại cười rộ lên.

” Nàng dám không ra hay sao? Nàng sắp nhận được một phần hậu lễ nha! ”

” Tam muội muội, thân thể ngươi gần đây có ổn không đó? Nếu như khôngkhỏe thì đừng nên tới tiền sảnh nha, nếu không không cẩn thận lại bị tức chết thì phải làm sao bây giờ? ” Tiêu Trọng Kỳ nói, không kiêng kị màcười ha ha.

Nhóm người đang vây quanh hắn cũng cười hùa theo.

” Quả nhiên là sỉ nhục của Tiêu gia a, quả thật là ném hết mặt mũi của lão gia đi rồi! ”

” Sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi! ”

” Các ngươi câm miệng co ta! ” Đông Lăng tính cách táo bạo, nghe thấyđám người này nói chuyện không hề khách khí liền lập tức nổi giận.

” A, ngươi dám hét lên với Đại thiếu gia sao? Con nha đầu chết tiệt nhàngươi chán sống rồi hả! ” Một tên gia đinh hung ác định xông lên đánhĐông Lăng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt trở nên lạnh lẽo, vừa muốn động thủ bỗng nhiên Tiêu Trọng Kỳ lên tiếng:

” Dừng tay. ”

Tên gia đinh lập tức cung kính lui xuống, hướng về phía Tiêu Trọng Kỳ cườicười: ” Đại thiếu gia có phân phó gì? Giáo huấn ả xú nha đầu nhóm người của ta còn có rất nhiều thủ đoạn a! ”

” Nha đầu này trướcmắt đừng đánh, nếu lát nữa Tam muội muội của ta tức chết thì phải có một người nhặt xác cho nàng, có phải hay không? ”

Tiêu Trọng Kỳ trào phúng nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, đắc ý vạn phần cười lớn, mang theo đám cẩu nô tài của hắn rời đi.

” Tiểu thư? ” Đông Lăng lo lắng nhìn nàng, ” Vừa rồi Đại thiếu gia nói…… ”

” Ta dễ bị tức chết như vậy sao? ” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Tiền sảnh

Vừa đi vào sân nhỏ,nàng liền nhìn thấy không ít bóng dáng mặc khôi giáp hộvệ đứng canh ở ngoài sảnh, mơ hồ một trận tiếng cười sang sảng vọng ratừ bên trong.

Chu quản gia đang đứng ngoài cửa, trông thấyHoàng Bắc Nguyệt liền lập tức hùng hổ đi tới, quát: ” Ngươi như thế nàolại chậm như vậy để khách quý chờ lâu, thật không có giáo dục, làm mấthết mặt mũi Tiêu gia! ”

Hắn vừa mắng vừa thô bạo đẩy HoàngBắc Nguyệt hướng về phía tiền sảnh, hoàn toàn không để ý cặp mắt bìnhthường vốn nhu nhược của Hoàng Bắc Nguyệt nay đã trở nên lạnh lẽo.

Trong tiền sảnh đã ngồi rất nhiều người, chủ vị là Tiêu Viễn Trình cùng với một vị trung niên nam nhân to béo.

Vị trí bên phải gồm có Cầm di nương, Tuyết di nương, Nhị tiểu thư TiêuVận, Đại tiểu thư Tiêu Linh cùng với mấy vị thiếu gia tiểu thư vẫn cònnhỏ tuổi.

Mà vị trí bên trái đa số đều là những người xa lạ,trong đó vị trí thứ nhất là một công tử trẻ tuổi khoác áo gấm, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo, trên cổ áo của hắn có bốn viên hỏa châu lóe sáng kim quang.

Thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi đã là Tứ Tinh Triệu hoán sư. Bên cạnh hắn cũng có mấy vị võ sĩ thoạt nhìn thựclực không tầm thường chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.